Chương 2:Kim Nguyệt Dạ nằm dài trên giường, chăm chú nhìn vào màn hình laptop. Cô truy cập vào một trang web có tên là “ Thiên đường bánh ngọt“. Nhìn số lượng đặt hàng Chocolate và bánh ngọt, cô không khỏi mỉm cười. Vậy là dự án của cô đã thành công rực rỡ. Cô gập Laptop lại, gọi cho người chú sống ở Mĩ của mình. Chú khi nghe điện thoại thì vui mừng khôn xiết. Đúng vậy mà! Dự án suốt mấy năm trời của cô cháu gái cuối cùng cũng đã thành công. Chắc hẳn độc giả cũng muốn biết chuyện gì đang diễn ra đúng không ạ? Để Jenifer tóm tắt lại cho nhé!
Năm Dạ 6 tuổi, bố mẹ tống cổ cô sang Mĩ với người chú. Ở đó suốt 3 năm trời, cô đã hoàn thành chương trình học với nhiều tấm bằng Đại học trong tay. Đi song song với việc học ở trường, chú cũng dạy cô hàng ngàn kinh nghiệp về tiền bạc và khái niệm kinh doanh. Khi tốt nghiệp xong, cô bảo sẽ làm một dự án lớn, cần có sự giúp đỡ về tiền bạc. Chú đương nhiên đồng ý. Dạ vay chú 1000 USD để đầu tư vào kinh doanh, chú cho cô nợ với lãi suất 0,01% một năm. Trước đó, cô đã xin chú đừng nói việc này với bố mẹ cô, chú lưỡng lự một thời gian nhưng rồi cũng đồng ý. Đầu tiên, Dạ mở một cửa hàng Chocolate, vốn có sự khéo tay từ nhỏ và khẩu vị hơn người, Dạ đã làm ra hàng ngàn sản phẩm tuyệt vời và nổi tiếng khắp bang Boston của Mĩ. Dần dần, cô mở rộng khu vực làm ăn ra bao phủ toàn nước Mĩ, rồi sang đến châu Âu và lan ra toàn cầu. Dạ cũng giỏi trong việc sáng tạo nên lấn sang lĩnh vực thời trang và các ngành cơ khí chính xác. Đến năm 11 tuổi, tiếng tăm của Dạ vang khắp mọi ngóc ngách trên thế giới. Cô được mệnh danh là “ Nữ hoàng nền kinh tế của nhân loại”, và đương nhiên, nhờ sự giúp đỡ của người chú, chẳng ai biết về thân thế cũng như khuôn mặt đời thực của Dạ. Năm cô tròn 12 tuổi, bố mẹ đưa cô về nước. Tại đây, cô phát triển ngành du lịch với những nông trường bánh ngọt vô cùng nổi tiếng, được giới trẻ yêu thích. (Nông trường bánh ngọt là những khu vườn rộng lớn, có hàng rào bao quanh, bên trong là những ngôi nhà bánh quy, những khóm hoa chocolate để tham quan. Trong đó còn có cả những gian hàng bán bánh và shop quần áo hãng Moon- tên hãng và tập đoàn của Dạ.). Cô cũng cố gắng thành lập trang web để quảng cáo. Và hiện nay thì con số những người tham gia đã vượt trên 800,000,000 người. Quả là.......
Trở lại với hiện tại.
Vừa đặt chiếc điện thoại xuống giường, lại thêm một cuộc gọi. Dạ nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại rồi thở dài chán nản.
_ Gọi tôi có chuyện gì?- Dạ lạnh lùng hỏi người ở đầu dây bên kia.
Tiếng của Nhi vang lên:
_ Tiểu Nguyệt! Chị về rồi đây!
_ Có chuyện gì?- Dạ xẵng giọng. Cô ghét cái con người này.
_ Ơ.... Chị ... bố mẹ bảo nhân dịp chị về.... gọi em về nhà ăn tối....
_ Biết rồi!
Nói xong, Dạ cúp máy cái rụp. Cô ghét người chị sinh đôi của mình. Gì chứ? Cô ta sẵn sàng phản bội đứa em gái ruột thịt để bảo vệ cái tình yêu vớ vẩn đó. Chị nổi tiếng để chị và em có thể làm lành? Rõ ý cô ta Dạ là người ham muốn danh vọng. Gì chứ danh vọng và tiền tài thì cô có thừa. Bộ cô ta nghĩ Dạ chỉ biết cắm đầu vào học thôi sao? Dạ luôn có quan niệm rằng: Học đi đôi với hành.
Dạ lắc đầu, xua tan tất cả về người chị gái của mình. Cô lại gần tủ quần áo rồi thở dài.Trong tủ chỉ toàn là áo sơ mi và quần jean. Nhiều người cho rằng cô quá tằn tiện khi chỉ có những bộ này. Cô không hề phủ nhận nhưng cũng không hề đồng ý. Đối với cô, giàu có không phải là một căn biệt thự hào nhoáng với những siêu xe dắt đỏ và những kì nghỉ phung phí. Nói cô tằn tiện thì không đúng nhưng cũng không sai. Cô chỉ tiết kiệm một chút thôi, và nhìn đồ cô mặc thì đâu thể biết rằng cô tằn tiện, keo kiệt. Cô không phí tiền cho những bộ quần áo, váy vóc xa hoa mà mặc không hề thoải mái, cô thích những chiếc áo sơ mi và quần jean, để tiện cho việc sáng tạo kì quặc nhưng cũng rất bắt mắt của cô, và khi bán ra, cô sẽ thu về hàng ngàn USD. Nhiều người nói rằng cô chẳng cân trả giá gì mà vẫn hời nhiều tiền như vậy. Nhưng họ đâu biết, để có những đồng tiền đó, cô cũng đã trả một cái giá tương xứng, nhưng không phải là tiền, đó là nghe những lời chỉ trích về cô của cộng đồng xã hội. Quả đúng như Robert T. Kiyosaki nói, để làm giàu, ai cũng phải trả một cái giá, đôi lúc, đó không phải bằng giá trị vật chất mà là giá trị về tinh thần.
Không đắn đo lâu, cô chụp ảnh toàn bộ quần áo và đem lên mạng đấu giá. Thoạt nhìn qua, có người nói đây chỉ là những chiếc áo sơ mi và quần jean bình thường. Ngưng chú ý kĩ càng, sẽ thấy chúng được thay đổi một cách sáng tạo và hơi hương kì quặc. Nhưng kiểu quần áo này chỉ có thể là những bộ do tự tay Dạ may. Vừa mới đăng lên hàng ngàn người đã tham gia đấu giá. Hơn 2 giờ đồng hồ, cuối cùng buổi đấu giá đã kết thúc. Dạ đóng gói toàn bộ và đưa lên bưu điện gửi đi cho những chủ nhân mới của nó. Chỉ hơn 2 giờ đồng hồ, cô đã có trong tay 2,980,000 USD. Thật không còn gì để nói.
Bây giờ thì tủ quần áo của cô chẳng còn sót một thứ gì. Cô gửi vào ngân hàng 900,000 USD, còn 2,000,000 USD , Dạ giao cho Phong- người bạn thân từ thưở bé, đồng thời là phó chủ tịch tập đoàn Moon- để đầu tư cô phiếu cho những chi nhánh thuộc tập đoàn SS- tâp đoàn lớn mạnh thứ 2 thế giới. Và chủ tịch tập đoàn đó đứng thứ nhất trong top những người giàu nhất thế giới. ( Kim Nguyệt Dạ đứng thứ 3).
80,000 USD còn lại, Dạ bỏ vào thẻ Mastercard debit để sử dụng. Dạ không dùng Mastercard credit vì dùng nó có thể sẽ dẫn đến việc tiêu dùng không có giới hạn.( Muốn biết Mastercard debit và Mastercard credit thì lên Google nha!)
Dạ đi bộ tới trung tâm mua sắm Cooler.
Tại đó, cô tìm vải để may áo và quần cho buổi tối hôm nay. Nhưng trước tiên, cô lượn qua tầng 3- tầng mua sắm trang sức. Dạ bước vào một cửa hàng nhỏ khá sạch đẹp và trình bày rất ưa mắt. Cô lại gần tủ kính, chọn cho mình một bộ trang sức. Trang sức không phải là cô không có, cô sở hữu 3 bộ làm từ kim cương luôn mà. Nhưng những cái đó chỉ hợp với những buổi tiệc của giới thượng lưu, những buổi tiệc dành cho nhiều đối tác làm ăn của cô. Ý cô không phải chê gia đình mình, nhưng một buổi tối của gia đình thì không cần trau chuốt nhiều, mặc dù cô biết ăn mặc bình thường sẽ bị bố mẹ mắng, những người hầu trong nhà cười chê. Cô lượn qua lượn lại để chọn cho mình một bộ thật hợp với quần áo tối nay nhưng không xa xỉ. Cuối cùng thì cô cũng thấy vừa mắt với chiếc dây chuyền hình mặt trăng lưỡi liềm, làm từ bạc và một chút kim cương. Nhưng chưa kịp nói với cô bán hàng thì một chàng trai đã cầm lấy nó, nói:
_ Chị thanh toán cho em cái này nhé!
Thấy vậy, Dạ lại gần gõ nhẹ vào vai chàng trai đó. Cậu ta quay lại. Dạ chỉ tay vào sợi dây chuyền:
_ Bạn có thể nhường tôi cái đó không?
_ Ơ.... Xin lỗi....Bạn chọn nó à?
Dạ khẽ gật đầu.
_ Vậy...vậy thì....bạn lấy nó đi!
Dạ rút ra chiếc thẻ Mastercard debit ra thanh toán, rồi nhận lấy chiếc hộp đựng cái dây chuyền đó từ tay chị bán hàng. Xong, Dạ định ra khỏi cửa, nhưng thấy chàng trai nhường vòng cho mình đang loay hoay không biết chọn cái nào thì cô dừng bước, quay người lại và tiến về phía chàng trai. Đằng nào thì cậu ta cũng nhường cho cô cái đó, cô cũng cần trả ơn chút xíu.
_ Tôi có thể giúp gì cho bạn không?- Dạ lên tiếng.
_ A!- Chàng trai nhìn cô rồi nói tiếp- Mình tìm chiếc vòng cổ tặng cho bạn của mình.
_ Con gái sao?
Chàng trai gật đầu.
_ Cô ấy bao nhiêu tuổi?
_ Hôm nay cô ấy tròn 15 tuổi. Cô ấy là ca sĩ nhạc pop.
_ Vậy sao?
Dạ ngẫm nghĩ đôi chút, rồi đến thẳng góc cửa hàng, nhờ chị bán hàng lấy ra một chiếc vòng cổ bạc, có một mặt nạm từ kim cương khá lớn, hình trái tim, trông rất đẹp. Chàng trai vui mừng cầm lấy nó:
_ Tuyệt quá! Cái này sẽ rất hợp với cô ấy! Cảm ơn bạn nha!
_ Không có gì.- Dạ nói.
_ Em chọn đò khéo thật đấy!- Chị bán hàng lại gần Dạ nói vẻ tâm phục khẩu phục.
Cô chỉ mỉm cười cảm ơn rồi ra khỏi cửa hàng. Chọn đồ khéo sao? Đương nhiên rồi. Trước khi trở thành một nhà tỉ phú như hiện giờ, Dạ đã bao lần đi đến từng nhà để quảng cáo sản phẩm của mình. Nhiều người làm cùng với Dạ cho rằng, làm như vậy là hạ thấp giá trị bản thân. Nhưng cô không cho là vậy. Bán hàng sẽ giúp cô tích lũy nhiều kinh nghiệm và lời khuyên của nhiều người mua. Với Dạ thì đó là một việc làm vô cùng thú vị. Nó là một trong những cách Dạ có thể rèn luyện bản thân. Cô vốn có cái tôi rất lớn nhưng khi làm việc này, nó đã nhỏ hơn chút xíu. Và nhờ cái tôi đó bé hơn nên quan hệ tài chính giữa các nhà tài phiệt của cô trở nên hài hòa và thân thiện, không có chút gì gọi là căng thẳng, khó chịu.
Dạ nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay: 11 giờ 37 phút.
Cô tạm dừng việc mua sắm và lên tầng 6 để ăn trưa vì cái bụng của cô đã biểu tình rồi. Ở tầng 6, cô ghé vào một quán Mì Ý, gọi món Bolognese spaghetti- món mì Ý sốt bò băm nổi tiếng thế giới. Ăn xong, cô mua hai cuộn vải rồi về nhà để thực hiện việc may quần áo cho buổi ăn tối nay.