Chương 3:
Buổi tối, Dạ mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài đến nửa đùi được sáng tạo hóa. Chiếc áo màu trắng khá dài với những chiếc cúc hình trăng khuyết trắng làm từ bạc. Nó không có ống tay, phần trên hơi rộng để che đi cái sân bay rộng lớn của Dạ, phía dưới eo hơi bó lại, nhưng nếu nhìn như vậy thì hơi kì nên cô may thêm những đường viền màu đỏ xen lẫn nhau, ôm sát vùng eo thon gọn. Vốn có dáng người thể thao nên chân Dạ hơi to một chút. Cô quyết định may một chiếc quần đùi kẻ sọc trắng đen để khi nhìn vào sẽ làm giảm độ to của đùi. Ngược lại với cái đùi to đùng đó, phía dưới, bắp chân do hoạt động nhiều nên săn lại và không có lớp mỡ, chỉ có những đường gân xanh nổi lên khá rõ rệt, nên Dạ đi một đôi tất mỏng sọc trắng đen nằm ngang, ngược lại với hoa văn của chiếc quần. Cô chọn cho mình một đôi giày Adidas màu trắng rất đẹp. Dù nghe có hơi kì một chút, nhưng khi được Dạ mặc thì trông vô cùng hợp và thể hiện được sự nhí nhảnh, đầu óc sáng tạo đầy thực tế của cô. Chỉ cần đeo thêm sợi dây chuyền cô mua lúc sáng cộng với chiếc mũ lưỡi trai màu đen và chiếc túi da đính kim cương trắng đeo chéo trên vai nữa là cô thành một thiên thần tuổi teen luôn.
Cô ra khỏi cái căn hộ chung cư của mình rồi gọi taxi .
Đến nơi, cô thoáng ngạc nhiên. Trong cái ngôi biệt thự xa hoa, phú quý của bố mẹ Dạ là một bữa tiệc linh đình. Đúng rồi. Cô sực nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của hai chị em Nhi- Dạ. Hờ, chả trách ông bố già đó gọi cô về.... Nói là tiệc sinh nhật cho hai chị em thôi chứ thật ra chỉ là một bữa tiệc dành riêng cho Nhi. Còn năm nào cô cũng đến để làm cái nền tệ hại để nổi bật cái hình ảnh xinh xắn dễ thương của Nhi trong mắt mọi người. Thôi kệ, cô cũng quen rồi. Đằng nào suốt bữa tiệc cô cũng nhâm nhi một li Volka cho đến khi tiệc tàn. Mà chết rồi, Dạ chỉ mặc một bộ quần áo bình thường chứ không phải bộ váy dạ hội. Mà thôi, kệ đi. Đằng nào cũng có ai để ý đến việc cô mặc gì đâu, họ chỉ cần biết cô có một gu thời trang kì quặc khác người.
Dạ bước vào nhà trong sự chỉ trích, xỉa xói của mọi người. Ờ thì trong mắt họ, cô chỉ là một kẻ vô dụng, bất tài, đã thế còn có gu ăn mặc khác người. Có nói như thế nào thì họ cũng không tin, xã hội mà, họ luôn tìm cách vùi dập kẻ khác, luôn cho mình là đúng. Còn Nhi ấy à, Nhi là một ca sĩ nhạc pop nổi tiếng xinh đẹp với giọng ca ngọt ngào làm say đắm lòng người. Hai chị em mà sao khác nhau một trời một vực.
_ Tiểu Dạ!
Tiếng của Nhi vang lên khiến Dạ giật mình. À há, chắc ông già nhà cô đang giới thiệu đứa con quý hóa của ổng ấy mà. Dạ lờ đi tiếng gọi của chị gái, lại gần chiếc bàn, lấy một li Volka. Bỗng bố già giật lấy micro trên tay Nguyệt, xẵng giọng:
_ Chị con nói mà con không trả lời sao Tiểu Dạ?
Con? Tiểu Dạ? Cô liếc nhìn bố mình với ánh mắt kinh tởm và buồn ói. Ông ta coi Dạ là con bao giờ vậy? Còn cái gì mà “ Tiểu Dạ” ? Bộ cô với ông già đó thân nhau lắm à? Mà từ hồi nào cô coi Nhi là chị vậy nhỉ? Nhưng với sự tôn trọng dành cho người lớn tuổi, cô cũng đáp lại, vẻ mỉa mai:
_ Tiểu Dạ không có nghe, thưa cha.
Ông ta nghe mà khẽ rùng mình. Định thần lại, ông ta nói:
_ Tiểu Dạ, sao con không tới đay chào chị con một tiếng nhỉ?
_ Vâng, thưa cha.- Dạ khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng cất tiếng.
Công nhận hai bố con nhà này đóng kịch giỏi kinh khủng. Bái phục, bái phục. Ai nghe mà cũng rùng mình.
Dạ tiến lại gần hai bố con họ Kim, lễ phép chào. Ông già giả vờ mỉm cười, rồi nói:
_ Kính thưa tất cả quý vị, đây là hai cô con gái sinh đôi độc nhất của tập đoàn Kim Thị. Xin mọi người hãy vỗ tay chào mừng sinh nhật lần thứ 15 của họ.
Mọi người vỗ tay nồng nhiệt. Thấy thế, ông ta nói tiếp, nhìn Nguyệt Nhi với ánh mắt đầy tự hào của một ông bố
_ Như mọi người đã biết, đây là Kim Nguyệt Nhi, một ca sĩ nhạc pop trẻ tuổi được khá nhiều người yêu mến.
Tiếng vỗ tay lại vang lên rộn ràng, Nhi nâng chiếc váy lên, khẽ cúi chào. Hôm nay Nhi trông thật đẹp à nha. Cô mặc một bộ váy xanh bồng bềnh như Cinderella lúc tham dự buổi tiệc của hoàng tử vậy. Dưới đôi bàn chân trắng nõn nà là một đôi giày làm từ kim cương trắng. Mái tóc đen tuyền óng ánh được bối lên cao, có vài sợi tóc mai rũ xuống trông rất bắt mắt. Đôi mắt nâu cà phê tuyệt đẹp như đang mỉm cười và thật sự là cô đang nở một nụ cười say đắm lòng người trên đôi môi sắc hồng chúm chím.
Ông già nhìn Nhi với ánh mắt tự hào rồi thoắt cái, ông quay sang nhìn Dạ bằng đôi mắt căm ghét:
_ Và đây là Kim Nguyệt Dạ- em gái sinh đôi với Nhi.
Không một tiếng vỗ tay, mọi người nhìn Dạ với ánh mắt không mấy thiện cảm. Họ bắt đầu nói xấu về cô. Dường như không hề dao động trước những lời đó, khuôn mặt Dạ vẫn lạnh lùng vô cảm. Thấy em gái mình như vậy, Nhi không khỏi đau lòng. Cô cắt ngang chuyện này:
_ Thưa các quý vị, xin hãy thưởng thức một ca khúc của Nhi được không ạ?
Tất cả đều gạt chuyện khiển trách Dạ sang một bên, vỗ tay thể hiện sự đồng ý. Dạ lui ngoài, cầm lấy li Volka, lại gần một chiếc bàn tiệc và ngồi xuống. Cô từ từ nhấm nháp li rượu. Haizzzzzzzzzzzzzz, lại thêm một sinh nhật tệ hại. Bỗng chiếc điện thoại của cô rung lên. Cô lấy nó ra, màn hình vẫn đang sáng, trên đó hiện ra một dòng tin nhắn của người chú cô vô cùng yêu quý: Chúc mừng sinh nhật, cháu gái yêu của ta! :)))
Cô khẽ nở một nụ cười. Cô biết mà. Chỉ có mỗi chú ấy là yêu thương cô thôi. Chú từ hồi nào tới giờ vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho cô mỗi khi có chuyện. Cô yêu người chú của mình nhất trong đời. Nếu chú mà bằng hoặc hơn tuổi cô một chút thì có lẽ cô đổ rạp trước chú ấy mất.
_ Xin chào!
Một chàng trai xuất hiện trước mặt Dạ, vẫy tay chào thân thiện.
_ Tôi quen bạn sao?- Dạ khẽ nhíu mày, cô lục sùng kí ức để tìm ra hình ảnh của cậu con trai đang đứng trước mặt cô.
_ A! Không có....Chỉ là mình muốn hỏi bạn vài chuyện thôi!
_ Chuyện gì?
_ Cái bộ đồ bạn đang mặc đó.....- Chàng trai dừng lại, Dạ chắc mẩm cậu ta đang định nói cô ăn mặc dở hơi chứ gì. Cậu nói tiếp- ....rất đẹp và sáng tạo.
_ Hả?
Nhận được câu bình phẩm ngoài ý muốn, Dạ ngạc nhiên đến tột cùng. Bộ não thiên tài của cô đang xử lí câu nói của chàng trai với tốc độ cực chậm. Một lúc sau, cô mới tiêu hóa nổi.
_ Ý bạn là.......
Chàng trai ngắt lời cô:
_ Bạn tự may hay là mua vậy?
_ Tự..tự may.- Cô ngập ngừng.
_ Gu thời trang của bạn rất giống “ Nữ hoàng nền kinh tế của nhân loại” đó!- Chàng trai vui mừng nói- Nếu không phiền bạn có thể may cho mình một bộ, được không? Mình biết bạn đang nhỏ tuổi và hơi bận với việc học nhưng mà.....
_ Được thôi!
Dạ đang mừng thầm trong lòng. Không ngờ được ở cái giới thượng lưu này lại có kẻ biết đến cô. Cũng phải thôi! Tập đoàn của cô, tập đoàn JJ và tập đoàn SS- hai tập đoàn lớn mạnh thứ nhất nhì thế giới- đã liên kết lại thành một khối liên minh tập đoàn vô cùng phát triển. Và đương nhiên cái liên minh này sẽ trở thành kẻ thù của tất cả các tập đoàn khác, trong đó có tập đoàn của bố cô, chắc chắn rằng họ sẽ không bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì của 3 tập đoàn lớn nhất thế giới này.
Quay về hiện tại.
Chàng trai sau khi nghe cô nói thì mừng quýnh lên:
_ Cảm ơn bạn rất nhiều!
_ Không có gì- Dạ xua tay- Vậy mai tôi sẽ đến gặp bạn để đo đạc một chút và xem vài mẫu thiết kế, được chứ?
_ Ừ! Bạn có thể gặp mình sáng mai ở địa chỉ này.
Nói xong cậu ta lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy có ghi mấy chữ : Số X, đường XX, thuộc phố XXX.
Dạ cầm lấy mảnh giấy, rồi chìa tay ra:
_ Giới thiệu chút nhỉ? Tôi là Kim Nguyệt Dạ! 15 tuổi!
_ Mình biết rồi! Bạn là chị em sinh đôi với Nguyệt Nhi. Mình là Vương Nguyên. Rất vui được gặp bạn. Mình cũng 15 tuổi. Mà bạn có thật là chị em song sinh với Nhi không vậy?
_ Ý bạn là sao?
_ Mình thấy hai người chẳng giống nhau chút nào
_ Bọn tôi song sinh khác trứng, hơn nữa, tôi bị đột biến gen.
_ Thảo nào....
_ Bữa tiệc này ồn quá! Tôi về trước đây! Hẹn gặp vào ngày mai!
Nguyên vẫy tay chào. Cậu ta định giới thiệu anh em mình với Dạ mà cô ấy về mất tiêu rồi.
_ Ối chà! Bạn gái hả?
Hai chàng trai bỗng đâu xuất hiện sau lưng Nguyên, một trong hai mỉm cười gian xảo.
_ Không có!- Nguyên chối bay.
_ Sao cũng được. Hai người nhanh lên, Sắp đến giờ biểu diễn rồi!- Chàng trai còn lại lên tiếng.