Sau ba ngày bị ông già đó đánh, Dạ sang nhà Phong ở nhờ, chính xác là Phong bắt Dạ sang nhà mình để chăm sóc cô dễ dàng hơn.
_ Dạ, dậy thôi!- Phong lay lay cánh tay của Dạ.
Dạ gật nhẹ đầu, lăn lê bò trườn một lúc rồi mới bật dậy.
Bộp!
Chiếc khăn bông đáp lên mặt cô, người điều khiển nó không ai khác là Phong. Cậu ta lau mặt sạch sẽ cho Dạ rồi nói:
_ Thay quần áo rồi chúng ta đi chơi!
_ Chơi?
Phong ra khỏi phòng, bỏ qua câu hỏi của Dạ. Cô thở dài rồi mặc quần áo vào. Vì trời rất lạnh nên Dạ phải mặc một chiếc quần tất bên trong rồi mới mặc quần jean bên ngoài. Cô mặc chiếc áo len trắng khá dày rồi khoác áo dài màu sữa, quấn quanh cổ cái khăn len màu đỏ, và đội một chiếc bịt tai màu đen cộng với chiếc mũ len rất đẹp, được đan vô cùng tỉ mỉ.
_ Đi thôi!
Sau khi đeo thêm chiếc túi xách, đi đôi boots màu trắng vào, Dạ khoác tay Phong ra khỏi nhà. Cậu ta mặc khá chất với chiếc quần jean tối màu, chiếc áo Jacket màu đen, chiếc khăn len dày cộm cũng đen nốt và đôi Adidas cùng màu, một màu đen từ đầu đến chân.
Phong và Dạ đi dọc theo con phố rộng lớn, định ghé vào một quán ăn nhưng Dạ không chịu. Cô chỉ muốn ăn một chiếc bánh bao thôi! Lại gần chiếc quán bánh nhỏ, Dạ nhìn thấy một bà cụ chắc tầm 80 tuổi đang ngồi trông gian hàng này. Cô lấy luôn năm cái và trả cho bà cụ tận 300 tệ, nói bà không cần thối lại tiền.
Phong cầm chiếc bánh bao nóng, nhìn Dạ, mỉm cười:
_ Đôi lúc tớ thấy cậu tốt đấy chứ!
_ Hứ, đôi lúc là sao hả???- Dạ phồng mồm.
_ Thôi thôi, ăn đi!
Sau khi cuỗm hết luôn cả 4 cái bánh, Dạ bị Phong lôi sang đường, ghé vào quảng trường của thành phố. Đứng dưới một đám bồ câu đang lượn lờ, Phong lấy ra một gói vụn bánh mì, đổ một ít lên tay. Đám chim sà xuống, ăn hết thức ăn trên tay cậu. Rồi cậu ta đưa cho Dạ một ít vụn bánh mì, đám bồ câu lại nhảy sang tay cô mà mổ lấy mổ để. Dạ khẽ mỉm cười, rồi dần dần nó trở thành một nụ cười rất tươi. Phong ngẩn người nhìn Dạ. Cậu thật sự không ngờ rằng cô bạn thân của mình lại đẹp đến thế. Khung cảnh trước mắt, cứ ngỡ là chốn thần tiên vậy. Một bức tranh với đàn bồ câu trắng lượn lờ xung quanh một nữ thần trong màn tuyết trắng xóa, vị nữ thần với nụ cười hút hồn người khác, nụ cười không vướng bận chút bụi trần, nhiều người đi qua cũng há hốc mồm trước quang cảnh tuyệt diệu này.
_ Nhìn gì ghê thế? Mặt tớ có dính gì à?
Phong không nói gì, cậu ta tiến lại gần Dạ khiến cô bất giác lùi lại. Lùi thêm vài bước nữa, cô va phải chiếc ghế đá, ngồi sụp xuống đó.
_ Làm gì thế?
Dạ nhíu mày nhìn Phong, bây giờ cô có thể cảm nhận được cái sự đáng sợ trong đôi mắt cậu ta.
Phong cúi đầu xuống ghé sát mặt Dạ, nở một nụ cười nham hiểm:
_ Tớ muốn cậu chỉ là riêng của tớ thôi, Tiểu Dạ à!
Dạ búng nhẹ mũi của cậu ta, nhếch môi:
_ Xin lỗi nhé! Tớ là người của công chúng.
Phong xoa mũi của mình, thè lưỡi:
_ Đùa xíu thôi, làm gì mà căng thế! Nhìn cái bộ mặt của cậu mà sởn gai ốc.
_ Tớ coi như đó là một lời khen. Mà... cái đứa sửu nhi như cậu thì làm gì có chuyện sở hữu tớ chứ!
_ Cái gì?
_ Sở hữu tớ tức là làm bạn trai của tớ, cái đứa còn chưa biết cách hôn thì đừng có hòng nhé!
_ Cậu nói tớ không biết? Muốn thử không?
_ Giỏi thì thử coi!- Dạ vẫn vênh váo nói.
Nhìn cái bản mặt của cô mà Phong tức điên. Cậu ta cúi xuống, đặt môi của mình lên đôi môi mềm mại của Dạ, nuốt trọn bờ môi ấy. Dạ ngạc nhiên đến tột độ, không ngờ cậu ta dám làm thế ở nơi công cộng. Cô cố gắng đẩy cậu ta ra nhưng không được, cậu ta dùng cánh tay rắn rỏi ghì chặt lấy Dạ.' Ưm' Dạ khẽ kêu lên, tỏ ý muốn Phong bỏ ra, nhưng ngược lại với ý của Dạ, nhân lúc đó, đầu lưỡi của Phong luồn vào sâu trong khoang miệng cô, quấn quýt lấy đầu lưỡi ngọt ngào đó. Dạ trợn mắt cảnh cáo nhưng Phong chỉ đơn giản là nhắm mắt và hưởng thụ vị ngọt từ miệng cô.
Ba phút trôi qua, cậu ta vẫn chưa chịu buông, còn Dạ thì muốn ngạt thở đến nơi. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy Phong ra, nhưng chịu thôi, sức cô làm gì bằng cậu ta được. Dame it! Lại một phút nữa trôi đi, lúc này, Phong mới rời ra khỏi cô.
_ Shit! My first kiss!
_ Ai bảo dám thách thức tớ cơ!- Bây giờ đến lượt Phong vênh mặt.
_ Cậu điên à? Cậu dám làm trò đó giữa cái nơi đông người này hả? Cậu bla bla bla...
Dạ xổ nguyên một tràng, Phong chỉ thở dài, rồi ghé sát mặt cô, cảnh cáo:
_ Nếu không muốn tớ đè cậu ra làm thịt ngay tại đây thì im lặng đi! Tớ không đùa đâu.
Dạ nuốt nước bọt cái ' ực'. Lần đầu tiên trong đời cô bị đe dọa, lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi, ai thì không sợ, lại sợ chính người bạn thân. Cô có thể cảm nhận được cái sự đáng sợ đến tột cùng bao quanh cơ thể Phong. Chiết tiệt! Nuốt tạm cục tức vào bụng cái đã, lần sau cô sẽ xử cậu ta. Bỗng một tiếng nói vang lên:
_ Dạ, Phong, hai người làm gì vậy?
Tiếng nói đó là của...