Hai Người Hai Thế Giới

Chương 9: Chương 9




Tiếng nói đó là của Nguyệt Nhi. Cô ta đứng như trời trồng, há hốc mồm nhìn Dạ và Phong. Bên cạnh Nguyệt Nhi còn có cả TFBoys. Họ cũng ngạc nhiên không kém gì Nhi, chỉ trừ Thiên Tỉ. Cậu ta đã nhìn thấy Phong 1 lần rồi, và theo linh cảm thì Tỉ cũng nghĩ Phong là bạn trai của Dạ, chỉ có điều, tại sao trong lòng cậu thấy cứ nhói đau._ Làm gì là làm gì?- Dạ lạnh lùng cất tiếng.

_ Ơ, hai người vừa, vừa...- Nhi ngập ngừng

_ Hôn nhau? Ngạc nhiên lắm sao?- Phong chen vào, nở một nụ cười hút hồn khiến nhiều cô gái đi qua đó xịt cả máu mũi.

_ Không, chỉ, chỉ là bố tớ nói giữa hai người có hôn ước. Tớ cứ nghĩ hai người chỉ là bạn thân thôi nên đã phản đối kịch liệt. Nhưng, lúc nãy, tớ nghĩ hai người không chỉ là bạn bình thường đâu, nên...

_ Cái gì? Hôn ước á?- Cả Dạ và Phong đồng thanh kêu lên.

Dạ phát cáu quay lưng chạy về nhà của ông bố ngớ ngẩn của mình.

_ Tiểu Dạ, đợi tớ!

Phong đuổi theo cô ngay tức khắc. Chắc là do quá bực mình nên cô băng qua đường mà không thèm để ý là đèn xanh hay đèn đỏ.

Bíp Bíp!

Tiếng còi xe kêu lên khiến Dạ giật mình. Một chiếc xe ô tô đang lao về phía cô với tốc độ rất nhanh.

Kítttttttt

Rầm!

Á á á á!

Những âm thanh hỗn độn vang lên, chỉ sau vài giây, người đi đường có thể thấy hai con người nằm sõng soài dưới đất, máu chảy bê bết. Dạ lồm cồm bò dậy, cô đưa tay vuốt nhẹ má Phong, khẽ nói:

_ Phong...Tiểu Phong...

Rồi cô ngã gục trong lòng câu ta, cả thế giới quanh cô chỉ còn lại bóng tối, trong cơn đau, cô thoáng nghe thấy tiếng xe cứu thương.

______________________________________

Từng tia sáng chiếu rọi xuống khuôn mặt của Dạ. Cô bừng tỉnh.

Cô...đang nằm trong căn phòng của Tiểu Phong. Nhớ lại sự việc mới đây, Dạ vội vàng ra khỏi giường, quần áo hơi xộc xệch một chút, mái tóc bạch kim thì rối tung rối mù, nhưng mặc kệ, cô cần tìm Phong cái đã.

Dạ chạy nhanh xuống dưới nhà, không có một bóng người.

_ Phong, Tiểu Phong!

Cô hốt hoảng kêu, chạy toán loạn. Không thể nào, chẳng lẽ đó là sự thật?

Bỗng tiếng mở cửa vang lên. Phong xuất hiện trong bộ quần áo ngủ rất lôi thôi, đầu tóc bù xù, khuôn mặt còn rất ngái ngủ, khẽ ngáp một cái, liếc nhìn Dạ:

_ Mới sáng ra đã làm ồn, cậu điên hả?

Dạ thấy Phong, chạy lại ôm lấy cổ cậu rồi thở phào nhẹ nhõm:

_ May quá...

_ Có chuyện gì thế?- Phong ngạc nhiên, nhưng vẫn để cô ôm lấy cậu.

Dạ kéo Phong vào phòng, kể mọi chuyện cô thấy, rồi chốt lại một câu:

_ Thật may mắn vì đó chỉ là một giấc mơ!

_ Đúng là đồ ngốc! Có thế thôi mà cũng làm tan đi giấc ngủ ngàn vàng của tớ- Phong cốc đầu cô- Nhưng mà, cái đoạn tớ dẫn cậu đi chơi ấy, sao ngắc ngứ vậy? Có gì giấu tớ à?

_ Không có! Không có cái gì đáng giấu cả!- Dạ chối phăng nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng lên. Thật là... cô chẳng muốn nói về cái chuyện Phong hôn cô một xíu nào. Nhớ lại cái lúc đó, tim Dạ đập thình thịch, cố gắng che đậy cảm xúc lắm rồi nhưng má vẫn ửng hồng.

_ Thật không? Tớ không nghĩ vậy. Nói ra đi không tớ không thèm chơi với cậu luôn!- Phong quay lưng đi.

Bỗng nhiên trong lòng Dạ bộc phát một cảm xúc. Cứ như thể, nếu để cậu ấy đi, cậu ta sẽ không bao giờ trở lại nữa.

_ Đợi đã, tớ...tớ sẽ nói.- Cô níu lấy áo của Phong, ngập ngừng.

_ Có thế chứ!- Cậu ta cười ranh mãnh.

Thịch thịch thịch

Lại thế rồi. Tim Dạ lại đập loạn xạ trong lồng ngực, cô hơi ngẩn người trước nụ cười của Phong.

_ Thì, thì...tớ mơ thấy... cậu và tớ h...hôn nhau...

Dạ nói, mặt đỏ bừng lên. Đây là cái biểu cảm không thể ngờ tới trên khuôn mặt của cô. Nhìn Dạ mà Phong bật cười.

_ Vậy cậu cảm thấy thế nào?- Cậu ta tiến lại gần Dạ, ánh mắt nhìn cô như muốn xuyên thấu cả tâm can- Cậu không nói dối trước mặt tớ được đâu.

Nhìn thấy Phong tiến lại gần mình, Dạ bất giác lùi lại, rồi ngồi bệt xuống giường.

_ Đương nhiên là cực kì tức giận- Cô gắt, rồi bỗng nhiên dịu giọng, mặt như quả cà chua, quay đi chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của Phong- và...hơi.. thích thích...

_ Vậy hả?- Phong mỉm cười, ánh mắt gian tà nhìn Dạ- Trong này nóng hay do cậu làm tớ nóng nhỉ?

Bỗng, câu ta túm chặt lấy tay cô, liếm môi cô, đến khi môi Dạ nóng dần lên, cậu ta thổi phù một cái, đưa đầu lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô, quấn lấy đầu lưỡi và nhấm nháp vị ngọt từ khoang miệng ấy. Cậu ta đè cô xuống giường, dùng một cánh tay để cởi cúc áo của Dạ ra. Xong xuôi, Phong lướt đôi môi mềm mại của mình xuống tận cổ của cô, rồi lướt nó qua đôi môi anh đào và thì thầm vào tai Dạ:

_ Tớ yêu cậu, và tớ muốn có cậu.

Lúc này, Dạ mới bừng tỉnh, cô cố gắng đẩy Phong ra

_ Phong, cậu thả ra, thả ra đi mà, tớ xin cậu đấy!

Có lẽ bây giờ cậu ta mới tỉnh khỏi cơn mê muội, bật dậy, tránh khỏi cơ thể Dạ. Cô nằm sõng soài trên giường, thở hổn hển:

_ Đồ Phong chết dẫm, cậu dám làm thế hả?

_ Có lí do rồi còn gì

A...Mặt cô lại đỏ bừng lên. Phải rồi, lúc nãy cậu ta vừa nói....

_ Thật sao?- Cô liếc nhìn Phong, cài cúc áo lại.

_ Chẳng lẽ lại đùa?

Không thể tin được, Phong yêu cô sao?

_ Me too- Dạ ngượng ngùng nói- Cậu, có thể làm boyfriend của tớ không?

_ Ồ, một lời đề nghị rất thú vị. Nhưng nếu tớ nói không thì sao?

_ Biết sao được, cậu là hạnh phúc của đời tớ nếu không có cậu thì tớ sẽ chìm mãi trong bóng tối, chắc vậy.

_ Đừng nói thế chứ- Phong vuốt má cô- Chẳng phải cậu rất ghét chị cậu sao? Cậu phải vươn lên và qua mặt chị ấy chứ

_ Có lẽ thế! Không có cậu chắc tớ sẽ không sao đâu!

_ Vậy là tớ yên tâm rồi!- Cậu ta hôn nhẹ lên má cô- Xin lỗi nhé, Tiểu Dạ! Tớ nợ cậu một đời hạnh phúc.

Bóng của cậu ấy mờ dần, rồi tất cả xung quanh chìm vào bóng tối.

_____________________________________

Hế nhô các độc giả! Jenifer đã tái xuất giang hồ và thoát kiếp FA, nên chap này hơi dê chút xíu, mong mọi người bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.