Kí ức này dù có tốt hay xấu đi chăng nữa thì cô vẫn muốn biết và không muốn đánh mất nó thêm một lần nữa.Cô thẳng thắn trả lời:” Tôi muốn khôi phục lại kí ức về 3 năm trước nhưng tôi có một nguyện vọng muốn xin ông giúp đỡ, mong bác sĩ thực hiện giúp tôi.”
Bác sĩ nghĩ thầm:[ số bệnh nhân mắc bệnh như cô gái này đây đều lực chọn cách là lãng quên nó đi nhưng cô gái này lại khác, rốt cuộc thì kí ức kia có gì quan trọng với cô.Nhưng dù sao cũng là yêu cầu của bệnh nhân nên ông không quyền từ chối ], ông suy tư hồi lâu rồi cũng trả lời :”Được! nếu có việc gì tôi có thể làm thì tôi sẽ cố gắng hết sức ”
“ Thật ra việc này rất đơn giản, chỉ cần có người hỏi tôi có bị mất trí nhớ không thì ông hãy nói như những gì tôi dặn, nói là trí nhớ của tôi vẫn chưa phục hồi, tuyệt đối không được nói với ai về sự hợp tác của chúng ta. Không thì hậu quả ông biết rồi đấy!!!”
Nghĩ lại câu nói của mình thì thật ra cô chỉ hù dọa ông thôi, nếu mà ông ấy hỏi làm sao cô có khả năng đuổi việc được ông thì thật sự là cô chưa nghĩ ra. Nhưng ông bác sĩ lại không được thông minh như cô nghĩ, chắn hẳn ông ấy ‘’yêu nghề’’ lắm nên mới không ngần ngại mà đồng ý ngay.
Thế là cô bắt đầu tiến hành cuộc trị liệu để khôi phục lại kí ức
---------------------------------------------
Sau 3 năm
Cô đang chăm chú ngồi viết hồ sơ xin việc, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên, trong đó cô có thể ngửi thấy mùi hám trai lan tỏa đâu đây và đó không ai khác chính là La Tú Ly – người bạn thân nhất của cô
” Ê Hiểu Lan, mày biết gì chưa?!!! Trình thị đang đứng trong top 10 công ty giỏi nhất thế giới đó. Tao không ngờ là từ một công ty bé nhỏ không ai quan tâm sau 3 năm lại có thể khiến cho các công ty lớn cũng phải dòm ngó mà tranh nhau hợp tác làm ăn. Đã thế chủ tịch công ty lại là 1 người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, lạnh lùng và đặc biệt là không gần nữ sắc. Điều đó đã làm biết bao nhiêu trái tim bé nhỏ của phụ nữ tan vỡ, trong đó có tao…….Nhưng có một số người lại không như vậy, họ coi anh là tài sản quốc gia, nguồn tài nguyên cần được tôn trọng và bảo vệ nên không một ai dám đến gần anh ấy hết !!!.”
Nghe xong bài thuyết trình của Tú Ly thì lúc này cô mới lạnh lùng lên tiếng:” Bớt tính hám trai của bà lại đi coi chừng người yêu bà ghen lại đập phá mọi thứ đấy”.
Tú Ly nóng mặt phản bác lại liền:” không có chuyện đó đâu, anh ấy tin tưởng tao lắm bởi vì anh ấy yêu tao mà hihihihi….’’. ‘’ con nhỏ điên hết thuốc chữa như mày thì sớm muộn thằng bạn trai cũng chạy mất dép hahaha…’’ -_-
Nghe xong mà thấy thật ghen tị với nó bởi vì cô cũng đã từng có hình bóng một người để yêu thương nhưng lại không thể cùng nhau đi hết con đường, vượt qua mọi khó khăn cùng nhau như một câu truyện ngôn tình mà lại đầy bị kịch trong cuộc sống. Đó chính là hiện thực tàn khốc trong cuộc sống của cô.
Tú Ly thấy bạn mình hơi trầm xuống, trong đôi con ngươi ấy lại mang một vẻ cô đơn thâm sâu liền hỏi:” Mày thật sự không nhớ gì về 3 năm trước sao? Chẳng lẽ đã có chuyện gì mà mày không muốn nhớ đến sao?”
Nghe xong câu hỏi của bạn mình thì cô dứt khoát trả lời vừa manh theo ý cười:” Nhớ làm gì cho mệt, quên nó đi không phải là càng có cơ hội để những năm về sau có nhiều kỉ niệm đẹp thay thế vào chỗ trống đó rồi sao.” Cô phải cố gắng không nhớ lại chuyện đó mới được,… không thì hình ảnh của anh ấy sẽ xuất hiện trong đầu cô mà không thể nào xóa đi được.
Sáng ngày hôm sau, theo đồng hồ sinh học của cô thì 8:00 đều dậy, vừa nhắm mắt vừa đánh răng thì Ly xuất hiện:” Không phải hôm nay mày có lịch phỏng vấn để xin việc làm sao? Sao bậy giờ mày chưa chuẩn bị gì hết vậy.”
Nghe xong lời nói của bạn thân giống như là quả bom làm cô thức tỉnh không còn cảm giác buồn ngủ nữa:” CHẾT RỒI!!!”
Cô vừa la hét vừa mặc quần áo, tóc chưa kịp chải thì liền phóng ra khỏi nhà. Cô hi vọng là vẫn còn chuyến xe bus , nhưng ông trời lại không thương cô nên cô đành cuốc bộ đến đó, đúng lúc cô chạy đến thì đèn giao cũng chuyển sang màu xanh, cô than trong lòng [Ông trời ơi….!!! Sao ông lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy, chẳng lẽ kiếp trước tôi đã nghiệp lớn rồi chăng], bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, cô liều mình chạy băng qua đường nhưng không may lại có chiếc xe lao đến càng lúc càng gần cô, hình ảnh này làm cho cô nhớ lại lúc cô bị xe đâm vào 3 năm trước nên cô không biết phải phản ứng như thế nào, chẳng lẽ mai sau cô phải về sống với giun dưới đất sao.Cô thật sự không muốn.Đúng là trong cái rủi lại có cái may, chiếc xe phanh lại đột ngột ma sát mặt đường rất lớn âm thanh đó làm cho cô khó chịu nhưng vẫn may cho cô là cô không bị sao.Đang trong lúc suy nghĩ là mình may mắn thì đột nhiên một thân ảnh cao to khoác một chiếc áo sơ mi trắng bó sát vào thân người anh làm anh thêm quyến rũ cùng với cặp chân thon dài, săn chắc.Nhưng khi cô nhìn lên mặt anh thì cô như chết lặng.Tại sao không gặp ai khác mà lại gặp ngay đúng người mà cô không muốn gặp. Không ai khác đó chính là Trịnh Chấn Phong là người mà cô đã rời xa vào 3 năm về trước. Anh nở nụ cười bí hiểm mà chào hỏi cô:” Chào bảo bối, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi,chắc hẳn em không quên lời nói của anh cách đây 3 năm chứ”
Tim cô đập loạn xạ lúc nhanh lúc chậm nhưng cô không biểu hiện bên ngoài vẻ mặt nên cô vẫn lạnh nhạt mà lên tiếng :” Anh là ai? Tôi không quen biết anh?”
Anh chưa kịp đáp trả thì cô đã nhanh miệng phản ứng lại :” Tôi xin lỗi lúc nãy đã làm mất thời gian của anh chắc hẳn giờ anh phải đi làm đúng không. Vậy nên tôi xin phép đi trước”
Nói xong cô chạy 1 mạch để có thể rời xa anh càng xa càng tốt. Câu hỏi xuất hiện trong đầu anh” Cái gì mà không quen biết, cái gì mà hỏi anh là ai?”.Đang trong lúc suy nghĩ thì thư kí của anh liền lên tiếng:” Chủ tịch đã muộn giờ làm rồi ạ” Nghe xong câu ‘nói của thư kí anh liền khôi phục lại tâm trạng và anh liền nghĩ chắc giờ mình phải điều tra xem là cô ấy đã làm gì trong 3 năm rồi”
Đến trước cổng công ty, cô nhìn đồng hồ thật may mà vẫn còn kịp giờ, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô bước vào công ty và chờ đợi để phỏng vấn. Đến khi nhân viên đọc tên cô thì cô có chút lo sợ nhưng cô vẫn giữ được một chút bình tĩnh. Ban phỏng vấn hỏi cô những câu tương đối khá dễ và đều nằm torng tầm tay của cô:
“ Cô tên gì?”
“Tôi tên là Hứa Hiểu Lan”
“Tại sao cô lại chọn công ty chúng tôi để làm việc?”
“ Bởi vì tôi nghe nói lương nhân viên rất cao ngoài ra còn hay tổ chức đi chơi nên tôi liền chọn công ty này và tôi tin rằng chỉ có công ty này mới đủ trình độ cho tôi làm còn mấy công ty kia thì sẽ giới hạn khả năng của tôi”
“ Cô sẽ làm gì để giúp ích cho công ty chúng tôi?”
“ Tôi sẽ cố gắng không làm cho công ty suy giảm và đặc biệt mọi người sẽ không phải thất vọng hay hối hận khi nhận tôi vào công ty làm đâu”
Người phỏng vấn nghe xong 3 câu trả lời của cô thì thấy câu thứ 1 đang bình thường đến câu thứ 2,3 thì người phỏng vấn hết ngạc nhiên rồi sửng sốt, có phải là cô ta tự tin quá không với lại ai lại đi nói câu:” Sẽ không làm công ty suy giảm” mọi người đa số sẽ nói là:” Sẽ làm công ty ngày một đi lên” đúng là người đặc biệt.
“Cám ơn câu trả lời của cô.Ngày mai cô sẽ biết kết quả”
Thế là cả ngày hôm đó cô ăn không ngon, ngủ không yên đến nỗi cô muốn chết đi cho rồi bởi vì cô luôn ghét cái cảm giác chờ đợt. Cho đến ngày hôm sau thì đột nhiên có thông báo trong điện thoại của cô:” Chúc mừng cô đã được nhận vào công ty làm. Sáng ngày mai 8:00 cô sẽ bắt đầu đi làm”
Cô hết vui mừng lại hồi hộp, cô sửa soạn mọi thứ. Đúng 8:00 cô có mặt tại công ty, cô hỏi nhân viên quầy tiếp tân số phòng của cô, cô ấy vui vẻ đáp lời: :” Cô hãy lên tầng 3, đó là phòng hành chính”
Cô hôm nay mặc mặc một chiếc áo trắng trơn đơn giản kết hợp với váy xanh bó sát làm nổi bật lên đường cong gợi cảm của cô khiến cô có cảm giác như đã trở thành một nhân viên thực thụ của công ty
Trong lúc Chấn Phong đang đi đến thang máy thì:” Có một cô gái rất xinh đẹp, hình như rất nhã nhặn mới vào công ty mình làm mà cô ấy còn là người duy nhất trả lời phỏng vấn đặc biệt.Cô ấy tên là Hứa Hiểu Lan”
Nghe xong tên người con gái mà anh nhớ nhung thì nét mặt anh vui hẳn lên khi cô làm việc công ty anh nhưng lại bị dập tắt ngay bởi sự ghen tuông khi đám nhân viên nam thường ngày hết sức là kiêm lời mà nay lại bàn tán truyện gì đó rất sôi nổi, có vẻ như rất quan tâm . Và người được nhắc đến không ai khác chính là Hứa Hiểu Lan “của anh”.Thấy thế anh liền nổi giận khiển trách :” Không nên lo làm việc mà ở đây tám chuyện như mấy bà mẹ ở nhà hả”
Mấy anh nhân viên đó sợ hãi liền bỏ không còn tăm hơi.
Anh liền nở một nụ cười và nghĩ LẦN NAY EM CHẾT CHẮC RỒI
-------------------------------------------------------------------------------
Không biết lần nay anh sẽ làm những gì với cô đây. Đón xem chap tiếp theo nha.
Mình thấy có 1 số bạn đọc truyện mình xong ko like hay comment gì hết mình nghĩ là truyện của mình viết dở lắm hả các bạn