Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 38: Chương 38: Bí Mật




Chiều chập tối, phố đã lên đèn, trên con đường trải dài thẳng tắp, một cô gái bước đi thẫn thờ như người vô hồn. Cô không còn khóc nữa, bởi vì cô đã khóc quá nhiều, nước mắt cũng đã cạn khô, nỗi đau chẳng nói nên lời ấy giờ đây liệu có thể giải bày với ai. Chỉ biết lẳng lặng chôn giấu vào tận dáy lòng. Có lẽ số phận cô vốn không tồn tại hai chữ may mắn, từ nhỏ đã cô đã phải đối mặt với biết bao điều bi thương, tuổi thơ không được trọn vẹn như những đứa trẻ khác, mười bốn năm sau cũng chẳng khác gì. Đi xin việc thì bị từ chối năm lần bảy lược, còn bị đánh một trận tơi bời, đến khi tìm được việc làm ổn định lại bị kẻ xấu hãm hại, không có cách nào để giải oan mà đành phải thôi việc.

Cô đờ đẫn nghĩ về chuỗi ngày tháng với biết bao rối rắm đã qua, những việc không hay mà nói xảy ra trên người cô đã quá nhiều. Bây giờ thì thật sự kết thúc rồi, công việc chẳng còn nữa, thanh danh của cô cũng bị người ta hiểu lầm, có lẽ trong lòng họ đang nghĩ cô là kẻ độc ác tán tận lương tâm, không chừa thủ đoạn đi ám hại người khác.

Cô gái khẽ đừng bước chân, đi bộ hơn hai giờ đồng hồ, chân cô thật sự không thể nhấc lên nỗi nữa. Cô lặng lẽ nhìn về phía trước, dòng sông Hàn uốn lượn hiện ra như một dải lụa dài thước tha, nước vẫn chảy hiền hoà, hai bên bờ sông từng toà nhà cao tầng in bóng xuống mặt nước xanh biếc lộng lẫy. Tất cả vẫn giống hệt ngày hôm qua, tựa như chưa từng xảy ra những việc khiến cô đau lòng.

Mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt trong giây lát, cô gái ấy đã quyết định tiếp tục cất bước, cô cứ nhằm về hướng giữa cầu sông Hàn mà đi. Nơi cần đến cũng đã đến, cô gái thẫn thờ ngồi thụt xuống, nhẹ đặt túi bia lạnh vừa mua trong cửa hàng bách hoá ngay bên cạnh mình, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống phía dưới dòng nước tĩnh lặng, cô bất chợt nhếch môi cười, thầm cảm thương cho số phận của chính mình.

Một giây sau đó, cô gái liền mở túi nilon, lấy ra một lon Cass rồi bật nắp đưa lên uống một ngụm. Quả nhiên vị rất đắng. Thứ chất lỏng kia trôi vào cuốn họng cô đắng ngắt cũng như tâm trạng bế tắc cô bây giờ. Từ khi nào cô đã trở thành như thế này, chút hi vọng cuối cùng vào cuộc sống cũng không còn nữa rồi.

Nỗi buồn thấm vào tận tâm can, thôi thúc cô uống tiếp, hết ngụm này đến ngụm khác, hết lon này đến lon khác. Không biết đã bao lâu, cô gái đáng thương ngồi bệt trên cầu kia đã không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cô chỉ liên tục dốc hết thứ chất lỏng tê tái vàng nhạt kia vào miệng mình. Cô gái bây giờ đã không ngồi vững mà tựa luôn cả người vào thành cầu, hai mắt vô vọng nhìn về phía xa xa.

Trời đã tối hẳn, cả thành phố rực rỡ trong ánh đèn neon nhiều màu từ các bảng hiệu quảng cáo, xe cộ vẫn nối tiếp lưu chuyển tấp nập trên làn đường cao tốc, hối hả hoà mình vào cuộc sống về đêm. Nhưng có lẽ chẳng ai để tâm đến bóng dáng cô đơn đang gục đầu vào thành cầu bên kia đường ngoại trừ chủ nhân của chiếc BMW đắt tiền đang từ từ tiến vào khu vực cầu sông Hàn rồi đột ngột ngừng hẳn, cửa xe mở, chàng trai dáng người cao ráo cùng ngũ quan sắc sảo bước vội xuống nhanh chóng đi về phía cô gái nhỏ đang ngồi giữa cầu. Nhìn mấy cái lon bia rỗng rơi vãi bên cạnh, anh chợt đoán được phần nào những gì đang xảy ra. Cánh tay cường tráng nhẹ nhàng đưa ra đỡ lấy cô gái đã say khướt trước mặt dậy, vô cùng lo lắng mà khẽ lay nhẹ vai cô.

Misa à, em có sao không? Sao lại ra nông nỗi này chứ?

Cô gái trong vòng tay anh hình như đã cảm nhận được có người đang chạm vào cơ thể mình, lại loáng thoáng nghe thấy giọng nói nam giới trầm ấm liền lồm cồm ngồi dậy, cố gắng mở to đôi mắt long lanh nhìn chàng trai lạ.

Anh...là ai hả....?

Giọng nói của cô gái vang lên một cách ngọng nghịu, xem ra cô đã say thật rồi, tửu lượng của cô xưa nay vốn không được tốt.

Anh là Oh Sehun. Em không nhận ra anh à?

Chàng trai lập tức trả lời cô, trong ánh mắt không giấu nổi một tia lo lắng.

Cô gái vừa nghe anh nói lập tức dùng bàn tay nhỏ nhắn kéo lấy tay áo anh, mi tâm đột ngột nhíu lại, khoé mắt cô đã lấp lánh lệ tràn.

Anh là Sehun thật sao? Sehun hyung à, em không có. Em không có làm chuyện ấy. Em không hề hại Chen hyung và Kai hyung. Em cũng không phải người đã đổ aceton vào kính áp tròng. Anh phải tin em...Anh phải tin em...

Cô vừa nói vừa kéo kéo tay áo anh như con thuyền chới với giữa dòng nước cố tìm một điểm bấu víu, trên đôi gò má nhợt nhạt đã ướt đẫm nước mắt. Dường như đã tìm được người để giải bày, những giọt lệ trên mắt cô cứ chảy ra liên tục tựa van nước đóng không chặt, bao nỗi ấm ức, đau thương cũng tuôn theo dòng lệ ấy mà vỡ oà.

Chàng trai có hơi bối rối, nhưng rất nhanh sau đó, anh liền dịu dàng đặt tay lên lưng cô vỗ nhẹ dỗ dành.

Anh tin. Anh tin Misa mà. Mọi người trong công ty đều tin tưởng em. Em cứ yên tâm đi, cũng đừng đau buồn nữa. Nếu em muốn khóc, thì cứ khóc lên thật to, khóc một trận cho đã. Khóc xong rồi, sẽ không còn đau nữa.

Giọng nói anh thủ thỉ nhẹ dịu như làn gió. Sau đó, cô gái trong lòng anh quả nhiên đã oà khóc rất to. Cô vẫn nằm trong lòng anh khóc nức nở, tiếng khóc như ai oán, âm thanh vang vọng xé nát cả màn đêm tịch mịch.

Ngực áo sơ mi của anh từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt cô, cô vừa vặn mượn anh làm điểm tựa khóc ròng suốt nửa tiếng đồng hồ. Khóc thì cũng đã khóc xong rồi, cô gần như kiệt sức, ngã ngào xuống, hoàn toàn dựa hẳn vào người anh, sẵn có vạt áo sơ mi ở trước mắt, cô liều kéo lên lau nước mũi.

Em lấy áo anh lau mũi à?

Anh quan sát hành động của cô rồi tà mị hỏi.

Hìhì! Thật xin lỗi! Em quên mất!

Cô rướn người ngồi thẳng dậy, khóc xong thật đúng là không còn buồn nữa, có thể quên hết tất cả mà nở một nụ cười ngây ngốc. Men rượu đã thấm vào càng làm cô dạn dĩ hơn, cô lấy tay chạm lên cúc áo chàng trai trước mặt rồi cất lời vô cùng mạnh bạo.

Sehun, hay là anh cởi ra đi, để em đem về nhà giặt cho. Dù sao cũng là em làm bẩn áo của anh mà.

Cô còn chưa nói hết câu, anh đã hốt hoảng nắm lấy bàn tay nghịch ngợm đang làm càn trước ngực áo, ngăn cản hành động mở cúc áo của cô lại, anh cúi đầu nhẹ nhàng giải thích.

Không cần đâu. Chuyện lúc nãy không sao. Anh vốn dĩ không có để bụng.

Misa à, em say quá rồi, ở lại đây không tốt đâu. Để anh lái xe đưa em về nhà nhé.

Nói rồi anh lập tức đứng lên, dìu cô gái say khướt đi đứng đã không còn được vững nữa di chuyển về phía chiếc BWM của mình. Cô gái tất nhiên vùng vẫy không chịu phối hợp, cố thoát khỏi vòng tay của anh, cất giọng bướng bĩnh.

Em không có say...Ai nói em say chứ...Em còn rất tỉnh táo nè...

Cô nói nhựa nhựa. Sau đó, để chứng minh cho anh thấy, cô còn xoay vòng vòng, quơ tay múa chân đủ kiểu. Đáng tiếc bởi vì chất cồn trong cơ thể đã chi phối não bộ, tiểu não không thể làm chủ được thăng bằng nên cô đã mất đà mà té xuống đường, trong dạ dày lại cồn cào, dâng lên một cảm giác buồn nôn dữ dội, cô gái không kìm được lập tức cúi đầu, nôn thốc, nôn tháo bên vệ đường, nôn như muốn nôn ra hết cả mật xanh mật vàng.

Chàng trai tốt bụng Oh Sehun không hề ngại bẩn, anh nửa ngồi nửa quỳ bên lề đường, đỡ lấy Misa để cô không bị ngã xuống như lúc nãy nữa. Đợi cho cô nôn hết, anh lại kiên nhẫn tìm cách dìu cô đứng lên, tiếp tục đi về hướng xe mình.

Đột nhiên, anh mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân ngày càng tiến đến gần, liền theo phản ứng mà quay lại, một thân ảnh cao lớn dần hiện ra. Qua ngọn đèn đường mờ nhạt, bao trùm lên cả người anh và cô gái nhỏ đang say khướt trong lòng ngực, cái bóng cao lớn hiện ra ngày càng rõ rệt, cho đến khi anh nhìn thấy một chàng trai tuấn mỹ mặc áo hoodie, quần jeans rách gối, đi giày thể thao xuất hiện trước mặt.

Làm sao anh có thể không nhận ra người đó là ai được chứ. Vội vàng đứng thẳng lưng trở lại, đôi mắt chim ưng của anh không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía đối diện.

Chàng trai đằng kia, nét mặt lạnh như băng không chút biểu cảm mà cất từng bước tiêu sái đến gần anh, chẳng hề nói một câu nào, dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô gái mắt đã nhắm nghiền đang nằm trong lòng anh kéo về hướng ngược lại. Anh kinh ngạc lập tức thốt lời bài xích hành động thô lỗ vừa rồi của chàng trai cao lớn nọ.

Chanyeol hyung! Anh định làm gì thế?

Thả tay ra!

Giọng nói khàn khàn không chút biểu cảm rất đỗi kiên định vang lên.

Cô ấy say rồi, anh không thấy sao? Hãy để em đưa cô ấy về.

Sehun lập tức đáp trả, nhưng Chanyeol vẫn không chịu nhượng bộ.

Ngay giây tiếp theo, Chanyeol vô cùng linh hoạt dùng lực giật mạnh một cái, cô gái đang say ngủ liền thuận thế ngã vào vòng tay anh. Hình như cứ bị giằng qua kéo lại một hồi. Cô gái đã từ từ tỉnh lại, nhưng vì quá mệt mỏi cô vẫn cứ mặc kệ những gì đang xảy ra xung quanh, mặc cho vòng tay cứng rắn kia ôm chặt thân thể mình.

Chanyeol đứng đấy, hiên ngang dưới ánh đèn vàng nhạt, anh nói với cậu maknae còn chưa hết ngỡ ngàng, vẻ mặt đầy khó hiểu phía đối diện.

Yên tâm! Anh sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn. Chuyện của Jin Misa sau này em đừng bao giờ nhúng tay vào nữa. Trở về sớm đi trời khuya rồi.

Vừa dứt lời, Chanyeol vội quay lưng, sốc cô gái lên vai mình một cách nhẹ nhàng, cõng đi thẳng về phía trước, bỏ lại một Oh Sehun đứng bất động bên vệ đường. Thái độ của Chanyeol khi nãy không khỏi làm anh phải nghĩ ngợi, lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết, người anh đáng kính ấy đối xử với Sehun lạnh lùng, dứt khoát như thế. Lần đầu tiên trong đời Sehun nhìn thấy Chanyeol vì một người con gái mà kiên quyết muốn đứng ra bảo vệ. Anh thừa biết, đưa Misa về nhà thật ra chỉ là cái cớ để che lấp cho ý muốn độc chiếm của Chanyeol. Nói chính xác hơn, bất luận người đàn ông nào ở gần Misa ngoại trừ bản thân, Chanyeol đều không bao giờ cho phép điều đó.

Bởi vì...anh đã yêu cô ấy rồi...

Vì yêu cho nên mới độc chiếm.

............

Chanyeol cõng Đầu Heo ngốc của anh đi về hướng xe của mình. Rút kinh nghiệm từ lần trước bị fan bắt gặp nên anh chẳng dám đỗ xe gần cầu sông Hàn nữa.

Đi được một quãng không xa thì Đầu Heo Jin Misa trên lưng anh đã lờ mờ tỉnh lại, cô bắt đầu có cảm giác cả người mình đang nằm trên tấm lưng rộng như Thái Bình Dương của ai đó, hai tay cô thì đang choàng qua bờ vai nam tính đầy mạnh mẽ.

Trong cơn say, cô nàng thỏ trắng ấy không hề ngại ngùng mà giơ tay ra phía trước, sờ soạng lên khuôn mặt người con trai đang cõng cô, từ vầng trán với làn da mịn màng chẳng thua kém phụ nữ, hai chân mày đen rậm quyến rũ đến sống mũi cao thẳng tắp, bàn tay không an phận của cô lại làm càng lướt xuống thêm một tí nữa, vừa vặn chạm vào bờ môi căng mọng gợi cảm nơi anh mà âu yếm.

Cô làm cái gì thế? Đừng lộn xộn. Lo mà ôm chặt vào, tôi đang đưa cô về nhà đây.

Giọng nói khàn khàn đầy cảnh cáo của Chanyeol có chút giận dữ cất lên. Thỏ trắng Misa mơ mơ màng màng khẽ mở mắt, cố cúi người ra nhìn vào đôi mắt anh.

Anh đang đưa em về nhà sao?

Mi tâm anh tập tức nhăn lại, trái tim bỗng dưng vì một câu nói của cô mà bất giác run rẩy. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã lấy lại được dáng vẻ lạnh lùng vốn có, giả bộ bài xích mà nói một câu.

Xưng hô kiểu gì nghe ghê vậy! Sởn hết gai óc rồi này. Im lặng một chút đi! Sắp đến nơi rồi.

Nhưng cô gái trên lưng anh lúc này vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, cô tiếp tục thản thốt.

Anh à, em buồn lắm anh có biết không?

Cô nói đến đây lại bắt đầu thút thít.

Mọi người đều bảo rượu bia có thể giải sầu...uống say rồi, sẽ không còn buồn nữa. Đến hôm nay em mới phát hiện...tất cả đều là nói dối...Em uống nhiều như vậy rồi mà lòng càng buồn thêm.

Uống cho lắm vào. Không biết uống mà còn ra vẻ.

Chanyeol bĩu môi trả lời cô.

Anh thì cái biết gì chứ?

Sao không biết? Cô uống say bí tỉ như thế nhỡ bị kẻ xấu bắt cóc là hết đường về nhà đấy có hiểu không. Đồ điếc không sợ súng!

Em không sợ, cũng chẳng cần lo...không phải bây giờ đã có anh cõng em nhà về rồi sao? Hìhì!!

Misa đột nhiên lại mỉm cười. Nụ cười của cô càng khiến Chanyeol thêm phát cáu, anh quay lại mắng cho cô một trận.

Cười cái gì? Cô đừng có tưởng bở, tôi ném cô xuống đường bây giờ đấy.

Hìhìhì!!!

Tiểu bạch tinh quái thật sự chẳng hề để tâm đến lời hâm doạ của Chanyeol, tiếp tục thoải mái cười và còn cười to hơn lúc nãy nữa. Thậm chí cô nàng nghĩ ra cả trò đưa tay nhỏ nhắn ra phía trước, che kín đôi mặt phượng đẹp đẽ kia.

Jin Misa, cô lại giở trò quái gì vậy? Thả tay ra!

Hìhìhì!!!

Bàn tay Misa ngang bướng bất chấp sự phản đối tiếp tục với thú vui của mình bịt kín mắt Chanyeol khiến anh chỉ có thể thở dài bất lực.

Đồ Đầu Heo này, đừng nghịch nữa. Bỏ tay ra! Tôi không thấy đường đi rồi này, té bây giờ.

Tầm nhìn tự nhiên bị phong toả, bước chân Chanyeol đã bắt đầu loạng choạng, chân nọ xọ chân kia, xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà cô gái Misa đáng ghét cứ nhất quyết không thả tay.

Chanyeol thực sự chịu hết nỗi rồi, anh tức đến đỏ mặt tía tai, đầu bốc khói đen nghi ngút, không nhịn được nữa lập tức ngoảnh lại hét lớn ba chữ.

Jin Misa!!!!!!!!!!!

Phía sau gáy anh, cô gái thỏ trắng trên lưng đột nhiên im lặng trong vài giây, Chanyeol mơ hồ cảm nhận được từng hơi thở gấp gáp nơi cô đang mơn trớn quanh vành tai yoda của anh, rồi một giọng nói thì thầm nhẹ như làn gió vang lên.

Nói cho anh biết một bí mật...

Em...

...thích anh.

Anh sững sờ, cả người anh hoàn toàn đông cứng ngay sau đó, bước chân trên đường đã dừng hẳn. Chính tai anh vừa nghe được...

Người con gái anh đang cõng trên lưng...

Là Đầu Heo ngốc nghếch.

Cô vừa nói với anh một câu.

Em thích anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.