Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 39: Chương 39: Cưỡng Hôn




Nói cho anh biết một bí mật...

...Em.......

...thích anh.

Cô nói một câu em thích anh.

Người con gái Chanyeol đang cõng trên lưng vừa mới tỏ tình với anh.

Chanyeol sững sờ trong giây phút ấy, bước chân đột ngột dừng hẳn, trái tim anh bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ mà mãnh liệt. Anh như nghe rõ tiếng trái tim mình đập rộn rã. Cô nói cô thích anh sao? Anh có nghe nhầm không?

Anh ngoảnh lại nhìn Đầu Heo ngốc đang tựa người hẳn vào tấm lưng mạnh mẽ nơi anh, đôi mi khẽ khép hờ hững, khuôn mặt cô từ khi nào đã cúi xuống gục hẳn trên vai anh.

Cô ngủ rồi. Thật đáng ghét! Người gì mà vừa mới thổ lộ với con trai xong đã ngủ say như chết, lại còn ngáy khò khò nữa. Ồn ào cứ như cái ống bễ ấy. Chanyeol nghĩ thầm trong lòng, khoé môi quyến rũ hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười tà mị. Anh nhẹ nhàng mang cái ống bễ di động này vào trong chiếc Mercedes Benz sang trọng đỗ bên vệ đường, chẳng hề chần chừ mà khởi động máy chạy thẳng về hướng UN Village.

..........

Chiếc xe lăn bánh chưa đầy hai mươi phút đã đưa Chanyeol và Misa đến nơi. Vì tiểu bạch đã ngủ say nên anh đành phải bế cô vào tận thang máy. Thật may là trời đã khuya, ít ai qua lại nên Chanyeol không cần nhìn trước ngó sau sợ bị mọi người phát hiện.

Cửa thanh máy đã mở, anh cẩn thận bế Misa đến trước cửa nhà rồi lay lay cánh tay đánh thức cô.

Này Đầu Heo, mau tỉnh dậy.

Đầu Heo, tới nhà rồi, dậy đi!

Dậy!

Mặc cho Chanyeol có cố gắng gọi cỡ nào, Misa vẫn nhất quyết không nhúc nhích. Chanyeol suýt nữa thì đổ quạu, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khổ sở, cứ tiếp tục như thế này, e rằng đêm nay cô nàng thỏ trắng phải ngủ ngoài hành lang mất. Đột nhiên, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Chanyeol, xem ra chỉ có thể dùng hạ sách này để đánh thức Đầu Heo ngốc thôi. Ngay lập tức, Chanyeol liền cười nham hiểm, dùng hai bàn tay to lớn bịt kín cả mũi lẫn miệng của Misa.

Quả nhiên cách này có tác dụng. Chỉ khoảng một phút sau, cô nàng Misa vì bị ngạt tay chân đã bắt đầu vùng vẫy rồi từ từ tỉnh lại. Biểu cảm trên khuôn mặt Chanyeol đầy hài lòng, anh thả tay ra, bộ dạng vô cùng phúc hắc nói với cô một câu.

Đúng là phải dùng đến cách này cô mới chịu thức dậy.

Nào! Mau mau nhập mật mã nhà cô vào đi.

Cô gái trước mặt Chanyeol vẫn còn mơ mơ màng màng, bước chân loạng choạng vừa cố giữ thăng bằng vừa ngơ ngác hỏi lại anh.

Đến nhà rồi...đến nhà rồi hả??

Tất nhiên! Cô bấm mật mã rồi vào nhà đi.

Misa nghe rõ từng lời Chanyeol nói, lại vô cùng ngoan ngoãn mà làm theo. Hiếm khi tiểu bạch thỏ biết nghe lời anh thế này, Chanyeol dĩ nhiên có mấy phần đắt ý. Đáng tiếc là ngay giây tiếp theo, vẻ mặt đắt ý đó của Chanyeol đã tập tức bị chính chủ nhân nó thu hồi lại. Bởi vì, thỏ trắng đúng là có nhập mã bảo vệ vào nhà, chỉ có điều ví trí ấn số từ khi nào lại di chuyển sang thân thể Chanyeol. Cô gái đáng ghét phía đối diện rõ ràng đang quờ quạng sờ soạng lên khắp nơi trên người anh, hết cổ, đến bụng rồi bàn tay chiếm tiện nghi của cô lại nhích xuống dưới thêm chút nữa, đôi môi nhỏ nhắn thì không ngừng lẩm bẩm.

Bàn phím đâu rồi? Bàn phím ở đâu nhỉ?...Uhm...Lẽ nào bị ăn trộm chôm mất rồi sao?

Hơi men đúng thật có sức ảnh hưởng vô cùng đáng sợ, lúc những ngón tay thon dài của Misa hết sức táo bạo, thản nhiên tiến đến vùng hạ phú của Chanyeol, anh liền hoảng hốt nắm vội lấy bàn tay đang chu du trên cơ thể mình lại, tuy đã cố nhíu mày trấn tĩnh, anh chàng vẫn không tránh khỏi sự ngượng ngùng.

*Vùng hạ phú: Phía dưới bụng 20cm.

Phím bấm ở trên cửa chứ không phải trên bụng tôi, cô mò đi đâu thế?

Misa loáng thoáng nghe thấy lời Chanyeol nói, lập tức quay đầu lại đăm chiêu suy nghĩ.

Ủa! Sai hướng rồi á! Vậy cửa đâu? Cửa nhà tôi đâu rồi! Đâu mất rồi!

Cô đột nhiên ngừng lại, quay về phía chàng trai bên cạnh mà mếu máo.

Anh! Anh phá hỏng cửa nhà em rồi phải không??

Cô nương ạ, cửa nhà cô đây này.

Đó! Là ở đây!

Cô nàng rắc rối này đã khiến Chanyeol chịu hết nổi, anh chàng đành phải nắm lấy bàn tay cô, vừa vặn đặt lên vị trí phím bấm trên cửa nhà mà bực bội thản thốt.

Thật may là cô nàng thỏ trắng còn nhớ được mật mã để nhập vào. Cánh cửa vừa được mở cũng là lúc Misa té nhào luôn xuống sàn nhà. Hàng xóm băng lãnh Park Chanyeol lại phải dìu Misa vào phòng ngủ, đặt cô lên giường cẩn thận, anh còn vô cùng tỉ mỉ mà cởi giày, kéo chăn đến tận ngực để đắp cho cô kẻo bị cảm lạnh. Sau khi sửa lại tư thế ngủ cho Misa, Chanyeol mới nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô đã uống quá nhiều rồi, cứ nằm nghỉ ngơi. Tôi đi pha cho cô một ly trà giải rượu.

Misa không có trả lời anh, hai mắt vẫn cứ nhắm nghiền, cũng chẳng biết cô có nghe thấy lời nói của anh hay không. Chanyeol vội đứng lên vào phòng bếp lục tìm nguyên liệu. Loay hoay được một lúc, Chanyeol liền trở ra với ly trà sóng sánh trong tay.

Anh khẽ đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, để cơ thể mềm mại ấy tựa hẳn vào lồng ngực săn chắc của mình rồi ân cần thủ thỉ.

Đầu Heo, mau uống đi! Trà còn nóng lắm đấy! Cẩn thận!

Misa uống được một ít, liền nhăn mặt lắc đầu, nhất quyết không chịu uống nữa. Chanyeol cũng hết cách, đành đặt cô nằm ngay ngắn lại trên giường rồi nói.

Trời khuya rồi, cô ngủ sớm đi. Đồ Đầu Heo ngốc nhà cô lần sau thử xem còn dám uống nhiều như thế không? Tôi về đây.

Chanyeol vừa dứt lời lập tức đứng dậy quay đi, trong lòng anh không tránh khỏi ngổng ngang cảm xúc. Hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, tâm trạng anh cứ hết lên rồi lại xuống, thật sự vô cùng bối rối, anh bây giờ cần tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi thứ cũng như chế ngự trái tim thổn thức ở lồng ngực trái.

Trái tim ấy bởi vì ba từ do ai kia thốt ra mà đã lỗi mất một nhịp.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi bước chân của Chanyeol vừa nhấc lên khỏi mặt đất, bàn tay gân guốc của anh ngay lập tức bị một bàn tay mềm mại, bé nhỏ đưa ra nắm chặt lấy, anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô đang truyền sang tay mình. Anh thoáng sững sờ, trân trân nhìn người con gái nửa say nửa tỉnh phía đối diện, đến tận bây giờ anh mới biết, hoá ra cảm giác rung động chính là như vậy.Chanyeol như người mất hồn nghe thấy giọng nói trong trẻo của người con gái trên giường thì thầm như ru ngủ.

Anh đừng đi có được không?

Trong giây phút ngỡ ngàng, Chanyeol còn chưa kịp định thần thì một lực kéo mạnh bất ngờ tác dụng lên cánh tay anh, mọi thứ đến quá đột ngột khiến Chanyeol không hề đề phòng, cả người cứ chao đảo mất đà mà ngã nhào lên chiếc giường ngủ rộng lớn phía trước.

Anh thực không có ngờ đến tình huống này, mở to đôi mắt mị hoặc nhìn cô gái bên dưới thân mình, khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp hiện ra rõ nét trước mắt anh, hai gò má hồng hồng bởi tác dụng của men rượu, đôi mắt long lanh cứ tròn xoe nhìn anh không chớp mắt, sống mũi cao thanh thoát nơi cô càng làm nổi bật lên đôi môi chúm chím đỏ mọng từ từ hé mở mà thở gấp.

Đôi môi ấy chợt nhẹ cong lên mỉm cười, ánh mắt mơ màng như đang phiêu diêu ở tận nơi xa xăm, cô dùng tay gì chặt gáy anh xuống, đồng thời ngước lên, dâng hiến đôi môi. Thời gian dường như vĩnh viễn dừng lại ở giây phút ấy.

Chanyeol kinh ngạc đến cả người đông cứng. Lần đầu tiên Đầu Heo ngốc chủ động hôn anh. Dù rằng nụ hôn ấy chỉ lướt nhẹ qua bờ môi quyến rũ của anh như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại mang đến cảm giác như bị điện giật, khắp thân thể anh tê dại tựa hồ bị hàng ngàn con kiến đang đeo bám, vô cùng tê dại, vô cùng mãnh liệt.

Ngây người ra trong giây lát, rồi như ý thức được điều gì đang xảy ra, anh tức tốc buông cô gái bên dưới ra vội vàng đứng lên. Gương mặt anh đỏ hồng đến không thể nào che giấu được sự ngượng ngùng, bối rối. Anh nhanh chóng dùng vận tốc của ánh sáng mà mở cửa, chạy ào ra ngoài.

..........

Anh chàng hàng xóm băng lãnh của tiểu bạch thỏ mang theo tâm trạng ngẩn ngơ, lơ lửng trở về căn hộ cao cấp của chính mình. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh nằm dài trên chiếc giường ấm áp của mình bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Trời cũng đã khuya nhưng anh lại chẳng tài nào ngủ được. Đồ Đầu Heo ngốc đáng ghét khi uống say đúng là nguy hiểm thật. Sao cô lại nói với anh mấy lời khó hiểu đó chứ. Anh gối tay lên trán, mi tâm không ngừng nhíu chặt, cứ trở mình liên tục, hết xoay bên này đến xoay qua bên kia. Xem ra đêm nay, người con gái cách anh một bức tường ấy làm anh mất ngủ thật rồi.

Thỏ trắng của anh cư xử thật khó hiểu, từ hồi quen biết nhau đến bây giờ, cô chỉ toàn đứng trước mặt anh xưng xỉa, nếu không cãi nhau đến sức đầu mẻ trán thì cũng nghĩ cách bày trò đặt bẫy lẫn nhau. Có khi nào, cô lại nói với anh những lời mùi mẫn như vậy.

Ôi trời ạ! Không không không không! Chắc Đầu Heo ngốc uống say nên mới ăn nói lung tung thế thôi. Lời nói người say thường không đáng tin. Chanyeol tự nhủ với lòng mình, ra sức kêu gọi bản thân hãy bình tĩnh lại, không được nghĩ về những chuyện liên quan đến Jin Misa nữa. Nhưng đầu óc anh dường như muốn chống lại với chính chủ nhân của nó, cứ mỗi lần nhắm mắt lại là lời nói của Misa khi nãy cứ quanh quẩn trong tâm trí anh.

Nói cho anh biết một bí mật... Em...thích anh.

Anh đừng đi có được không?

Chanyeol khổ sở ngồi bật dậy nhăn mày vò tóc, giọng nói của Misa cứ vang vọng bên tai anh kiểu này e rằng sớm muộn gì anh cũng bị ù tai mất thôi. Trong lòng Chanyeol thầm than khóc, chưa bao giờ anh lâm vào tình huống khó xử như vậy. Đồ Đầu Heo đáng ghét sao lại có thể dày vò anh ra nông nỗi này chứ? Tự nhiên lại nói thích anh trong một tình huống không rõ ràng khiến anh phải mất ngủ, đau đầu mà suy đoán, tâm trạng hỗn loạn vừa vui mừng mà cũng vừa lo lắng.

Hai giờ sáng, chàng trai tuấn mỹ với đôi tai yoda đáng yêu vẫn còn ngồi yên trên giường, ngây ngốc tự hỏi bản thân.

Rốt cuộc mình hi vọng sự thật sẽ như thế nào? Cô ấy thích mình thật hay cô ấy chỉ nói bừa trong cơn say?

Jin Misa...em thích tôi thật sao?

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên giữa đêm khuya vắng lặng đã cắt ngang chuỗi suy nghĩ tưởng như không có điểm dừng. Chanyeol giật mình thức tỉnh, với tay tìm chiếc di dộng để ở một góc giường vội cầm lên xem. Vừa nhìn thấy dãy số hiện rõ ràng trong màn hình, khuôn mặt Chanyeol lập tức biến sắc, hai đầu chân mày bỗng chốc nhích lên, anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày rồi ấn nút bắt máy.

Tôi nghe đây.

...

Cậu nói cái gì? Đã có kết quả khám nghiệm dấu vân tay rồi sao?

...

Được! Tôi lập tức đến ngay.

Chanyeol vừa dứt lời đã tắt máy, vơ vội chiếc áo khoác trên sô pha rồi rời khỏi nhà. Ngay trong đêm đó, anh tức tốc phóng xe đến một nơi.

..........

Misa mệt mỏi lăn lộn mấy vòng trên giường, ánh nắng mặt trời chói chang qua khe cửa kính chiếu vào căn phòng nhỏ bé đã làm cô thức giấc.

Cô nàng tỉnh rượu hẳn rồi, tuy nhiên vì dư âm tối qua mà đầu vẫn còn đau như búa bổ. Misa kéo chăn ngồi dậy nhăn mặt, tự gõ gõ vào đầu mình vài cái.

Hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Misa cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Từ nhỏ cô đã có tật hễ uống say vào là sau khi tỉnh rượu chẳng nhớ được bất cứ điều gì hết.

Đang mãi vò tóc đấu tranh suy nghĩ, bỗng cô nàng nhớ ra được điều gì đó liền vô cùng vui mừng mà reo lên.

A! Mình nhớ ra rồi! Hôm qua lúc chụp ảnh tạp chí thì mấy tấm lens có vấn đề, Chen hyung và Kai hyung phải nhập viện. Sau đó...

Nói đến đây, sắc mặt Misa liền xìu xuống, trong lòng không khỏi dâng lên một tia đau buồn.

...mình bị đuổi việc. Vì uất ức nên đã lên cầu sông Hàn uống bia đến say khước.

Lúc ấy hình như có một chàng trai đến an ủi mình, còn đưa mình về nhà nữa. Nhưng mà chàng trai ấy là ai mới được chứ?

Cô khẽ thở dài, đăm chiêu suy nghĩ tiếp.

Đúng rồi, lúc đó mình có nghe loáng thoáng người đó nói mình tên Oh Sehun.

Ôi trời! Sehun đã đến an ủi mình thật sao? Anh ấy đúng là người tốt mà. Anh ấy còn cõng mình về tận nhà. Khoan đã...lúc đó...mình...hình như...mình có nói là thích anh ấy.

Quả nhiên Misa đã nhớ ra mấu chốt của vấn đề, cô ngượng chín cả người lấy hai tay ôm mặt, cứ thế mà tự trách bản thân.

Chết rồi! Chết rồi! Jin Misa ơi là Jin Misa! Sao mình lại có thể ở trước mặt Oh Sehun mà cho anh ấy biết mình thích anh ấy được chứ. Trời ơi! Ngốc quá! Ngốc quá đi! Lỡ như Sehun không thích mình thì sao? Lỡ như anh ấy giận mình thì phải làm sao? Hic hic! Tự nhiên lại nói lung tung với Sehun. Mình là con gái mà, ai lại đi tỏ tình với con trai trước.

Cô nàng Misa vừa than vãn, vừa tự trách mình đến suýt khóc. Nếu thời gian quay trở lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không uống say như ngày hôm qua để rồi lỡ lời mà tỏ tình với người trong lòng như vậy.

Tiếng chuông cửa nhà Misa bất ngờ vang lên hai tiếng DingDong làm cô giật thót người. Cô thuận miệng liền buông câu phàn nàn, linh cảm lại mách bảo sắp xảy ra chuyện gì đó chẳng lành.

Ai mà mới sáng sớm đã đến nhà mình thế không biết.

Cô nàng vừa nói vừa vươn vai lấy lại tinh thần bước xuống giường, xỏ vội đôi dép con thỏ màu trắng rồi nhanh chóng ra mở cửa.

Lúc cánh cửa vừa được hé mở, một thân ảnh cao lớn với đôi chân cong lập tức hiện ra trước mắt cô nàng tiểu bạch ngơ ngác đứng bên trong. Mới sáng mở mắt đã thấy khắc tinh đến, Misa tất nhiên không tránh khỏi giật mình, trong lòng lại thầm suy nghĩ một phen. Tên khắc tinh mới sáng hắn đã đến tìm đến tận nhà thì chắc chắn cả ngày nay mình xác định với hắn ta luôn rồi.

Mà chàng trai nào đó ở phía đối diện nhìn thấy cô gái đang đứng trước mặt mình, trái tim cũng bỗng nhiên đập rộn ràng, cả người tựa hồ đang dần nóng lên một cách mất kiểm soát. Không khí phút chốc trở nên vô cùng quái dị, hai người hai dòng tâm sự khác nhau cứ im lặng đứng nhìn đối phương không nói lấy một câu.

Trước biểu cảm kỳ lạ cứ ngây người ra của Chanyeol, cộng thêm đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh chăm chú hướng vào đôi mắt to tròn nơi cô, Misa trở nên có chút không được tự nhiên, cô hắng giọng lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí khác thường.

Uhm...hm...Anh tìm tôi có chuyện gì không?

Giọng nói trong trẻo, lảnh lót như tiếng chim hót vang lên càng khiến Chanyeol đã ngẩn ngơ lại thêm phần ngơ ngẩn. Anh chẳng còn tâm trí nào tiếp thu lượng thông tin ẩn chứa trong câu nói của kia, bởi vì ánh mắt anh giờ đây đang rơi ở vị trí cánh đôi môi đỏ hồng nơi cô, mỗi một chuyển động nhẹ nhàng của nó theo từng câu từng chữ cô phát âm bỗng nhiên trở nên thật quyến rũ. Đêm qua, cũng chính đôi môi anh đào ngọt ngào ấy đã hôn lên môi anh.

Sắc hồng trên gương mặt Chanyeol từ khi nào đã lan sang tận tai. Anh có phần phát hiện ra sự ngượng ngùng không nên có của mình, lập tức trấn tĩnh, cố kêu gọi bản thân đừng nhớ đến chuyện đêm qua nữa.

Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Chanyeol cũng thành công lấy lại vẻ mặt phúc hắc vốn có, điệu bộ vô cùng băng lãnh mà trả lời cô.

Cô mau vào trong thay quần áo. Tôi đưa cô đến S.M. Entertainment.

Cô gái đối diện anh còn chưa nghe hết câu, đã chuyển sang trạng thái kinh ngạc, cô không giấu được sự khó hiểu ẩn sâu trong đôi mắt.

Tôi bị đuổi việc rồi mà, đến công ty làm gì nữa? Tôi không đi đến đó đâu.

Chanyeol vừa nghe Misa từ chối trong đầu hắc tuyến đã bay khắp nơi, anh trưng ra khuôn mặt đen thùi đùng đùng nổi giận liền to tiếng với cô.

Tôi bảo thế nào thì cô cứ làm thế ấy đi. Tính cãi lời ông chủ hả? Tôi đăng cái video đó lên web bây giờ.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.