Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 40: Chương 40: Suy Luận




Chiếc taxi dừng lại ở trước trụ sở S.M. Entertainment, Misa nhanh chóng mở cửa xuống xe. Cũng như mọi lần, cô đều giữ nguyên quy luật nhất quyết không đi chung xe với khắc tinh đáng ghét. Tuy hôm nay không biết anh ta thần thần bí bí bảo cô đến công ty làm gì, nhưng trực giác mách bảo cô chắc phải có chuyện quan trọng lắm, nếu không anh ta đã chẳng cần phải mang bộ dạng gấp gáp như vậy mới sáng sớm chạy đến nhà cô, nhất định bắt cô phải tới đây cho bằng được.

Misa đứng trước cửa công ty, cô có phần do dự một lát rồi chợt đánh bạo đẩy cửa vào trong. Quả nhiên còn chưa đi được hai bước, một thân ảnh yểu điệu đanh đá với đôi giày cao gót màu đỏ chói đã đột ngột hiện ra chắn ngang trước mặt. Bộ váy vàng lấp lánh đính cườm cô ta đang khoác lên mình càng làm cho người đối diện có cảm giác khó chịu bởi vì quá loè loẹt, phô trương quá mức. Cô gái trước mặt Misa bây giờ thật trông không giống một staff chút nào, nói đúng hơn, cô ta giống minh tinh điện ảnh thì có.

Misa vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của cô gái này thì cô ta đã khoanh tay, hất mặt cất giọng ác ý.

Thế nào? Đến công ty nhận lại hồ sơ sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì hai hôm nữa mới sử lý xong hợp đồng làm việc của cô cơ mà. Chẳng lẽ...cô thật sự nôn nóng đi khỏi đây đến thế?

Cô ta cười khảy, tiếng cười thật khiến người khác buồn nôn, ghê tởm. Misa đứng yên không có trả lời. Không phải cô đang sợ sệt hay yếu thế trước người con gái này, chỉ là trong lòng có một chút thất vọng xen lẫn khó hiểu. Misa thật sự nghĩ không ra, trước đây cô đối với tất cả đồng nghiệp đều hoà nhã thân thiện, chưa từng làm điều gì đắt tội với bất kỳ ai, thế thì vì nguyên cớ gì cô gái tên Lee Yori này lại căm ghét cô đến mức đó.

Hai đầu chân mày khẽ nhíu chặt, Misa cứ đăm chiêu không ngừng suy nghĩ. Phản ứng im lặng của cô càng khiến Lee Yori đã tức nay lại càng thêm tức điên. Một giây sau đó, cô ta bất ngờ sấn tới như một cơn gió, với tay nắm lấy cổ áo Misa giật mạnh, trợn mắt hung dữ.

Cô bị câm rồi à? Tôi đang hỏi cô đấy. Dám xem thường tôi không trả lời sao?

Có lẽ không cần nữa đâu!

Cô gái vô duyên vô cớ bị bắt nạt còn chưa kịp trả lời, giọng nói trầm ấm, khàn khàn đầy từ tính liền nối tiếp câu hỏi của kẻ ném đá giấu tay, thay người con gái trong lòng anh mà đáp trả đầy khí thế. Lee Yori không tránh khỏi thất kinh, vội vã buông bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Misa ra. Thân ảnh cao lớn, anh tuấn ở gần cửa ra vào cũng dần hiện lên rõ nét, qua ánh nắng buổi sớm rọi chiếu, chàng trai chẳng khác nào bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ, mỗi bước chân mạnh mẽ của anh in dấu xuống mặt sàn lại thêm phần tà mị, toát ra khí chất hiếm ai có được.

Chàng trai vô cùng bình thản, tiêu sái tiến về phía hai cô gái trước đại sảnh, vừa đi anh vừa tiếp lời, mặc kệ cô ả Lee Yori chua ngoa đằng kia vẫn chưa kịp hoàn hồn, cứ há hốc mồm sửng sốt.

Cho dù có trả lời hay không cũng còn không quan trọng nữa. Bởi vì...

Anh đột nhiên dừng lại, đôi mắt phượng phát ra một tia ấn định, chằm chằm nhìn cô gái diện chiếc váy ngắn cũn cởn vàng lấp lánh, nhíu mày đầy hàm ý rồi nói tiếp.

...sự thật sẽ được phơi bày ngay bây giờ...Người bị vu oan sẽ lấy lại được sự trong sạch, còn kẻ có tội, thì phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.

Anh nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, mi tâm lay động theo nhịp điệu câu nói.

Tôi nghĩ...cô Lee Yori cũng muốn biết điều này mà phải không? Cho nên hãy cùng đi theo tôi đến một nơi.

Vừa dứt lời, chàng trai lập tức khoan khai quay bước đi về phía thang máy. Hai cô gái kia cũng nối gót đi theo anh ở đằng sau, chỉ có điều tâm trạng của mỗi người mỗi khác. Người thì ngạc nhiên, thắc mắc không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, liệu có đúng là anh chàng hàng xóm băng lãnh của cô đã biết thủ phạm giở trò với lens mắt là ai không. Một kẻ thì lại nửa tin nửa ngờ lời chàng trai nói, trong thâm tâm có phần rung sợ, hồi hộp thấp thỏm không yên khi biết sự thật sắp được hé mở.

Thanh máy vang lên hai tiếng DingDong báo hiệu đã đến nơi cần đến. Cả ba người cùng theo lối hành lang có trải thảm dẫn tới một nơi. Đó chính là nơi làm việc của Misa trước đây - phòng 271.

Chanyeol lịch sự gõ nhẹ cánh cửa rồi khẽ xoay tay nắm theo ngược chiều kim đồng hồ. Cánh cửa phút chốc đã được đẩy ra, lập tức vọng lên âm thanh bàn tán xôn xao phát ra từ bên trong. Nơi ấy đã tập trung đông đủ tất cả nhân viên của S.M. làm việc ở nhiều bộ phận khác nhau, kể cả các stylist như Tae Hee, Sun Bin và Siyeon cũng có mặt. Các thành viên còn lại của EXO, ngoại trừ Kai, Chen đang phải điều trị trong bệnh viện và Chanyeol đứng ở ngoài cửa thì tất cả cũng đã đến đây từ lúc nào rồi.

Anh chàng quản lý Jeon Kihyun vừa thoáng nhìn thấy Chanyeol từ xa liền gấp gáp chạy đến hối thúc.

Chanyeol, cậu đến rồi hả? Cả Misa, Yori nữa. Mau vào trong đi, Chủ tịch đã chờ ba người từ nãy giờ đấy.

Kihyun còn chưa dứt lời, Yori đã vì câu nói của anh mà trở nên vô cùng sợ hãi, ngài Chủ tịch thật sự đã vào cuộc rồi sao. Ánh mắt ranh ma đảo một vòng rồi chợt dừng lại ở người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen sang trọng, đang ngồi bệ vệ trên bộ sô pha ngoại nhập ở đằng kia. Khuôn mặt Lee Yori cứ hết xanh lại đỏ, tái nhợt đến cắt không còn một giọt máu. Trong lòng cô ả thầm nghĩ Chủ tịch Lee cũng đích thân đến đây rồi, liệu có phải bọn họ đã biết được những việc xấu xa do cô ta làm? Tầm nhìn đầy sợ hãi của Yori lén lút liếc về phía Damin. Xem ra, sắc mặt của cô em họ Damin cũng không khá hơn cô ta là bao.

Mọi chuyện đã đến nước này cũng chẳng còn cách nào khác, chị em cô ta chỉ có thể cố giả vờ bình tĩnh, im lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo mà thôi.

Không khí trong căn phòng rộng lớn đột nhiên trở nên yên ắng đến lạ lùng, sự căn thẳng càng dâng cao khi Chủ tịch Lee bất ngờ đứng dậy giữa đám đông, nghiêm nghị mà cất lời trầm thấp.

Hôm nay, sở dĩ tôi triệu tập mọi người cùng có mặt tại phòng 271 này là vì ba giờ sáng tối qua, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại...

Chủ tịch Lee bất giác dừng lại, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn về chàng trai cao lớn với khuôn mặt không một chút biểu cảm ở phía đối diện rồi từ từ nói tiếp.

...Là của Park Chanyeol.

Đúng vậy! Cậu ấy nói với tôi mình đã tìm được chứng cứ chứng minh cô nhân viên Jin Misa vô tội. Quả thật còn có một kẻ khác đứng sau chủ mưu vụ đổ aceton vào lens mắt hãm hại idol nhằm vu oan cho đồng nghiệp.

Chủ tịch Lee Soo Man vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức nổi lên bàn tán xôn xao, ai nấy đều vô cùng hiếu kì, hết sức ngạc nhiên, quả thật rất khó tin vào những gì chính họ vừa nghe thấy. Misa đứng ở một góc từ nãy giờ, hai mắt cũng tròn xoe đầy ngỡ ngàng hướng về chàng trai ở ngay trước mặt mà cô vẫn luôn miệng gọi là khắc tinh như muốn tìm một câu trả lời. Anh thật sự đã biết ai là hung thủ rồi sao?

Bất chấp những cái nhìn tập trung về hướng mình, anh vẫn rất bình thản bước lên phía trước, giọng nói nam tính trầm khàn cất lên đầy sức thuyết phục.

Mọi người xin hãy giữ yên lặng!

Thật ra từ lâu tôi đã sớm đoán được kẻ mưu đồ hãm hại Jin Misa, chỉ là lúc đó vẫn chưa có được chứng cứ xác thực để buộc tội.

Nhưng bây giờ thì đã khác, tôi có thể khẳng định một câu những điều mà tôi sắp nói ra đây sẽ khiến hung thủ thật sự khó chối cãi. Sự thật sẽ được phơi bày ngay bây giờ.

Chanyeol vừa nói vừa chuyển tầm nhìn về phía trước quan sát mọi người, ai nấy đều im lặng, tập trung nghe những lời anh nói. Chanyeol lại tiếp tục vấn đề dang dở, mỗi một câu, mỗi một chi tiết đều rõ ràng, rành mạch.

Mọi người ai cũng đã biết vụ việc đáng tiếc về mấy tấm kính áp tròng xảy ra ngày hôm qua. Tôi cũng xin nói thẳng, thủ phạm không phải là cô stylist Jin Misa mà là một người khác.

Đôi mắt phượng sắt bén thoáng qua một chút lạnh lùng, Chanyeol dõng dạc tuyên bố. Xung quanh tập tức vang lên tiếng bàn tán sôi nổi, một nhân viên nam trong công ty liền mạnh bạo cất tiếng nghi vấn.

Cậu Chanyeol, chẳng phải chỗ lens đó đều là do Jin Misa tiếp nhận và bảo quản cho đến giờ ghi hình sao. Với lại, chính cô ta là người trực tiếp đeo nó cho cậu Chen. Nếu nói không phải cô ta thì là ai đã ra tay ác độc như thế chứ?

Trước câu hỏi của người nhân viên nam nọ, Chanyeol không hề tỏ ra nao núng, anh điềm đạm gật đầu đáp lời.

Đúng! Chỗ lens đó đều do một tay cô Jin Misa cất giữ và chịu trách nhiệm bảo quản. Nhưng thử nghĩ mà xem, giả sử Jin Misa thật sự muốn giở trò hại người, cô ta có ngu ngốc đến nỗi đổ dung dịch aceton lên chính mấy tròng kính do mình cất giữ không? Để khi mọi chuyện phát giác, cô ta chắc chắn sẽ là bị nghi ngờ đầu tiên. Nếu là mọi người, mọi người có dám mạo hiểm làm thế không?

Tiếng gật gù, bàn tán xung quanh lại một lần nữa nổi lên, Chủ tịch Lee Soo Man ngồi nghe nãy giờ cũng bắt đầu nhíu mày ngẫm nghĩ.

Cô gái nhỏ Jin Misa đứng cách đó không xa chẳng rời mắt khỏi người con trai cất giọng rành mạch phía trên một giây, thường ngày cô chỉ quen với tính cách phúc hắc, ngang ngược của Chanyeol thôi, dáng vẻ, thần thái phong độ, sắc bén này của anh, cô là lần đầu tiên mới được chiêm ngưỡng. Tại thời điểm Misa vẫn còn vẩn vơ suy nghĩ, Chanyeol đã lấy ra một vật khiến cô vừa thoáng trông thấy đã thập phần kinh ngạc. Mà gương mặt của hai cô gái xinh đẹp mang tâm địa xấu xa nào đó cũng nương theo động tác của anh mỗi lúc mỗi xám xịt.

Buổi chiều sau khi vụ việc đáng tiếc xảy ra, tức là ngày hai mươi bảy tháng sáu vừa qua, sâu chuỗi lại sự việc và thấy có điểm đáng ngờ, tôi đã quay lại S.M. một lần nữa. Lúc đến hiện trường vụ việc tại phòng 271 này, tôi đã tìm thấy trong giỏ rác một lọ aceton bằng thủy tinh đã được sử dụng hết, chỉ còn cái vỏ chai rỗng. Chính là chiếc lọ này.

Bàn tay gân guốc vô cùng thành thạo đưa ra cái túi nilon bịt kính miệng bên trong có chứa một chiếc lọ nhỏ, Chanyeol giơ lên cho mọi người cùng xem.

Chuyện này là sao vậy?

Đúng đó!

Tôi cũng không biết nữa.

Thôi im lặng nghe EXO Chanyeol nói tiếp đi!

Chờ xung quanh trật tự lại, Chanyeol mới nghiêm túc suy luận tiếp.

Nhìn thấy vật thể lạ kia, nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn, tôi quyết định mang nó đến trụ sở cảnh sát nhờ một người bạn là chuyên viên giám định kiểm tra dấu vân tay.

Kết quả cho thấy, trên lọ dung dịch aceton, ngoại trừ một dấu vân tay lạ là của nhân viên bán hàng, còn có hai dấu vân tay khác. Trùng hợp thay cả hai đều là nữ nhân viên trong công ty chúng ta.

Chủ nhân của nó...

...tất nhiên...

...cũng đang có mặt ở đây...

Anh ngừng nói, đưa mắt nhìn hai cô gái ăn mặc hở hang, diêm dúa đang đứng cạnh nhau giữa đám đông.

...Chính là cô Lee Yori và cô Heo Damin.

Lời kết tội dõng dạc vang lên, cả căn phòng ai nấy đều sững sờ, Misa càng là người ngỡ ngàng hơn bất cứ ai hết, cô quay sang nhìn về phía Yori và Damin, từ lúc nào khuôn mặt họ đã trắng bệch. Thủ phạm đứng sau tất cả mọi chuyện là chị em họ sao? Một cỗ hàn khí lạnh lẽo từ đâu kéo đến chạy dọc sống lưng Misa lạnh toát. Cô có nằm mơ cũng không ngờ cục diện trở nên như vậy, Yori và Damin đã làm ra những việc thâm độc hại người rồi vu oan cho cô.

Cặp mắt cương trực hơi nheo lại, chủ tịch Lee ngồi trên chiếc ghế xoay nhấc nhẹ chân mày nghi hoặc, ông chậm rãi quét tầm nhìn quan sát sự biến đổi liên hoàn trong biểu cảm đáng ngờ của kẻ mới được xướng tên. Có thể nhìn thấy Lee Yori đang cố gắng cắn chặt môi, trông cô ta như sắp khóc, cả người cứ run lên bần bật. Việc xấu xa do chính bản thân làm nay đã bại lộ, cô ta đành phải tìm cách chống chế. Một giây tiếp theo, Yori bỗng nổi điên mà hét lớn.

Park Chanyeol!

Anh ăn nói sằn bậy!

Cái gì mà dấu vân tay chứ, chỉ toàn là trò lừa gạt che mắt người. Chính anh là kẻ nói lời vô căn cứ vu khống hãm hại tôi.

Yori đuối lý, chuyển sang cãi chày cãi cối, cô ả bấy giờ đã lộ rõ bộ mặt thật vừa ăn cướp vừa la làng. Đến nước này ra không đưa ra bằng chứng cô ta sẽ nhất quyết không chịu thừa nhận. Chanyeol nhướng mày bình tĩnh, khoé môi anh nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, cười nhạo cô gái ngoan cố trước mặt.

Cô Yori, nãy giờ tôi chưa hề nói câu cáo buộc cô. Nhưng nếu cô đã nói thế, thì tôi cũng không khách sáo nữa. Cô muốn bằng chứng tôi sẽ đưa ra bằng chứng xác thực.

Xin được nói cho cô rõ, sau khi có kết quả kiểm tra dấu vân tay, tôi đã đích thân đến cửa hàng mỹ phẩm CN Beauty cách công ty S.M. hai trăm mét. Chính tôi đã xem qua hoá đơn tính tiền, nhân viên kiểm toán của cửa hàng đó đã thừa nhận cô Heo Damin stylist của S.M. vốn là khách quen của cửa hàng và ngay buổi sáng hôm ấy, cô Damin quả thật có đến CN Beauty mua một lọ aceton hàng nhập khẩu, đây chính là hoá đơn thanh toán. Hai cô có muốn xem thử không?

Anh dứt khoát đặt tờ hoá đơn lên mặt bàn trước phía trước.

Không khí bao trùm khắp căn phòng càng lúc càng nặng trịch bởi tiếng bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh, ai nấy đều chẳng hẹn mà đồng loại đổ dồn ánh mắt phán xét về hai nhân vật nghi phạm tiêu biểu, dĩ nhiên chủ tịch Lee cũng không ngoại lệ.

Damin thấy sự thật đã được vạch trần liền trở nên hết sức hoảng hốt, cô ta vội túm lấy cánh tay mấy nhân viên đứng ở gần mình rồi ra sức phân bua.

Đúng là tôi đã mua lọ aceton đó, nhưng tôi không có đổ nó vào mấy tấm kính áp tròng. Tôi không có làm gì hết. Tất cả đều là ý của chị ấy.

Ở một góc nhỏ trong gian phòng rộng lớn, thanh âm với tần số vô cùng lớn phát ra từ cuống họng Damin như thét gào, ào ạt tựa làn sóng ập đến tai Misa vô cùng bất ngờ, vô cùng chấn động, chẳng khác nào sét đánh ngang tai, cô trân trân sửng sốt ngoảnh mặt nhìn theo cánh tay thon dài của Damin không kiêng dè đưa lên chỉ thẳng vào cô chị họ.

Yori bị chính em gái vạch tội dường như đã chết đứng, cô ta không khỏi bàng hoàng, điên tiết hung dữ quát lớn.

Heo Damin, cô ăn nói xằng bậy cái gì đó. Tôi không có làm. Mọi chuyện là do con bé Jin Misa đáng ghét đó bày ra.

Cô điên rồi! Mấy người cũng điên hết rồi! Có vân tay của tôi trên lọ aceton thì sao chứ? Điều đó đâu có chứng minh được tôi là người đổ aceton lên kính áp tròng.

Vậy việc dấu vân tay của cô có ở khắp nơi trên toàn bộ mấy tấm kính áp tròng đó thì sao? Chẳng phải chúng đều do Jin Misa cất giữ à? Đáng ra chỉ có mỗi một dấu vân tay của cô ấy thôi chứ! Sao lại có cả dấu vân tay của cô Yori?

Phải chăng lúc đó cô đã tự ý mở nắp hộp, lấy từng tấm lens ra để làm điều gì đó.

Hay là để đổ dung dịch aceton kia vào?

Chanyeol tiến dần về phía Yori, thản nhiên đứng khoanh tay, nghiêng đầu hỏi ngược lại cô ta.

Đôi mắt phượng ấn định vào đối phương vô cùng sắc bén.

Tất cả mọi người đứng ở xung quanh cùng chủ tịch Lee Soo Man thêm một lần nữa phải sửng sốt. Sự việc đã quá rõ ràng, kẻ nham hiểm phía đối diện tất khó mà chối cãi.

Anh...anh...

Lee Yori như sắp không đứng vững được nữa, môi cô ta cứ run run, lắp bắp chỉ tay vào chàng trai cao lớn trước mặt.

Anh bước một bước lại gần, cô ta lại run lẩy bẩy thụt lùi một bước dưới những cặp mắt kinh ngạc đến không ngờ của mọi người có mặt ngày hôm nay.

Thế nào? Cô còn muốn nói gì nữa không? Sẵn đây tôi cũng nói luôn với mọi người, vụ việc chiếc áo sơ mi lần trước của tôi bị hỏng cũng là do Lee Yori và Heo Damin bày trò mà ra. Lúc kiểm tra camera của công ty hai tháng trở lại đây, tôi đã vô tình phát hiện ra đoạn clip ghi lại hình ảnh chị em họ lén lút đi vào công ty lục tung tủ kính mắc trang phục diễn của EXO chúng tôi lúc nửa đêm.

Bằng chứng tôi đã đưa ra hết. Những gì cần nói cũng đã nói. Tôi trước giờ đều không hề thiên vị ai, hành xử đều là vì công bằng và lẽ phải.

Mọi chuyện đã kết thúc, xin chủ tịch hãy đưa ra quyết định.

Lại thêm một việc xấu nữa bị lật tẩy, Lee Yori giờ đã thật sự điên loạn, tròng mắt trợn ngược lộ rõ bản chất hung dữ, thâm độc, bất chấp tất cả lao vào Chanyeol, thốt ra những lời bất nhã chẳng khác nào một kẻ vô học.

Park Chanyeol! Anh giỏi lắm! Anh đúng là tên khốn kiếp! Uổng công tôi yêu thầm anh bao nhiêu năm nay, anh lại phản bội tôi đi bênh vực cho con bé quê mùa xấu xí đó. Phải! Tất cả đều là âm mưu của tôi. Tôi cố tình giở trò để đổ tội cho Jin Misa đấy.

Đáng tiếc kế hoạch sắp đến lúc thành công lại bị chính anh một tay phá hỏng.

Để tôi nói cho anh biết, tôi chỉ hận cô ta không thể chết đi.

Bây giờ là tôi hận anh không thể chết đi.

Các người chết hết! Chết hết đi!

Jin Misa! Cô dám cướp người con trai mà tôi yêu thương nhất, tôi sẽ liều chết với cô!

Từng câu từng chữ chính miệng cô ta nói ra chẳng khác gì thừa nhận mọi hành vi sai trái hại người của mình. Misa bởi vì lời nhận ấy mà há hốc mồm thản thốt, cô dường như không thể ngờ đến Yori là kẻ mưu mô, tàn nhẫn, chỉ để thoả mãn trả thù cá nhân bèn bất chấp tất cả đùa giỡn với mạng sống của con người.

Cô ả Lee Yori đang trong cơn kích động lời nói vừa dứt đã lập tức dùng tay vơ vội tấm gương trang điểm to như mặt bàn ngay bên cạnh, nhắm thẳng vào hướng có cô gái tội nghiệp Jin Misa đang đứng mà dùng toàn bộ sức mạnh bình sinh ném tới. Tấm gương lớn lao nhanh bằng tốc độ chóng mặt làm mọi người xung quanh không kịp trở tay.

Giữa lúc ngài chủ tịch cùng tất cả nhân viên có mặt gần như chết lặng thì chất giọng trầm khàn của chàng trai cao lớn đứng ở phía bên kia bất ngờ hét lớn thất thanh.

Jin Misa! Cẩn thận!!!!!!!

Thời khắc âm thanh khản giọng ấy vang lên cũng là khi thân ảnh nam giới nhanh nhẹn lướt qua ngay trước mắt mọi người tựa hồ cơn lốc xoáy. Linh hoạt và chính xác. Thời gian dường như ngừng trôi kể từ giây phút đó. Tiếng choang sinh ra bởi thuỷ tinh vỡ vụn lạnh lẽo nối tiếp nhau như vọng về từ cõi chết. Không còn kịp nữa, tất cả đã quá muộn. Tấm gương dữ tợn đến vô tình rơi xuống ngay giữa đỉnh đầu của người phía đối diện khiến cả căn phòng ai nấy đều không khỏi bàng hoàng, hoảng hốt.

Ááááááááááááááá!!!!!!!!!!!!!!!!

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Misa, một dòng máu đỏ tươi chảy lênh láng, nhuộm đỏ cả màu trắng của sàn nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.