Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 37: Chương 37: Manh Mối Duy Nhất




Mọi người nhanh lên! Khẩn trương một chút! Sắp đến giờ chụp ảnh rồi!

Tiếng của quản lý Jeon Kihyun không ngừng hối thúc các nhân viên trong phòng 271. Lúc này, nhiếp ảnh gia của tạp chí Vivi cũng vừa đến nơi, những việc cần làm đội ngũ staff đã chuẩn bị đâu vào đấy. Chín chàng trai EXO thay xong trang phục liền cùng nhau ngồi ở phòng chờ đợi đến lượt ghi hình. Tae Hee, Sun Bin và Misa cũng đứng gần đấy, đột nhiên nhớ ra điều gì, Tae Hee vội vàng quay sang hỏi Misa.

Misa này, em mang lens mắt đến cho EXO đeo chưa?

Misa vừa nghe thấy chợt sực nhớ ra mình đã quên mất một nhiệm vụ quan trọng lập tức cô trở nên vô cùng hốt hoảng mà đáp lời.

Thôi chết, vừa nãy em quên mất! Cảm ơn chị Tae Hee! Chị mà không nhắc là em gặp rắc rối to rồi. Bây giờ em đi lấy ngay đây ạ.

Misa chưa nói hết câu đã dùng vận tốc ánh sáng chạy tót vào phòng thử đồ tìm mấy cặp lens mắt. Chiếc hộp đựng kính Misa đặt trên bàn lúc nãy vẫn còn ở đó, cô chẳng chần chừ thêm chút nào nữa, liền nhanh chóng mang nó trở lại phòng chờ.

Cô vừa đẩy nhẹ cánh cửa bước vào đã thấy chuyên viên nhiếp ảnh bắt đầu đặt camera lên giá và chỉnh góc độ, cô vội vàng tiến về hướng mấy chàng trai đang thư thả ngồi trên bộ sô pha ngoại nhập phía trước rồi lịch sự lên tiếng.

Chen, Chanyeol, D.O. và Kai, cái anh sẽ ghi hình trước đúng không ạ? Xin lỗi khi nãy em đã quên thông báo đến các anh, lần này chụp ảnh bên tạp chí yêu cầu chúng ta phải mang lens mắt.

Chen ngồi ở ngoài cùng vừa nghe cô nói xong liền mỉm cười đáp lời.

Không sao đâu! Nếu thế thì Misa giúp anh mang vào đi. Cái này anh không quen sử dụng.

Vâng! Vậy anh mở mắt to lên một chút nhé, em bắt đầu ngay đây.

Anh chàng Kai ngồi ở bên cạnh cũng chồm người qua, lấy một cặp tròng kính ngắm nghía rồi quay sang khoe với các anh.

Loại kính này em tự mang được đó, trước đây em từng bị cận nên có sử dụng qua rồi. Hay là để em hướng dẫn cách đeo cho các anh. Dễ lắm! Xem em này!

Anh chàng vừa nói vừa nhanh chóng thực hành ngay cho mọi người thấy. Ở đằng kia, Misa cũng đã thành thạo đeo xong lens mắt cho Chen, cô đứng thẳng người dậy đầy vẻ tự hào.

Chen hyung, anh cảm thấy thế nào? Ban đầu không quen sẽ có hơi khó chịu đấy! Nhưng anh đừng lo, một lát sẽ ổn thôi!

Cô cười với anh rồi tiếp tục chọn kính đeo giúp các thành viên còn lại. Trong lúc vội vàng, Misa không hề để ý đến biểu cảm bất thường trên khuôn mặt Chen kể từ khi đeo tấm lens, hai đầu chân mày của anh đã bắt đầu siết chặt lại. Một giây sau đó, anh lập thốt lên.

Sao...Sao...Mắt của anh...

Chen khẽ lắc lắc đầu, rồi khó chịu đưa tay dụi dụi mắt, nước mắt anh ngày càng chảy ra nhiều ở hai bên hốc mắt. Đang mãi bận rộn với mấy tấm lens Rồi đột nhiên, anh vội đứng lên la lớn.

Ôi! Nóng quá! Mắt của tôi nóng quá!

Đang mãi bận rộn với mấy tấm lens trên tay, âm thanh kinh hãi của Chen khiến Misa giật thót người đến đánh rơi nó xuống sàn, lập tức thất kinh chạy đến, gương mặt cô thoáng chốc hoá tái nhợt, trong phút giây nguy hiểm vô cùng hoảng loạn chẳng biết nên làm gì ngoài việc gấp rút vực đầu Chen dậy, cuống quýt đưa bàn tay run run chạm vào mắt anh thản thốt.

Chen, anh làm sao thế? Đừng làm em sợ mà!

Tiếng hét vừa rồi vẫn chưa khiến mọi người kịp định thần thì một âm thanh thảm thiết nữa lại vang lên.

Lần này là Kai, anh đang nằm lăn lộn trên ghế sô pha, hai tay ôm lấy đôi mắt của mình không ngừng cầu cứu.

Cứu em với! Các anh ơi! Nóng quá! Rát quá! Cứu emmm!!!!! Mắt em nóng quáááa!!!

Tất cả nhân viên nghe thấy tiếng hét đều nhanh chóng tập trung lại vây quanh hai chàng trai quằn quại trên chiếc sô pha. Anh quản lý Jeon Kihyun cũng dừng công việc dở dang ở bên kia chạy đến cất giọng hoảng hốt.

Xảy ra chuyện gì vậy??

Đúng lúc đó, một thân ảnh cao lớn nhanh nhẹn bất ngờ dùng vận tốc của tia chớp lướt qua, động tác vừa chuẩn xác lại vừa khẩn trương đỡ lấy người con trai đau đớn từ trong lòng Misa, đôi mắt phượng màu hổ phách chăm chú kiểm tra điểm bất thường trên mắt của Chen rồi linh hoạt quay sang xem xét tình trạng của cậu em cùng nhóm đang chống chọi với cơn đau rát trên sô pha. Chỉ mất vài giây, anh đã phát hiện ra vấn đề mấu chốt của sự việc, lập tức gỡ bỏ lens mắt từ trên người Chen và Kai, kịp thời ngoảnh mặt trầm lãnh quả quyết.

Kính áp tròng có vấn đề rồi. Ai đó hãy giúp tôi mang một chậu nước đến đây...

Âm điệu càng về cuối câu càng gấp gáp, Chanyeol gằng giọng nhấn mạnh rõ ràng từ chữ.

Anh Kihyun, mau gọi xe cấp cứu đi. Chúng ta phải nhanh chóng đưa Chen và Kai đến bệnh viện.

Anh hiểu rồi!

Quản lý Kihyun khẩn trương gật đầu.

Ánh mắt mọi người có mặt trong căn phòng nghe thấy những lời vừa rồi của Chanyeol liền đồng loạt quét ánh nhìn đầy nghi hoặc xen lẫn oán tránh lên người cô gái bé nhỏ vẫn còn chưa hoàn hoàn hồn đứng chết lặng ngay cạnh Chanyeol, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nơi cô siết chặt. Mà lúc này đây trong lòng cô bức bách như muốn nổ tung, một cỗ áp lực sinh ra từ lo lắng xen lẫn bất an khó hiểu mỗi lúc thêm trào dâng cuồn cuộn. Chính tai cô vừa nghe thấy anh nói kính áp tròng có vấn đề, nhưng tại sao? Chúng đều do cô một tay bảo quản, làm thế nào có thể xảy ra sự tình như vậy được. Đôi mắt to tròn ngờ ngợ theo từng động tác nháy nước sơ cứu cho hai thành viên gặp nạn của Chanyeol, Misa cắn đôi môi anh đào đến rớm máu, sâu tận tiềm thức vẫn chưa thể tin đây là sự thật.

Mọi người không được chạm vào mấy tấm kính này. Cũng tuyệt đối không để nó day vào mắt hoặc da. Hãy giữ nguyên hiện trường chờ ban lãnh đạo đến giải quyết.

Hoàn tất khâu sơ cứu tại chỗ cho Chen và Kai, Chanyeol tiếp tục cẩn thận căn dặn các thành viên khác trong nhóm.

Thời điểm đó, tất cả nhân viên, quản lý đều vây quanh trợ giúp anh, không có ai để ý tới hai cặp mắt thâm sâu, gian tà láo lia đảo quanh căn phòng, cục diện hỗn loạn lúc này đương nhiên nằm trong dự liệu ban đầu của hai ả, khoé miệng gian trá không nhịn được nhếch lên nở nụ cười mãn nguyện.

Chỉ mười phút sau, xe cứu thương đã đến đưa Kai và Chen đến bệnh viện, mọi người trong công ty cùng các thành viên của EXO cũng không yên tâm mà vào theo. Tâm trạng ai nấy đều thấp thỏm lo âu chẳng khác nào cảm giác đang ngồi trên đống lửa, tất cả vô cùng lo lắng cho hai chàng trai tội nghiệp, đồng loạt đứng đợi phía trước phòng cấp cứu.

Tất nhiên là hai chị em Yori cũng có mặt ở đó giả vờ đóng vai mèo khóc chuột.

Nơi hành lang lạnh lẽo hối hả tiếng bước chân của y bác sĩ, tiếng còi hú đau thương từ ngoài cổng liên hồi vang lên, những tà áo blue trắng không ngừng lướt qua trước bóng dáng bé nhỏ bên ngoài phòng cấp cứu, tâm can như thể bị nhào nặng, cô hết sức sốt ruột, vừa lo cho Chen và Kai vừa tự trách bản thân vài phần, cũng chỉ tại cô mà hai anh mới xảy ra chuyện. Nếu như lúc nãy cô đừng đem mấy tấm lens đó cho hai anh đeo thì có lẽ mọi thứ đã không ra nông nỗi như thế này. Sâu tận dáy lòng thấp thỏm không yên, đôi chân tê cứng nặng nề vì phải đứng lâu đã chẳng còn cảm giác, bàn tay trắng bệch đan vào nhau hồi hộp chờ đợi kết quả từ bác sĩ, chỉ mong sao tình trạng của Chen và Kai có thể tốt hơn.

Misa mãi chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man thì một bàn tay gân guốc từ phía sau bỗng bất ngờ hơi dùng lực kéo cả người cô về hướng ngược lại. Động tác quá đột ngột khiến Misa không thể chống cự chỉ có thể thoả hiệp chạy theo người con trai cao lớn đến góc khuất phía cuối dãy hành lang. Một giây sau đó, khi cả hai đều dừng bước ở nơi vắng người, cô lập tức ngoảnh mặt, kinh ngạc ngước lên đối diện với đôi mắt phượng sắc bén đang trân trân không chớp nhìn cô. Trong đôi mắt băng lãnh màu hổ phách rõ ràng thấp thoáng sự quan tâm ấm áp, chỉ là rất khó để nhận ra.

Đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hơi ấm tựa hồ xuyên qua lớp vải mỏng trên tay áo sơ mi lan toả khắp cơ thể cô cuốn theo sự an toàn mờ mịt, đôi mắt tròn xoe bất giác ấn định vào đáy mắt anh không chớp, là hàng xóm băng lãnh đang thương hại an ủi cô hay là đang lo lắng cho cô. Dù sao Misa cũng rất cảm kích, vì anh đã không ngờ vực mà luôn tin tưởng bản thân mình.

Lens mắt là do cô bảo quản?

Chanyeol giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt, giọng đều đều từ phía trên đỉnh đầu Misa truyền xuống.

Ừ.

Hàng mi khẽ lay động chớp nhẹ khẳng định, mặc dù cô thật sự chưa hiểu hết hàm ý chứa đựng trong câu hỏi vừa rồi cho lắm, nhưng cô vẫn theo phản xạ đáp lời không do dự.

Anh nghi ngờ tôi sao?

Tia ngờ ngợ khó hiểu còn đó, Misa không kìm được muốn nghe xác nhận của anh.

Đổi lại chấp vấn của cô chỉ là câu nói ngắn gọn.

Cô không có ngu ngốc đến mức đó.

Chanyeol hơi nhấc mày, tà mị buông một câu, giọng điệu của anh chắc chắn như thể mọi đường đi nước bước cùng suy nghĩ của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Bất quá điệu bộ này của anh càng xúc tác sự tò mò nơi Misa nổi dậy.

Anh không phải tôi, làm sao biết tôi không làm.

Cô dù thích bày trò đến đâu cũng sẽ không dại dột mang công việc tốt như thế này ra đánh đổi.

Khoé môi như có như không kéo nhẹ hình vòng cung quả quyết, chân mày đẹp đẽ giãn ra. Thực chất vừa rồi Chanyeol muốn nói phải là bất kể có chuyện gì xảy ra, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng sẽ đứng về phía Đầu Heo ngốc, tin tưởng cô vô điều kiện, bởi vì anh biết, cô là cô gái lương thiện, không bao giờ lấy tính mạng của con người trêu đùa. Nhưng mà, Chanyeol đã ít kỷ giữ lại những lời ấy cho riêng mình. Trước giờ anh vốn chưa từng đứng đối diện phụ nữ bộc lộ sự ủy mị. Cho dù có từng động tâm với cô hay không, anh cũng không muốn tự mình buông thả. Chỉ mong sao sự tin tưởng của anh vào giây phút ngắn ngủi này sẽ phần nào giảm bớt áp lực đè nặng trên đôi vai cô.

Misa có thể phát giác tia dịu dàng nồng đượm như ly rượu vang khẽ thoáng qua đôi mắt ma mị, đẹp đẽ, cô bất giác có chút không được tự nhiên bèn quay đi, vẻ ôn nhu, sủng nịnh toả ra từ hàng xóm băng lãnh đáng ghét, cô thật nhìn không quen mắt. Một câu cảm ơn đáng lý nên gửi đến anh cũng bởi loại xúc cảm hỗn tạp ấy mà trôi nghẹn chẳng nói nên lời.

Sau khi Chanyeol và Misa quay trở lại chỗ mọi người đứng đợi, chẳng bao lâu cánh cửa phòng cấp cứu liền từ từ được mở, vị bác sĩ mặc bộ áo blue trắng gấp gáp bước ra ngoài, ông khẩn trương kéo chiếc khẩu trang y tế xuống rồi nói lớn.

Ai là người nhà của bệnh nhân Kim Jongin và Kim Jongdae?

Chanyeol, Misa, tất cả các nhân viên, stylist và bảy thành viên còn lại của EXO vội hấp tấp chạy tới, đồng loạt lên tiếng.

Chúng tôi đây! Chúng tôi là staff phụ trách và quản lý của hai người họ. Cả hai đều là ca sĩ thần tượng, đang ghi ảnh cho tạp chí thì xảy ra chuyện.

Đúng thế! Họ có sao không bác sĩ?

Baekhyun hồi hộp cất tiếng hỏi.

Vị bác sĩ đứng tuổi với mái tóc điểm bạc liền nhìn những người có mặt xung quanh một lượt rồi hắng giọng trả lời.

Theo giám định ban đầu của chúng tôi, hai bệnh nhân này đã bị dung dịch aceton day vào mắt. May mắn lượng dung dịch tiếp xúc với mắt không nhiều và hai cậu ấy được đưa đến cấp cứu kịp thời nên hiện tại đã không còn nguy hiểm. Tuy nhiên giác mạc của họ ít nhiều đã bị tổn thương. Cho nên phải ở lại bệnh viện theo dõi tình hình vài ngày nữa. Mời người nhà theo tôi làm thủ tục nhập viện.

Bác sĩ chuyên khoa vừa dứt lời đã vội đi về phòng làm hồ sơ. Chanyeol cũng nối bước quản lý Choi và vị bác sĩ đi về phía đó. Anh lúc nào cũng nhiệt tình lo nghĩ cho anh em trong nhóm như vậy.

Nhận được tin Chen và Kai đã không sao nữa, mọi người trong công ty ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng nhìn cân.

Trong lúc vui mừng, có lẽ không ai chú ý đến ở một góc khuất cạnh hàng lang gần đấy, có hai kẻ độc ác đang đắt ý nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Chị đã nói với em rồi, con bé đó không thoát được ải này đâu. Em quên quy định của S.M. rồi sao? Bất cứ sai sót nào của nhân viên đều không thể chấp nhận. Chúng ta bây giờ chỉ việc ngồi yên chờ xem cảnh nó bị tống cổ ra khỏi S.M. mà thôi.

Hahaha! Chị họ của em đúng là thông minh số một đó nha!

Chết chết! Có người đến, mau trốn thôi Damin!

Hai kẻ xảo quyệt kéo nhau nấp đằng sau bước tường. Tiếng bức chân nặng nề ngày càng đến gần rồi tiến về phía hành lang phòng cấp cứu.

Chàng trai trẻ với gương mặt tĩnh lặng, u ám phút chốc lại thở dài rồi khẽ lên tiếng.

Mọi người hãy tập trung nghe thông báo.

Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là quản lý bộ phận staff Jeon Kihyun, có vẻ như anh vừa nhận được điện thoại của ai đó, chiếc Iphone anh đang cầm trong tay vẫn còn sáng màn hình ở chế độ kết thúc cuộc gọi. Vẻ mặt nghiêm túc, anh cúi đầu, tiếp tục vấn đề dang dở.

Mọi người à, tôi vừa mới nhận được cuộc điện thoại từ chủ tịch Lee...

Kihyun có chút ngập ngừng, từng lời nói ra giống như đang nghẹn lại ở cổ, anh ngước nhìn khuôn mặt tái mét đầy mệt mỏi của cô gái bé nhỏ ở phía trước, nghẹn ngào gắng gượng nói tiếp.

Misa à, anh rất tiếc phải nói ra điều này, nhưng mà...đây là quyết định của cấp trên...Em cũng biết mà, công ty chúng ta trước giờ đều rất nghiêm khắc trong việc xử phạt nhân viên, dù đó là lỗi nhỏ nhất cũng không thể bỏ qua. Huống chi lần này, hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Anh tin tưởng em không phải kẻ làm hại Chen và Kai. Nhưng em ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này. Nói rõ hơn là, em đã không hoàn thành tốt trách nhiệm của một nhân viên stylist, bảo quản trang phục, phụ kiện không tốt mới để xảy ra chuyện lúc sáng. Em đang trong thời gian thử việc mà đã vi phạm quy định của ban lãnh đạo...Cho nên...ngài Chủ tịch... đã quyết định cho em thôi việc. Anh rất tiếc...nhưng ba ngày nữa...em hãy đến công ty nhận lại hồ sơ.

Kihyun nhìn về phía Misa, giọng anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần khi nói đến câu cuối cùng. Bởi vì anh có thể thấy rõ hai giọt lệ chảy dài trên đôi gò má xanh xao của cô gái Jin Misa tội nghiệp. Cô đứng đó chết lặng trong vài giây khi nghe tin mình bị đuổi việc. Bao uất ức từ đâu ùa về trong tiếng nấc đến nghẹn lời, cô đau đớn thản thốt.

Tôi không có làm...Tôi không phải là người đổ aceton vào mấy tấm lens mắt. Cho dù hôm nay phải thôi việc, tôi cũng chỉ muốn xin mọi người một điều...Đừng bao giờ nghĩ sai về con người của tôi...Cuộc đời tôi chưa bao giờ làm những việc khiến lòng hổ thẹn.

Từng câu, từng chữ ấy rốt cuộc đã không thể nào nói được trôi chảy, bởi vì Misa đang khóc. Cho dù tận sâu trong tiềm thức, Misa chẳng ngừng kêu gọi bản thân phải thật mạnh mẽ, cố bài xích sự yếu đuối, thế mà tất cả dường như muốn phản bội, chống cự lại cô.

Việc làm khó khăn lắm mới tìm được giờ đã mất, ngay cả Chủ tịch Lee cũng không tin cô vô tội, nhưng Misa vẫn còn lòng tự trọng, cô không thể lưu lại nơi này thêm một chút nào nữa. Misa mặc kệ tất cả chạy ào ra ngoài, cô không muốn tiếp tục đối mặt với sự uất ức, đau khổ ở cái nơi đầy rẫy những kẻ độc ác muốn hãm hại mình.

Nước mắt trên khuôn mặt đã ướt đẫm hàng mi, cô cứ nhằm về phía trước mà chạy. Đôi chân nhỏ gầy cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy như không có điểm dừng, chạy như muốn trốn đến một nơi thật xa, quên đi tất cả...

...........

Căn phòng cao cấp của Seoul Hospital vô cùng rộng rãi với đầy đủ tiện nghĩ, không gian nơi đây vô cùng thoáng mát, dễ chịu, hoàn toàn khác xa so với những phòng bệnh bình thường với mùi thuốc khử trùng ngột ngạt khắp nơi. Chen và Kai đã ngủ say trên hai chiếc giường rộng rãi sau khi được y tá tim thuốc. Chanyeol vẫn đứng im bên khung cửa sổ, từ đầu đến cuối anh không hề lên tiếng. Vài phút trước vừa từ làm thủ tục nhập viện trở về, anh lập tức nhận được tin Misa đã bị thôi việc. Bàn tay thoáng chốc lại đưa lên xoa xoa thái dương, mi tâm khẽ nhíu chặt, về vấn đề này lẽ ra anh phải nghĩ đến từ sớm phải, nhưng anh cũng không hiểu nổi, thật sự ai đã cố tình nhỏ aceton vào kính áp tròng, tại sao người đó lại phải làm như thế. Hắn muốn hại Chen và Kai nhằm đổ lỗi cho Misa chăng. Như vậy thì hắn được lợi gì. Kẻ này chắc chắn rất căm ghét Đầu Heo ngốc của anh. Vậy thì mục đích của hắn là trả thù cá nhân nên nhắm vào cô? Không đúng. Từ khi Misa đến S.M. làm việc, cô ấy rất được lòng mọi người, hầu như ai ai cũng đều yêu mến, nếu như có xích mích thì...

Trong đầu Chanyeol đột nhiên loé lên một tia sáng.

Chính là người đó.

Đúng vậy! Chỉ có thể là cô ta.

Anh chẳng hề chần chừ thêm giây phút nào nữa, lập tức rút điện thoại từ trong túi ra ấn đến một dãy số.

Vừa lúc ấy, tay nắm trên cánh của phòng bỗng chuyển động tròn ngược chiều kim đồng hồ rồi cửa mở bật mở, Suho mới bước vào phòng đã trông thấy hành động gọi điện của Chanyeol bèn trở nên vô cùng hoảng hốt, anh như một cơn gió vội vã chạy đến ngăn cậu em của mình lại.

Yeollie đừng! Anh biết Misa không chỉ đơn thuần là hàng xóm mà còn là bạn của em,nhưng mà em không thể gọi đến thầy Lee xin cho cô ấy được đâu. Sự việc xảy ra ngày hôm nay anh cũng rất tiếc. Không ai trong chúng ta muốn như thế hết.

Tuy nhiên, em nên nhớ một khi thầy đã đưa ra quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù người đó có là ai đi chăng nữa cũng không thuyết phục được đâu. Anh chỉ sợ lúc đó lại liên lụy đến em.

Trước thái độ lo lắng của trưởng nhóm Suho, Chanyeol chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, anh khẽ gạt bàn tay Suho đang nắm chặt chiếc di động mình đang cầm trên tay ra rồi nói.

Suho hyung cứ yên tâm đi. Em không gọi cho chủ tịch đâu.

Vậy...em định làm gì?

Suho không giấu được vẻ sửng sốt, trong lòng có chút kinh ngạc mà hỏi lại.

Rất nhanh sau đó, anh đã nhận được câu trả lời rất đỗi bình thản từ Chanyeol. Cậu em kém anh một tuổi ấy nhếch nhẹ khoé môi, đôi mắt nhìn về ánh hoàng hôn phía ngoài khung cửa phản chiếu lên nền trời ửng đỏ, tà mị nhấn mạnh từng chữ.

Em đang làm một việc hết sức quan trọng.

Đó là lật mặt nạ...

...của kẻ xấu xa giấu mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.