Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 42: Chương 42: Byul




Trên đời này đáng sợ nhất vốn dĩ không phải điều gì khác mà chính là sự hiểu lầm. Hiểu lầm đối với mối quan hệ giữa con người với con người mà nói thật sự giống như một con dao sắt nhọn cắt đứt đi sợi dây liên kết giữa họ vậy. Nó khiến người ta hiểu sai về mấu chốt của vấn đề, bản chất sự việc và quan trọng hết là hiểu sai về con người của đối phương. Misa cũng biết rõ về điều đó, tất nhiên cô chẳng bao giờ hi vọng giữa mình và một ai đó bị vây quanh trong mớ bòng bong rối rắm thế này, nhất là khi người này lại chính là tên hàng xóm băng lãnh khắc tinh. Đêm hôm qua cô đã quá say, quả thật có một chút trông gà hoá cuốc nên mới nhìn nhầm khắc tinh thành Sehun. Bởi thế những lời cô nói lúc đó vốn không phải là dành cho anh ta, mà tất cả đều là lời bộc lộ tấm chân tình của cô với Sehun. Tối qua, chắc tên hàng xóm đã được một phen hiểu lầm. Không được, không được, không được. Tuyệt đối không thể được. Việc này phải đi giải thích với tên hàng xóm rõ ràng, không thể để anh tiếp tục hiểu sai về bản chất của sự việc.

Misa sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định đi taxi thẳng một mạch từ bệnh viện Seoul về UN Village.

Vừa đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo, Misa đã vội vã chạy đến nhà người nào đó mà bấm chuông. Dù biết chỉ chốc lát nữa đây cô sẽ có hơi mất mặt khi đối diện với anh, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác tốt hơn, đành phải cố nhẫn nhịn một chút vậy.

Tiếng chuông ngân lên đến hồi thứ hai thì có người ra mở cửa. Cánh cửa vừa được hé mở, mùi hương từ loại nước hoa ngoại nhập đắt tiền đã bay qua khe cửa lan toả khắp nơi, mang hương thơm ngào ngạt. Misa ngỡ ngàng ngước mặt nhìn lên, đứng đằng sau cánh cửa nhà Chanyeol, một cô gái với gương mặt thanh tú, mái tóc màu nâu đỏ uốn xoăn nhẹ càng làm nổi bật thêm dáng vẻ mảnh mai, liễu yếu đào tơ mà chủ nhân của chúng vốn có.

Cô gái đó chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm mỏng manh ngang người, mái tóc dài phía sau vẫn còn ướt, một vài giọt nước trên ấy đang không ngừng nhỏ xuống sàn, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Misa cứ đứng ngớ người ra vì chưa hết kinh ngạc, trong đầu cô lúc bấy giờ cứ hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi. Cô gái này là ai? Tại sao cô ấy lại có mặt trong nhà của anh ta? Ngoại trừ mẹ, chị gái và các thành viên của EXO, Chanyeol rất hiếm khi nào để người lạ vào nhà, vậy mà cô gái này cứ thế ngang nhiên đi lại trong nhà anh, còn thoải mái sử dụng cả nhà tắm. Xem ra mức độ thân mật giữa khắc tinh và người con gái trước mặt cô không phải là nhỏ.

Một ý suy nghĩ thoáng chốc loé lên trong đầu Misa, cô bất giác nhìn chằm chằm vào người con gái đang ở phía đối diện mà chợt cảm thấy quen quen, hình như Misa đã từng gặp qua ở đâu rồi. Cô gái kia dường như cũng bắt đầu mất hết kiên nhẫn, cô ta dùng ánh mắt đầy hiếu kì dò xét Misa, dáng vẻ đầy kiêu ngạo lên tiếng trước.

Cô đến đây tìm ai?

Giọng nói cất lên quả nhiên rất ngọt ngào, nghe cứ như mật rót vào tai. Nếu như Misa là đàn ông, chắc cô cũng đã bị cô gái này thu hút rồi.

Tôi...tôi đến tìm Chanyeol. Anh ta có ở nhà không?

Misa đột nhiên trở nên lúng túng, đôi môi cứ mấy máy do dự, cảm thấy có chút không được tự nhiên mà trả lời. Trong khi cô gái đối diện thì hoàn toàn ngược lại, cách ứng xử vô cùng tự tin, khí chất quý phái toát ra từ trên người cô ta khiến bất cứ ai từng tiếp xúc cũng không thể phủ nhận được. Một giây sau đó, cô ta chẳng hề nao núng liền nhướng mày hắng giọng.

Uh...Umh...Chanyeol à? Anh ấy hiện tại vẫn chưa về nhà. Nhưng mà không sao, có chuyện gì cô cứ nói thẳng với tôi, dù sao tôi cũng là bạn gái của anh ấy nên cô không cần phải khách sáo đâu.

Từng câu từng chữ tuôn ra quả thật vô cùng trôi chảy, tự nhiên, lại rất nhẹ nhàng, rành mạch. Nhưng đối với cô gái nhỏ bên ngoài hành lang nó lại vô tình khiến cho cô tựa hồ cảm thấy có cái gì đó nghẹn lại trong sâu thẳm đáy lòng. Hoá ra cô ấy là bạn gái của tên hàng xóm khắc tinh. Cũng phải thôi, anh ta đã hai mươi lăm tuổi đầu rồi, việc hẹn hò và đưa bạn gái về nhà chẳng phải rất bình thường sao. Vì cớ gì trong lòng cô lại thấy không vui. Tự nhủ bản thân mình thật hồ đồ, ngớ ngẩng, Misa cố gắng kìm nén sự bối rối, cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn cô gái xinh đẹp phía đối diện.

Đã làm phiền cô! Thật ra việc cũng không phải gấp lắm, để hôm nào có gặp nhau tôi nói với anh ta cũng được.

Misa nói xong liền cất bước quay đi, hô hấp của cô từ khi nào đã trở nên vô cùng khó khăn, thứ xúc cảm lạ lùng này, trước giờ cô chưa từng trải qua. Có lẽ bản thân không thích hợp lưu lại nơi này thêm một phút giây nào nữa, Misa lịch sự cúi chào, ngoảnh mặt rời khỏi. Nhưng Misa đã không hề biết cô gái đang đứng trước mặt cô vốn chẳng phải kiểu người đơn giản, tầm thường. Ánh mắt giảo hoạt của cô ta liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt Misa đã nói lên điều đó, trong lòng thầm đánh giá một phen, cô ta lập tức cất giọng nói vọng theo.

Cô là bạn của Chanyeol?

Không có. Tôi chỉ là hàng xóm ở cạnh nhà anh ta mà thôi.

Misa trả lời, rồi nhanh chóng rời đi, trở về căn hộ của chính mình. Cô gái dáng người thanh tao quấn khăn tắm vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng dáng người vừa mới đi khỏi cho đến khi bóng dáng bé nhỏ khuất hẳn sau bức tường ngăn cách giữa hai căn hộ chung cư cao cấp. Đôi mắt cô gái bí ẩn bỗng chốc híp lại, sâu tận thâm tâm mơ hồ nhem nhóm lên sự nghi ngờ, càng lúc lại càng đậm sâu. Một giây sau đó, cô ta liền đóng mạnh cánh cửa, trở vào phòng bếp. Thoả mái vươn cánh tay thon dài lấy một chai Whisky trên giá rượu, nhẹ nhàng tiến đến sô pha, thoải mái rót thứ chất lỏng nồng đượm ấy vào chiếc ly thủy tinh sang trọng đặt bên cạnh, yểu điệu đưa lên môi, từ từ nhấm nháp.

..........

Chưa đầy mười lăm phút sau, âm thanh bởi tiếng nhập mật mã từ ngoài cửa ra vào bắt đầu vang lên, chàng trai chủ nhân thực sự của căn hộ lúc này đã trở về. khi nãy sau khi ở bệnh viện chăm sóc cho Kai, Chen và Baekhyun xong, anh còn phải đến studio thu xếp một số công việc, tận khuya thế này mới có thể trở về UN Village.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện không hay, bận rộn cả ngày cộng thêm tâm trạng cứ thấp thỏm lo âu, anh cũng đã mệt rã rời.

Chanyeol nhanh chóng mở cửa bước vào nhà, anh mang theo tâm trạng uể oải đến sô pha định ngồi nghỉ một lát. Nhưng ngay giây tiếp theo, bước chân anh lập tức dừng lại, toàn thân cứng đờ, biểu cảm hết sức sửng sốt khi nhìn thấy người con gái xinh đẹp, quý phái ngay trước mặt. Cô rõ ràng vừa nhìn thấy anh đã nhếch môi mỉm cười thật tươi, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời nhưng sao giờ đây với anh nó lại lạnh lẽo đến thế. Hai cánh tay cường tráng bất giác buông thỏng, anh thả luôn mấy túi nilon đựng thực phẩm xuống sàn. Gương mặt trong phút chốt đã thoáng lên một tia lãnh cảm, hàng lông mày đen rậm khẽ nhíu lại, giọng nói lạnh nhạt cất lên còn khắc nghiệt hơn mùa đông Bắc cực.

Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Giờ này đáng ra em phải ngồi trên giảng đường đại học New York mới đúng chứ.

Cô gái trên sô pha ánh mắt quả nhiên có chút lay động, nhưng chỉ trong giây lát, không hiểu cô suy nghĩ điều gì liền đặt ly rượu sóng sánh lên bàn chiếc bàn kính trước mặt, bày ra dáng vẻ liễu yếu đào tơ mà đứng dậy, đôi môi đỏ thắm vẫn giữ nguyên nụ cười mị hoặc rồi nhẹ nhàng tiến về phía đối diện, nhón chân, choàng đôi tay trắng nõn qua ngang hông, không một chút do dự ôm chầm lấy chàng trai tuấn mỹ trước mặt, cố ý phải từng hơi thở đầy gợi tình, thì thầm nơi vành tai anh.

Là vì em nhớ anh. Người ta nhớ anh đến chịu không nổi nữa cho nên mới không quảng khó khăn, nhọc nhằn, lặn lội đường xa từ Mỹ quay về đây với anh. Anh không vui sao?

Cô gái vừa nói, bàn tay bắt đầu không yên phận đưa lên vuốt ve khắp khuôn mặt hoàn mỹ của Chanyeol. Anh tất nhiên cảm thấy không thoải mái, lập tức hất mạnh tay bàn tay đang làm càng trên cơ thể mình, linh hoạt tránh sang một bên. Chanyeol bước đến bộ ghế sô pha gần đó mà mệt mỏi ngồi xuống, đáp lại bằng chất giọng trầm khàn lãnh đạm.

Đang du học mà tự ý nghỉ như vậy không tốt đâu. Nhưng làm thế nào em biết được tôi sống ở đây?

Thái độ băng lãnh đến vô tình của Chanyeol làm người con gái này có chút hụt hẫng, đôi bàn tay bị anh hất ra vì sững sờ cứ bất động trong không trung. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã lấy lại được thần thái một thiên kim tiểu thư quý tộc nên có, bèn mỉm cười, thong thả trả lời anh.

Anh quên em là ai sao? Em chính là Kim San Byul, con gái yêu của ông trùm ngành đầu tư bất động sản ở Seoul mà. Bất cứ việc gì em muốn biết, chỉ cần em vỗ tay một cái, sẽ có người đi tìm hiểu cho em thôi.

Vậy sao em vào được nhà tôi?

Ánh mắt Chanyeol dừng lại trên ly Whisky uống dở, mi tâm anh nhíu chặt, trong lòng bỗng thoáng lên sự tức giận vì hành động quá đỗi tự nhiên của cô gái không mời mà đến trước mặt. Đôi mắt phượng đảo vòng sắc bén ngước nhìn thủ phạm đã thổi bùng ngọn lửa giận trong lòng chính anh, như muốn nghe một lời giải thích.

Cô ta tiến đến sô pha, dáng vẻ yểu điệu phong tình lả lơi tựa vào thành ghế, giơ hai tay nhúng vai thản nhiên đáp trả.

Có gì khó đâu! Không phải anh đặt mật mã là ngày sinh nhật của em sao? Em đoán một cái là đúng ngay mà.

Cô vừa nói vừa nhân cơ hội nhích lại gần thêm một chút nữa, thuận lợi tựa vào lồng ngực vạm vỡ nơi anh, bàn tay trắng nõn táo bạo luồn vào sâu trong cổ áo sơ mi.

Em biết là anh còn yêu em, nếu không khi mua nhà mới, anh đã không lấy ngày sinh của em làm mật khẩu. Còn bức ảnh chân dung của em do chính anh chụp trong sinh nhật lần thứ mười tám của em nữa, khi nãy em vào phòng ngủ mở sổ sáng tác của anh ra xem, không ngờ anh vẫn còn giữ nó. Em thật sự rất cảm động.

Cô càng ngày càng lấn tới, dựa sát vào người anh, bàn tay như hai con rắn không an phận di chuyển khắp nơi trên người Chanyeol.

Hai đầu chân mày anh đã bắt đầu nhíu chặt, một giây sau đó, anh lập tức dùng bàn tay gân guốc mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô gái ẻo lả cố gỡ hai bàn tay ở phía dưới eo mình ra.

Sanbyul à, tôi nghĩ em có hiểu lầm gì đó rồi. Chuyện giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc sáu năm về trước. Em không nên đến đây làm phiền tôi nữa.

Chanyeol vừa dứt lời đã nhanh chóng đứng dậy quay lưng đi. Trước thái độ từ chối quyết liệt của anh, người con gái trên sô pha sửng sốt vô cùng, cô ta rõ ràng mơ hồ nhìn thấy được từ trong đôi mắt phượng nơi anh đã hằn lên chằn chịt tơ máu đỏ. Đúng vậy, cô ta thật sự đã khiến anh nổi giận rồi. Nhưng cô gái tên Sanbyul cảm thấy không cam lòng, Kim đại tiểu thư cô đã chủ động đến tận nhà anh ta nối lại tình xưa, vậy mà anh ta còn làm bộ làm tịch từ chối cô hết lần này đến lần khác. Lòng kiên nhẫn có hạng, Sanbyul mất bình tĩnh liền hét lớn.

Chanyeol anh nói dối! Nếu anh thật sự đã quên em thì vì cớ gì lại dùng ngày sinh của em cài mật mã? Còn việc cất giữ tấm ảnh của em nữa, anh giải thích sao đây?

Chanyeol nghe hết câu nói, liền nhanh chóng quay trở lại, mặt đối mặt với Sanbyul, biểu cảm đầy nghiêm túc xen lẫn sự lạnh lùng, gật đầu nói rõ ràng từng chữ.

Được! Đã thế thì tôi sẽ nói cho em biết. Vì sao mật mã cửa nhà tôi lại đặt ngày sinh nhật của em, điều này em phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.

Xưa nay tôi vốn có thói quen sử dụng chung một mật mã cho tất cả, từ điện thoại, thẻ tín dụng đến căn hộ chung cư đều không có ngoại lệ. Chỉ cần không phải trường hợp đặc biệt khẩn cấp sẽ không có đổi mã khác. Nhưng nếu em cứ tiếp tục tự tiện xông vào nhà tôi như thế này thì chắc chắn tôi phải sớm đổi nó thôi.

Vậy còn bức ảnh thì sao?

Từng câu từng chữ Chanyeol thốt ra dường như chẳng khác nào con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Sanbyul. Nước mắt cô đã chảy đầy gò má, lời nói thản thốt trong cơn dứt quãng.

Bởi vì...

...tôi vốn không có thói quen vứt đi những món đồ đã cũ...

Chanyeol bất giác dừng lại, rồi đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô. Vết thương chưa lành hẳn một lần nữa ứa máu, đau thấu tậm tâm can, chính anh cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng bây giờ anh đã chẳng còn là cậu thiếu niên cam tâm tình nguyện yêu hết lòng ngày nào nữa, sáu năm đã trôi qua, khoảng thời gian ấy đủ để anh trưởng thành, mạnh mẽ, cũng đủ để anh có thể lạnh lùng biết cách nói câu từ chối trước những kẻ khiến bản thân tổn thương.

...bởi vì tôi muốn nhắc nhở chính mình...nhớ về những nỗi đau, những vết thương chính em đã từng khắc sâu vào trái tim tôi.

Chanyeol nói đến đây, hàng loạt ký ức ngày xưa cứ không hẹn lại ùa về tâm trí, anh chợt cảm thấy khoé mắt cay cay, một giọt lệ từ từ lăn dài trên gò má. Hoá ra, anh đã khóc. Sáu năm rồi, nỗi đau vẫn còn như mới ngày hôm qua.

Cô gái bên cạnh anh đã bắt đầu thút thít, cô ta cố chấp níu lấy bàn tay anh lay mạnh van xin.

Anh à, tha thứ cho em đi. Chúng ta có thể làm lại từ đầu mà.

Chanyeol trân trân nhìn cô gái khóc sướt mướt đứng trước mặt, đôi mắt đau buồn đã trở nên âm u.

Em nghĩ còn kịp sao?

Sáu năm trước, em lựa chọn rời bỏ tôi đi, sáu năm sau, em lại trở về nói muốn tiếp tục với tôi. Em nghĩ tôi sẽ chấp nhận?

Em đã sai rồi! Hai chúng ta đã thật sự kết thúc vào cái ngày sáu năm về trước, cái ngày em bỏ tôi đi theo anh ta, đi theo tình yêu mà em cho là vĩnh hằng.

Không! Em sai rồi! Em mù quáng không nhận ra từ sớm, anh mới chính là người em yêu.

Em đừng nói gì nữa, mau trở về đi. Em mới xuống sân bay mà không chịu về nhà hai bác sẽ rất lo lắng.

Chanyeol buông lời dứt khoát, khuôn mặt thoáng chốc đã lấy lại vẻ phúc hắc, băng lãnh thường ngày. Anh khẽ nghiêng người né tránh cái ôm níu kéo từ Sanbyul, quay đi không một chút luyến tiếc.

Sau này em đừng đến đây nữa. Tôi không thích điều đó.

Kim Sanbyul gạt nước mắt, khuôn mặt cô ta đột nhiên hiện lên một nỗi căm phẫn, hận thù. Đôi mắt ranh ma có chút nheo lại, giọng nói lảnh lót trở nên lạnh lùng đến ghê rợn.

Sở dĩ anh không chấp nhận em là vì...anh yêu người khác rồi phải không?

Không phải!

Tôi bây giờ muốn tập trung hết toàn bộ vào công việc. Niềm vui của tôi đơn giản chỉ là được đứng trên sân khấu biểu diễn cùng EXO, được nhìn thấy ánh đèn lighticks rực sáng như biển bạc của EXO-L. Anh trả lời ngắn gọn.

Được thôi Park Chanyeol!

Nếu đó là điều anh muốn, em sẽ đi.

Sanbyul quả quyết. Cô ta nhanh chóng thay đổi quần áo rồi lập tức quay gót rời khỏi căn hộ của Chanyeol.

..........

Kim Sanbyul tức giận nện thật mạnh giày cao gót xuống sàn gạch bước về phía thang máy. Sau hai tiếng DingDong vang lên, cánh cửa thang máy ở phía đối diện dần dần mở ra, Kim Sanbyul dùng tay gạt đi dòng lệ tuôn rơi mà bước vào trong, khuôn mặt cô ta bỗng trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết. Hai bàn tay nắm chặt, nghiến răng kèn kẹt, từng lời nói cô ta khẽ rít lên vô cùng đáng sợ.

Park Chanyeol! Anh không còn yêu tôi cũng không sao.

Kim Sanbyul này quyết không bỏ cuộc đâu.

Tôi nhất định sẽ khiến cho anh phải phục tùng quỳ dưới váy tôi...cầu xin tình yêu của tôi một lần nữa.

Nụ cười thâm hiểm thoáng hiện trên đôi môi đỏ chói nhức mắt. Ngay giây tiếp theo, Kim Sanbyul vội rút chiếc di động đắt tiền từ trong túi xách, nhẹ nhàng ấn tìm đến dãy số quen thuộc, nhấn lệnh gọi. Chưa đến hai hồi chuông, đầu dây bên kia đã lập tức bắt máy, giọng nói đàn ông trầm tĩnh cất lên.

Tiểu thư Sanbyul! Cô muốn tôi giúp cô điều gì sao?

Tôi muốn anh...

...điều tra giúp tôi toàn bộ thông tin về cô gái đang sống cạnh nhà EXO Park Chanyeol ở khu chung cư cao cấp UN Village quận Hannam. Anh hãy mau thực hiện đi.

Nhớ...hành động thật gọn gàng,tuyệt đối không được để lại dấu vết.

..........

Mười hai giờ đêm hôm ấy, tại Sweet Dream Entertainment.

Tầng cao nhất của toà nhà Sweet Dream, trong căn phòng rộng lớn, bề thế được bài trí theo lối kiến trúc châu Âu thời thượng, một người đàn ông trung niên với nét mặt nghiêm nghị, ăn mặc sang trọng ngồi bệ vệ trên chiếc ghế xoay cao cấp. Hình như ông ta đang suy nghĩ điều gì đó, hai tay cứ chống lên xoa xoa thái dương liên tục.

Đột nhiên cánh cửa lớn trong căn phòng bật mở, một chàng trai trẻ dáng người cao ráo, diện bộ com lê thẳng tắp bước vào, nhẹ nhàng đến bên bàn làm việc của người đàn ông trung niên kia, cúi đầu chín mươi độ, cung kính mà cất lời.

Chủ tịch Yoo, đã khuya thế này ông còn làm việc sao?

Người đàn ông được gọi là chủ tịch Yoo vừa nghe xong liền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên trẻ trước mặt, hai đầu chân mày điểm bạc có hơi nhíu lại, ông ta từ từ đưa tay chỉnh gọng kính, giọng nói trầm thấp vang lên.

Dong Woo, là cậu à!

Tôi đang lo lắng cho công ty giải trí của chúng ta. Asian Music Festival lần này, bên S.M. đã có động tĩnh gì chưa?

Chàng thanh niên trẻ biểu cảm e ngại hiện rõ trên gương mặt, cúi đầu thở dài mà đáp lời.

Thưa Chủ tịch, vẫn chưa có nguồn tin chính xác. Nhưng theo lời đồn thì lần này Lee Soo Man dự định sẽ để thành viên của hai nhóm nhạc là nổi tiếng SNSD và EXO kết hợp với nhau, cùng trình diễn một tiết mục đặc biệt dành tặng cho cộng đồng EXO-L và SONE.

Người đàn ông trung niên nghe rõ mồn một những lời cấp dưới vừa nói, đôi mắt một mí theo nhịp điệu của câu từ chứa đựng lượng thông tin quan trọng kia ngày càng híp lại. Ông ta không khỏi đau đầu suy tính, ngón trỏ không ngừng đều đặn gõ xuống mặt bàn.

Cái lão Lee Soo Man này đúng thật là cáo già. Lão để cho thành viên của hai nhóm nhạc kỳ cựu cùng diễn một màn song kiếm hợp bích thu hút sự chú ý của hai bên fandom và giới truyền thông. Đúng thật rất khôn khéo. Xem ra lần này, nhóm nhạc thần tượng Pretty Boys của công ty chúng ta bị vượt mặt rồi. Tôi thật không cam tâm chịu thua lão già chết tiệc đó.

Dong Woo, cậu nghe đây!

Bằng mọi giá, trong đêm Music Festival, tôi không muốn nhìn thấy S.M. có được màn kết hợp hoàn hảo này.

Cậu biết phải làm gì rồi chứ?

Ông ta ngước lên nhìn người thanh niên phía đối diện bằng một cái nhìn ranh ma đầy hàm ý. Đôi mắt chim ưng sắc bén như dao của anh ta bất chợt loé lên như ánh sáng ban ngày.

Chỉ mất vài giây sau, anh ta lập tức kính cẩn cúi thấp đâu.

Vâng!

Tôi đã biết phải làm thế nào rồi. Xin Chủ tịch hãy tin tưởng ở tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.