Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 48: Chương 48: Đóng Kịch




Tại căn hộ ấm cúng, sang trọng thuộc khu chung cư cao cấp UN Village, một người phụ nữ trung niên đang tất bật bưng bê vô số món ăn nóng hổi vừa mới ra lò do chính tay mình trổ tài nấu nướng, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn trước mặt hai đứa trẻ cưng của bà, khoé môi không ngừng mỉm cười vui vẻ.

Đây đây đây! Đồ ăn đến rồi! Đồ ăn đến rồi!

Đĩa salad hải sản thơm phức, đầy màu sắc như thêm phần nổi bật giữa bàn ăn được bày biện đủ các món ngon, nào là phở bò đặc sản, bánh xèo nhân tôm, bánh cuốn bột gạo, mì Quảng, rồi đến bún bò Huế, bánh canh chả cá, bún chả nem, gỏi cuốn, giò lụa, chả quế, vv...Trông vô cùng hấp dẫn và bắt mắt.

Tuy rằng bận rộn trong bếp nãy giờ, mồ hôi nhễ nhại, nhưng mẹ Jin vẫn không quên quay sang cười tươi với chàng trai ngồi cạnh con gái bà ở đối diện.

Chanyeol à, con phải ăn nhiều vào nhé! Đây đều là món ăn đặc sản ở Việt Nam đó.

Những lời giới thiệu từ mẹ Jin và hương thơm độc đáo của mấy món ăn đã mang theo hấp dẫn anh chàng chân cong của chúng ta, khiến anh có muốn cũng không cưỡng lại được liền cầm đũa, gắp ngay một cuốn gỏi, chấm nước mắm đậu phộng rồi nếm thử. Ngay giây tiếp theo ánh mắt phượng hai mí rõ rệt như phát ra tia sáng, anh chàng ngẩng đầu gật gù khen.

Wow! Mùi vị ngon quá! Rất đặc biệt! Cô ơi, tay nghề của cô đúng là số một ạ.

Anh chàng nói đến đây còn kết hợp giơ giơ ngón tay cái lên làm biểu tượng like để phụ hoạ. Sống ở Hàn Quốc từ nhỏ, đây là lần đầu tiên Chanyeol được thưởng thức món ăn Việt Nam nên không khỏi thích thú. Nhờ vào tài nghệ xuất sắc của mẹ Jin, mỗi món ăn nấu ra đều mang hương vị đặc trưng khác nhau, đậm nét bản sắc Việt. Chanyeol món nào cũng thử một ít mà tấm tắc khen.

Misa ngồi bên cạnh thấy biểu cảm hứng thú của anh trong lòng lại thầm nghĩ, hàng xóm băng lãnh của cô chắc không biết rồi, về khoảng nấu nướng, mẹ Hiểu Băng phải nói ít ai sánh bằng, những món ăn bày biện trước mặt này có đáng là bao, thật ra hồi nhỏ cô còn được ăn nhiều món ngon khác từ mẹ nữa cơ.

Mẹ Jin ngồi nhìn cậu nhóc trước mặt mình ăn ngon lành bèn cười hiền hậu, chất giọng đầy yêu thương giống như mẹ nói với con trai.

Ầy! Biết con là người Hàn, ăn mấy món ăn Hàn lâu nay đã chán rồi, nên mẹ cố tình nấu món ăn truyền thống Việt Nam cho con đấy. Thế nào? Có thích không?

Chanyeol ở đằng kia vừa nghe mẹ Jin nói xong, không hề có chút chần chừ, vội vàng dừng đũa lễ phép đáp lời.

Cháu thích, cháu thích lắm! Mấy món ăn này đều rất ngon, ước gì ngày nào cháu cũng được ăn nó. Cháu...

Chanyeol, sau này đừng có xưng hô khách sáo vậy nữa! Con là bạn trai của Misa, hai đứa lại quấn quít suốt ngày như thế sớm muộn gì cũng thành vợ thành chồng. Đều là người một nhà cả thôi! Con cứ gọi ta là mẹ xưng con đi cho quen dần dần. Mai mốt kết hôn rồi khỏi phải bỡ ngỡ.

Chanyeol còn chưa nói hết câu, mẹ Jin đã xua tay xen vào cắt ngang. Bà thật không hài lòng khi cậu nhóc mỹ nam này từ nãy đến giờ liên tục gọi mình bằng cô đầy xa lạ. Nếu cậu nhóc đã là bạn trai của con gái bà, quan hệ phát triển thân mật đến mức này rồi, thế nào lại chẳng trở thành con rể tương lai của Diệp Hiểu Băng bà.

Trước sau gì cũng gọi bà là mẹ, vậy gọi sớm một chút có phải tốt hơn không.

Ơ...ơ...chuyện này...?

Mẹ Jin trong lòng vô cùng mong chờ, nhướng mày nhìn về phía Chanyeol, vô tình khiến anh lâm vào tình thế khó xử, chần chừ không biết phải trả lời ra sao mà ấp úng. Đôi mắt tinh tường của mẹ Jin chợt mơ hồ thoáng qua một tia ngờ vực.

Misa ngồi cạnh phút chốc đã phát hiện ra ánh mắt khác lạ của mẫu hậu đại nhân, ở dưới gầm bàn bèn vội vã dùng gót giày đá đá vào chân người nào đó, anh chàng bị đá lập tức nhớ ra lời thoả thuận vừa nãy giữa anh và thỏ trắng ngốc nghếch, đầu óc như thông suốt, nhanh chóng gật đầu lia lịa mà trả lời mẹ Jin đại nhân.

Ah...Ah...Vâng...Vâng! Con đã biết rồi, thưa mẹ!

Mẹ Jin vừa nghe Chanyeol gọi bà một tiếng mẹ, tâm trạng liền trở nên rất vui vẻ, thiện cảm dành cho chàng con rể tương lai như tăng thêm mười phần, bà không ngừng xuýt xoa thể hiện sự phấn khích.

Ôi! Con rể của tôi! Gọi tôi một tiếng 'mẹ' nghe có mát dạ không này.

Chanyeol, con bé Misa nhà mẹ thật là có phước, tu mấy kiếp mới gặp được người như con đấy, vừa đẹp trai, lại giàu có, đã thế lại còn thông minh, tốt bụng nữa.

Thời thế quả nhiên không ai đoán trước được. Từ xưa đến nay mẹ Jin lúc nào ở trước mặt Misa cũng ra sức tân bốc, dùng hết lời hay ý đẹp bà nghĩ được để PR cho cái anh chàng Joo Joo gì đó, thậm chí chỉ hận không thể một tay nâng luôn chàng ta lên trời xanh. Thế mà đùng một cái không hẹn trước, đối tượng tự nhiên lại chuyển từ Joo Joo sang hàng xóm khắc tinh, Misa đúng thật có hơi hoang mang, chưa thể thích ứng với sự thay đổi này. Bởi vì cô nàng thừa biết, kể từ nay trở đi, mẫu hậu đại nhân của cô chắc chắn sẽ bắt đầu quá trình khuyên bảo, dặn dò con gái mình phải biết trân trọng, yêu thương và còn n từ ngữ khác lượt đi với cái tên hàng xóm phúc hắn đang ngồi cạnh cô cho xem. Với tính cách của mẫu hậu đáng kính, biết đâu còn về đội của Chanyeol mà bênh vực cho hắn luôn cũng không chừng. Ngày tháng sau này của Misa xem như đen tối rồi.

Mẹ Jin cứ mãi luyên huyên hăng say khí thế, đôi mắt sắc bén bỗng vô tình lướt ngang qua ái nữ thỏ trắng yêu dấu của bà, nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên đến ngớ người ra đăm chiêu suy nghĩ trên khuôn mặt cô nàng, mẹ Jin bấy giờ liền không thể nhịn nổi, bèn lắc đầu thở dài, chĩa nòng súng sang cô mà phê bình.

Misa à, con đang nghĩ ngợi cái gì thế? Khi nãy mẹ nói con có hiểu không? Sau này phải đối đãi tốt với Chanyeol một chút, mẹ mà biết con ức hiếp nó, mẹ sẽ không bỏ qua đâu.

Misa khi không bỗng dưng bị mẫu hậu chĩa súng vào trách mắng, cô nàng tiểu bạch vừa nghe được mấy lời này, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai đắt ý lại vô cùng tự cao nơi Chanyeol cứ lượn lờ trong tầm nhìn làm chất xúc tác, khuôn mặt cô một giây sau đó liền đen hơn than. Cái gì chứ! Rốt cuộc thì cô là con gái của mẹ, hay anh ta mới là con gái của mẹ đây? Sao cô có vẻ mơ hồ thế này. Mẹ cô bây giờ coi trọng tên hàng xóm biến thái còn hơn cô. Chuyện này chỉ mới là dự liệu về tương lai, không ngờ lại đến nhanh như thế. Tốc độ quá thần kì, vừa nghĩ xong đã đến.

Một tia bực bội loé lên trong đầu, Misa lập tức chu môi, đầy khổ sở phân bua.

Mẹ, con mới là con ruột của mẹ mà, sao mẹ lại nói vậy? Con mà bắt nạt anh ta sao? Ngược lại thì có.

Hả hả?!? Con vừa nói cái gì?

Mẹ Jin ngạc nhiên nhíu mày, Misa nói thật hay chỉ nói đùa. Cậu nhóc nhắc bài ăn hiếp con gái bà thật sao, nếu đúng là như vậy bà nhất quyết không để yên chuyện này. Ánh mắt dao động của mẹ Jin cứ hết nhìn ái nữ lại quay sang nhìn chàng con rể tương lai đầy ngờ vực. Trong thâm tâm bà cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Chanyeol ở đằng kia thấy tình hình căng thẳng bèn nhanh trí xen vào đánh lạc hướng, xua tan những hoài nghi của vị nhạc mẫu đáng kính.

Không có gì đâu mẹ! Cô ấy đang nhõng nhẽo với con ấy mà! Không sao đâu!...Ahhhhhhhhhh...

Sở dĩ đang nói nửa chừng tự nhiên Chanyeol la lên như thế là vì tuy miệng nói chuyện với mẹ Jin, nhưng bắp đùi anh ở dưới mặt bàn thì lại phải chịu sự tra tấn cấu, véo đủ loại từ bàn tay cô gái ngốc nào đó. Cũng nhờ cụm từ nhõng nhẽo với con anh vừa thốt ra mà lửa giận trong Misa đã bừng bừng bốc lên, cô ghé sát vào tai Chanyeol nghiến răng kèn kẹt.

Anh nói cái quái gì thế hả!?! Ai ngõng nhẽo với anh? Diễn hơi bị lố rồi đấy!

Anh chàng thủ vai bạn trai bất đắc dĩ tất nhiên cũng không chịu yếu thế, ngoài miệng mỉm cười nhưng thật ra trong lòng đã đùng đùng nổi giận, mặt mũi nhăn nhó bởi cảm giác đau đớn lan toả dưới bắp đùi, hầm hầm trả lời cô.

Lố cái đầu cô ấy! Lỡ leo lưng cọp rồi phải ngồi cho chắc. Đã diễn thì phải diễn cho trót. Cô làm ơn phối hợp một chút đi. Nếu không tôi mặc kệ cô, đi nói với mẹ cô mối quan hệ thật của chúng ta.

Anh cố nhấn mạnh mấy chữ cuối, gằm giọng đe dọa cô. Cả hai người cứ đằng đằng sát khí đấu mắt với nhau, không hề để ý ở phía đối diện mẹ Jin từ khi nào đã vô cùng ngạc nhiên, tinh tế quan sát biểu hiện kì lạ của đôi trẻ, nỗi nghi ngờ trong đầu bà càng lúc càng dấy lên rõ rệt. Đợi gần hai phút trôi qua, mẹ Jin chẳng thể kiên nhẫn ngồi yên được nữa liền nghiêm nghị lên tiếng, phá tan bầu không khí quái dị trong căn hộ rộng lớn.

Này! Hai đứa nói nhỏ cái gì thế?

Chanyeol nghe thấy lời nói của mẹ Jin vội vã bày ra vẻ mặt vui tươi hạnh phúc mà quay ra đáp lại.

Không có gì đâu mẹ! Tụi con định hôn nhau ấy mà!

Vừa dứt lời, chẳng đợi cô gái ngồi bên cạnh kịp hoàn hồn, anh lập tức kéo mạnh đầu cô về phía mình. Một tiếng chụt vang lên, nụ hôn nhẹ tựa lông hồng rơi rớt trên gò má hồng hồng của Misa.

Cô vừa bất ngờ vừa tức giận, sắc đỏ dần dần lan sang đến vành tai cô mất rồi. Ai cho tên hàng xóm tự tiện hôn cô như thế chứ, khoản này đâu có nói trong thoả thuận lúc nãy. Park Chanyeol đáng ghét rõ ràng cố ý lợi dụng cô. Misa ngượng chín cả người, cô gần như muốn đổ quạu, đưa tay sờ sờ lên chỗ bị hôn trên gò má mình, ánh mắt liếc sắc như dao về người nào đó.

Chanyeol thành công hôn trộm tiểu bạch thỏ vẫn trưng ra dáng vẻ bình tĩnh, đôi mắt phượng thâm sâu toát lên sự mị hoặc đầy nguy hiểm nhìn vào mấy dĩa đồ ăn trên bàn, miệng lẩm bẩm nhắc nhở.

Jin Misa! Phối hợp! Phối hợp!

Misa tất nhiên nghe thấy lời nhắc nhở của anh, cô cắn răng cố chịu đựng, tự nhủ bản thân phải lấy đại cuộc làm trọng. Phải làm sao lừa được mẹ cô quay trở về, ngày tháng còn lại, cô mới hy vọng thoát được nạn đi xem mắt. Thế là một nụ cười tươi tắn mở trên đôi môi anh đào đỏ hồng, cô dùng ánh mắt dịu dàng trước đây chưa từng có nhẹ nhàng nhìn Chanyeol đắm đuối, giọng nói trong trẻo khe khẽ cất lên chẳng khác nào mật ngọt rót vào tai.

Anh yêu à xin lỗi nha, khi nãy em đã lỡ lời rồi. Nào! Em gắp thức ăn cho anh, anh ăn nhiều một chút.

Lời ngọt ngào của thỏ trắng vừa nói ra quả nhiên có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đến nhịp tim của chàng trai ngay bên cạnh cô. Chỉ mới nghe xong, bao nhiêu da gà da vịt có trên người anh đều nổi lên hết, thiếu điều muốn dựng tóc gáy. Trời đất! Đây là cô sao? Đồ đầu heo suốt ngày chỉ biết gây gổ với anh hôm nay đột nhiên dịu dàng, dễ thương thế này.

Cô sinh ra phải nên làm diễn viên mới đúng, diễn sâu quá chừng.

Từ trái tim lỡ nhịp, cả người sởn gai ốc tới trạng thái sửng sờ không tin vào những gì mình nghe được anh đều đã trải qua, cũng đến lúc cần phải trổ tài phối hợp với thỏ trắng một chút rồi. Và tất nhiên đáp lại sự diễn sâu đó là một sự diễn sâu khác nữa đến từ ngài Park Chân Cong.

Không sao đâu anh vốn không có để bụng. Trong trái tim anh, em chiếm vị trí số một mà, làm sao anh nỡ giận em được.

Đáy mắt sâu thẳm nhìn Misa âu yếm hiện rõ một tia chiều chuộng, yêu thương, chất giọng khàn khàn hoà quyện cùng hơi thở quyến rũ nhẹ mơn trớn nơi vành tai khiến Misa không tránh khỏi có chút ngây ngất. Nhưng rất nhanh sau đó, cô nàng đã lấy lại được tinh thần, liền vô cùng tỉnh táo mà vương cánh tay trắng nõn vòng lên cổ Chanyeol, phối hợp ngả đầu vào lòng ngực săn chắc của anh giống như cô tình nhân bé nhỏ cần được người yêu che chở.

Mẹ Jin nãy giờ chứng kiến một màn nóng bỏng anh anh em em trước mắt, ánh nhìn cũng đã bắt đầu mơ hồ trôi dạt về chốn xa xăm. Trong lòng như có như không bỗng dâng lên sự hồi tưởng.

Ôi! Thấy hai con ngọt ngào bên nhau thế này làm mẹ nhớ đến ngày xưa ấy quá! Hic...hic...

Ah! Chúng con xin lỗi mẹ! Nãy giờ cứ mãi tình cảm với nhau đã quên mất là có mẹ ở đây. Hi...hi...Mẹ đừng trách bọn con nhé.

Đang diễn một màn ôm nhau thắm thiết, lưu luyến không rời, Misa thoáng nghe thấy lời nói của mẹ Jin đã lập tức bạo lực đẩy Chanyeol ra, quay sang làm bộ hối lỗi mà lên tiếng trước.

Mẹ Jin vô tình làm kì đà cản mũi hai đứa nhóc phía đối diện trong lòng bỗng dâng lên cảm giác áy náy, bà liền nhanh chóng gạt đi.

Ôi dào! Không gì không gì! Mẹ không trách đâu! Thấy hai con thế này mẹ càng vui hơn ấy chứ!

Mẹ Jin ra dáng bậc trưởng bối đáp lời, một giây sau đó như sực nhớ ra điều gì cười hiền hậu với bọn trẻ.

Nào nào, hai đứa mau ăn đi để thức ăn nguội hết bây giờ. Chanyeol! Con ăn thử món bánh xèo tôm này đi, món này con bé Misa nhà mẹ lúc còn ở Việt Nam thích ăn lắm đấy.

Vâng! Để con nếm thử.

Chanyeol cúi đầu lễ phép rồi chẳng hề do dự mà giơ đũa lên định gắp một miếng, Misa ngồi bên cạnh anh vừa trông thấy chợt nghĩ ra trò gì đó lập tức cản lại. Cô nàng tiểu bạch thỏ cất giọng trong trẻo, thanh khiết tựa như giọt sương sớm còn đọng lại trên cành lá, thái độ rất đỗi nhu mì nói lời quan tâm, chăm sóc.

Chanyeol đừng động đũa, để em đút cho.

Trước ánh mắt ngạc nhiên đến không chớp của mẹ Jin, Misa bỗng hoá nữ thần quyến rũ, dịu dàng mỉm cười với chàng trai ngay bên cạnh mình, đôi mắt phượng lấp lánh của anh trong thoáng chốc cũng đã lay động, vô cùng ôn nhu âu yếm nhìn cô, khoé môi tà mị vẽ một đường cong gợi cảm.

Cảm ơn cục cưng của anh.

Lúc này cô gái quyến rũ phía đối diện đã gắp xong một ít bánh, liền cẩn thận đưa đến gần cánh môi khiêu gợi nơi anh. Dáng vẻ đầy khiêu khích ghé sát vào tai anh thì thầm như đang mơ.

Đừng có nói nhiều nữa!

Anh há miệng ra đi!

Uhm...Có ngon không anh yêu?

Ngon lắm! Ngon lắm!

Ahihi!

Mẹ Jin từ đầu đến cuối không hề đụng một chút thức ăn nào, bà chỉ lẳng lặng ngồi quan sát hai đứa trẻ, tuy ngoài miệng bà cũng cười cười nói nói với chúng nhưng trong lòng nỗi nghi ngờ vẫn còn đó.

Misa là con gái do bà sinh ra. Tính cách nó thế nào, trong đầu nó nghĩ gì, tất nhiên bà là người hiểu rõ hơn ai hết. Bao nhiêu năm qua, nó luôn từ chối đi xem mắt, từ chối làm quen kết thân với đàn ông. Tại sao đột nhiên, lại với được một chàng trai tốt như thế này. Đã thế hai đứa trước mặt bà còn cố tình tỏ vẻ thân mật, ngọt ngào, hành động hết sức đáng ngờ. Mặc dù không nói ra nhưng tận thâm tâm bà vốn chưa tin được con gái bà với cậu trai trẻ kia yêu nhau thật lòng. Có lẽ chúng nó chỉ đóng giả để lừa bà thôi. Nhưng có lẽ bọn trẻ này đã mắt một sai lầm lớn, bà với chúng cách nhau cả mấy chục năm cơ mà. Đâu có dễ dàng qua mặt người lớn, nhất là một người sâu sắc, tinh tế như Diệp Hiểu Băng bà đây.

Chính vì vậy, để xác nhận lại những suy nghĩ của bà lúc này có đúng hay không, cần phải dùng đến một phép thử.

Và thế là ngay khi bữa ăn tối kết thúc, mẫu hậu đại nhân của Misa lập tức đứng giữa nhà dõng dạc tuyên bố một thông báo vô cùng giật gân.

Vâng! Mẹ Jin đáng kính đã hạ quyết tâm đêm nay bắt buộc ái nữ tiểu bạch thỏ phải ở chung một chỗ với anh chàng hàng xóm băng lãnh Park Chanyeol.

Mẹ nói sao? Mẹ muốn chúng con ngủ chung phòng?

Misa sửng sốt sau khi nghe quyết định của mẹ cô, gương mặt diễm lệ trong phút chốc đã biến sắc, cô vội lắc đầu nguầy nguậy.

Không được! Nhất định là không được! Con không đồng ý đâu.

Biểu hiện kỳ lạ của Misa lúc này vô tình càng làm sự nghi hoặc trong lòng mẹ Jin tăng cao. Đáy mắt sắc sảo của bà liền nhướng lên, không tránh khỏi khó hiểu, con gái bà sống chết từ chối ngủ chung phòng với bạn trai như vậy đủ biết hai đứa chỉ đang đóng kịch trước mặt bà chứ chẳng hề yêu thương nhau thật lòng.

Tại sao vậy? Chẳng phải hai đứa là người yêu của nhau à? Sau này sớm muộn gì cũng về chung một nhà, thế thì ở chung phòng có gì mà phải sợ? Hơn nữa chuyện thân mật nhất cũng đã làm trên xe rồi. Còn ngượng ngùng điều chi nữa.

Misa đứng phía đối diện nghe mẹ Jin nói mà trong lòng như muốn khóc. Đúng là oan à, cô và tên hàng xóm khi nãy ở trên xe thực chất chính xác là đang đánh nhau điên cuồng chứ ở đâu ra chuyện thân mật giống như mẹ cô vừa nói.

Oái ăm thay những lời này cô lại không thể nói với vị mẫu hậu đại nhân trước mặt được, nếu không kế hoạch sẽ bại lộ, cô nàng đành ngậm ngùi tìm đại lý do khác để từ chối, chỉ mong sao mẹ Jin độ lượng mà bỏ qua cho cô lần này.

Mẹ ơi, mẹ đã từng dạy con trước khi kết hôn tuyệt đối không được ăn cơm trước kẻng, phải giữ thân như ngọc, nam nữ thọ thọ bất thân mà, mẹ quên hết rồi sao? Cho nên con bây giờ đã suy nghĩ kĩ, con thấy...Uh...Uhm...Uhm...Hmm...

Misa một giây trước đang nói khí thế thì bỗng không thể tiếp tục cất lời bởi vì phía sau lưng cô bỗng có bàn tay gân guốc mạnh mẽ bất ngờ đưa ra, bịt kín miệng cô lại.

Chủ nhân của bàn tay đó chẳng ai khác ngoài anh chàng bạn trai bất đắc dĩ Chanyeol. Anh vô cùng linh hoạt một tay giữ chặt cô gái đang ra sức vùng vẫy kia, một tay nhẹ nhàng xoay khoá mở cửa phòng ngủ rồi quay sang nói với vị mẫu hậu đại nhân vẫn còn há hốc mồm vì sửng sốt ngay trước mặt.

Mẹ à, không sao đâu!

Misa ngượng nên mới phản ứng thế thôi, mẹ đừng giận. Tối nay con và cô ấy sẽ ngủ chung phòng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo cho chúng con.

Lúc Chanyeol vừa dứt lời cũng là khi cánh cửa phòng vừa vặn đóng chặt lại.

Trong phòng ngủ màu hồng lúc này chỉ còn hai người trai đơn gái chiết là anh và Đầu Heo ngốc Misa. Đầu Heo ngốc đang bị Chanyeol dùng lực ép đầu cô tựa sát vào lồng ngực săn chắc nơi anh đã không thể chịu nổi sự áp bức liền bắt đầu giãy giụa phản công. Bàn tay to dày của Chanyeol nãy giờ bịt miệng tiểu bạch thỏ lại liền bị thỏ trắng cắn cho một phát. Anh chàng đau quá bèn khẽ rên nhẹ thành tiếng rồi vội thả cô ra.

Uh...Hmm...Bỏ tay ra!

Làm cái quái gì vậy? Park Chanyeol anh điên hay sao mà nhận lời ngủ chung phòng với tôi?

Đôi môi anh đào của tiểu bạch thỏ vừa được tự do đã hét toáng lên, biểu cảm đầy phẫn nộ, hướng cái nhìn đằng đằng sát khí về phía chàng trai đáng ghét nào đó trước mặt. Trong lòng cô không ngừng thầm mắng anh trăm vạn lần. Cái tên hàng xóm khắc tinh này đúng là đồ sao chổi chà mà, khi nãy rõ ràng cô đã nghĩ ra được biện pháp để thuyết phục mẫu hậu đại nhân từ bỏ ý định tác hợp đêm xuân vô hạn cho hai người, ai ngờ đâu chỉ mới lên tiếng nói được hai câu, đã bị anh vô duyên chen vào phá hỏng toàn bộ.

Chanyeol không hề có chút dao động khi nghe cô gái trước mặt buông lời trách móc, đôi mắt phượng bá đạo loé lên sự tự tin xen lẫn phong thái ngạo mạn, anh tỏ vẻ dưng dưng cho tay vào túi quần, thong thả trả lời tiểu bạch thỏ.

Đã nói cô phải cố gắng kiềm chế. Diễn thì phải diễn cho trót. Cô tưởng chỉ với mấy câu nói suông của mình thì có thể đánh lừa được mẹ cô sao? Đúng là ngốc! Nếu tôi đoán không lầm, mẹ cô đang nghi ngờ chúng ta đấy.

Anh nói cái gì?

Misa tâm trạng nổi giận đùng đùng, đột nhiên nghe thấy những lời Chanyeol vừa nói đúng thật chẳng khác nào sét đánh ngang tai, cô vội vã bước đến trước mặt anh, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu tròn xoe đầy ngạc nhiên nhìn anh như muốn tìm câu trả lời thích đáng, cảm xúc vừa nghi hoặc vừa lo lắng vô cùng hỗn loạn.

Ngay lập tức, Misa loáng thoáng thấy được đáy mắt sâu thẳm nơi anh mơ hồ toả ra một điều gì đó rất thâm sâu huyền bí, anh cũng nhìn về phía cô không chớp mi, ngón tay trỏ nhẹ nhàng đưa lên giữa cánh môi hờ hững quyến rũ, khẽ phát ra thứ âm thanh mị hoặc.

Shh!!!

Cô gái bé nhỏ phía đối diện dường như từ khi nào đã bị người con trai ấy thu hút, ánh mắt mơ màng tựa như có phủ một màng sương mỏng, không tự chủ được mà nhìn theo ngón tay dài mạnh mẽ đang chỉ ra phía ngoài của anh.

Bên ngoài bức tường ấy, một người phụ nữ trung niên, mái tóc đen uốn xoăn nhẹ, trên cổ có đeo chuỗi ngọc trai sáng lấp lánh, đang ghé sát tai vào bức tường phòng ngủ của con gái mình cố gắng lắng nghe. Bởi bà quyết tâm tìm cho bằng được câu trả lời. Bà muốn biết có phải ái nữ đang thông đồng với thằng bé nhắc bài đóng một vở kịch hoàn hảo âm mưu lừa gạt bà.

Có điều đáng tiếc thay dù cho cố gắng ra sao, bà cũng không nghe thấy bất cứ lời nói, hay tiếng cãi vả nhau đáng ngờ nào ngoài những âm thanh của hơi thở khó nhọc, thì thầm đứt quãng đầy quái lạ.

...ah...ư...

...anh yêu...ư...Mau hôn em đi...!!! Ư...ơ...uhm...ahh....!!!

...hôn ở nơi đó...

...đừng...nhanh quá...a...đừng như vậy...từ từ thôi...ư...

...ư...a...

...

...không được!!! Em chịu không nổi...ah...anh quá lớn...

...

...uhm...ah....! Nhẹ một chút...ah...Yeol...ư...

....

Những lời nói âu yếm mật ngọt, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ ngâm nga, tiếng ma sát dữ dội giữa chân giường và sàn nhà không ngừng vang lên như muốn đốt cháy cả bầu không khí ám muội trong căn phòng rộng lớn. Khoái cảm kích thích khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng đều nóng bừng hết cả người mà quay đi, che giấu sắc hồng đã lan đến tận vành tai trên khuôn mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.