Cho đến khi tiếng nói trầm thấp đều đều của đạo diễn Joo cất lên, Misa chợt bừng tỉnh thoát khỏi viễn cảnh trong trí tưởng tượng quay trở về với thực tại. Tất cả những cảm xúc vừa nãy chỉ là nhập vai thôi mà, không ngờ hiệu ứng của nó lại mãnh liệt đến nỗi cõi lòng cô bắt đầu cảm thấy nhói đau rồi. Tự nhủ bản thân không được buồn bã, nhưng thực sự mà nói, làm được điều ấy là rất khó. Ngón tay thon dài vươn đến vén nhẹ vài sợi tóc bay hỗn loạn, lại vô tình chạm phải chất lỏng lành lạnh trên da mặt. Gì chứ! Là nước mắt của cô thật à. Dù sao cũng kết thúc cảnh quay rồi, nên Misa lúc này chính là dựa vào sự may mắn đó mà khôi phục tinh thần lạc quan. Đôi mắt ngấn nước hơi nheo ngước nhìn người đàn ông luống tuổi đang dần bước về phía mình trong tràng vỗ tay không ngớt.
Tốt! Làm tốt lắm! Chính nó! Chính là loại biểu cảm này. Jin Misa, tôi làm đạo diễn đã nhiều năm nay, chưa từng thấy ai diễn tốt như cô lúc nãy cả.
Lần đầu tiên trong đời những nhân viên của ê kíp đã từng có cơ hộ làm việc chung với đạo diễn Joo nhìn thấy ông kích động đến thế. Nụ cười hài lòng rõ rệt in hằn trên môi, hàng lông mày điểm bạc tựa hồ cũng dãn ra thêm phần nào theo nhịp điệu câu nói. Thái độ tấm tắc tuyên dương diễn viên từ xưa đến nay chưa bao giờ xảy ra với ông. Thật chẳng ai ngờ đến hai từ khen ngợi tưởng như hoàn toàn biến mất trong từ điển của đạo diễn Joo cuối cùng lại có cơ hội dùng tới. Mà người được ông áp dụng chính là cô ca sĩ trẻ Jin Misa.
Bất quá nhân vật chính mà mọi người nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ vẫn không giấu nổi ngỡ ngàng, cô ngây người chưa khỏi ngạc nhiên về cục diện hiện tại hoặc cũng có thể vì áp lực quá lớn, nhất thời chưa kịp liên hệ, sâu chuỗi sự việc trước mắt, chỉ biết đứng bất động nghe những lời lẽ phối hợp nối tiếp với chủ đề từ quản lý Jeon.
Khi nãy bọn anh ngồi xem mà muốn khóc theo em luôn đấy. Diễn xuất của em quả thật rất nhập tâm. Từ đầu anh đã đoán đúng, biết chắc em nhất định sẽ làm được mà.
Misa của chúng ta luôn là số một. Làm tốt quá đi! Chị thật tự hào về em. Thanh âm nhẹ nhàng, trong trẻo như thế thì đích thị là giọng nói của Sunbin. Cho dù cô đứng tít xa ở phía sau đám đông cố gắng chen lên phía trước góp lời, Misa cũng có thể nhận ra giọng nói đặc biệt này.
Chiếc áo khoác lông cừu do nữ nhân viên trong ê kíp choàng lên người Misa rõ ràng rất ấm áp, thế mà cô lại cảm thấy rùng mình bởi hơi lạnh của cơn gió bất chợt thổi qua. Màn đêm dần buông xuống, niềm vui lẫn tự hào bản thân hoàn thành xuất sắc cảnh quay mới vừa nhem nhóm, tự dưng lại bị cái rét buốt dồn dập kéo đến phá hỏng đi một nửa. Tiết trời cuối thu không quá khắc nghiệt, chỉ là đối với cơ thể suy nhược thì ai dám bảo đảm bệnh cũ không tái phát. Ngoài kia, những lời khen ngợi liên tiếp rót vào tai Misa, nhưng cô chẳng còn nghe thấy gì nữa, đầu óc thoáng chốc quay cuồng đau như búa bổ, thân nhiệt mơ hồ có dấu hiệu tăng lên.
Nếu khi yêu người phụ nữ thường thể hiện tình yêu qua lời nói, cử chỉ, hành động cụ thể thì người đàn ông lại lựa chọn cách yêu âm thầm, lặng lẽ. Có thể anh ta đã động tâm trước một người phụ nữ, cũng có thể anh ta che đậy khéo léo đến nỗi người phụ nữ ấy không hề phát hiện. Nhưng có một điều hiển nhiên không bao giờ thay đổi, trái tim anh ta như mặt trăng quay xung quanh trái đất, thật sự vẫn luôn luôn hướng về người mình yêu thương. Dù ở chốn đông người Chanyeol không thể công khai tình cảm với thỏ ngốc, ngay từ giây phút đầu tiên anh vẫn dõi theo cô không rời. Thế nên từ trong đám đông phủ kín ánh đèn chiếu sáng lu mờ, đôi mắt thấm đượm yêu thương vẫn có thể nhận ra khuôn mặt diễm lệ của Misa mỗi lúc mỗi tái nhợt đến đau lòng. Ngoài trời gió lạnh rít gào cuồn cuộn trên mấy tán cây bạch dương khẳng khiu, anh dường như thấy thân thể mảnh mai của cô run rẩy từng đợt. Nỗi xót xa vô định dâng lên thổn thức, Chanyeol kiên định quay lưng, bàn chân vững chãi nhất quyết tiến về phía Misa.
Giữa lúc nóng ruột đương nhiên Chanyeol không có để ý, biểu tình trên gương mặt phấn son loè loẹt của cô siêu mẫu ngay cạnh anh đã tối sầm tựa hồ bầu trời đêm ba mươi, cặp mắt tinh ranh trợn tròn toả ra sát khí rợn người. Nam thần cô ta muốn mồi chài dẫu cho kề cận với cô ta, nhưng trái tim đã sớm mọc cánh bay đến bên Jin Misa, đó là điều cô ta có chết cũng không muốn xảy ra.
Nhưng IQ của Nana cũng chẳng tệ đến nỗi không biết vào lúc này đây lôi kéo hay khuyên can chính là tự đào tử địa chôn sống bản thân. Nếu đã vậy, chỉ còn một cách duy nhất có thể dùng được. Mà phương thức này đối với cô ta không hề quá phức tạp.
Ahhh...chóng mặt quá... Cách thức Nana vừa đề cập chỉ đơn giản là giả vờ ngất xỉu. Đôi tay uốn éo của cô ta không hề quên choàng qua cánh tay của nam thân rồi ngang nhiên lấy nó làm điểm tựa, rất vô sĩ bám víu không rời. Lợi dụng lúc người đàn ông ưu tú này vì bất ngờ hoảng hốt dừng cước bộ ngoảnh đầu lại, Nana được nước chiếm tiện nghi dồn cả trọng lượng cơ thể vào lồng ngực vững chãi phía sau.
Chanyeol kinh ngạc, nhíu mày nhìn chằm chằm người phụ nữ hô hấp khó khăn vùi mặt nằm gọn trong lòng mình. Cô ta không ngừng rên rỉ, nhăn nhó tỏ ra khó chịu, bất đắc dĩ, anh đành vươn cánh tay đỡ lấy thân thể yểu điệu của cô ta. Dù rằng cực kỳ chán ghét con người này, nhưng gặp lúc đau ốm, anh cũng không vô tâm tới mức lấy sức khoẻ người khác ra làm trò đùa.
Cô không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?
Giọng nói trầm ấm đầy từ tính cuối cùng cũng nhượng bộ chịu cất lên. Cô gái thâm hiểm nào đó thừa biết cá đã cắn câu, cho nên không hề trả lời nghi vấn của anh. Bộ dạng cô ta chẳng khỏi khiến Chanyeol có chút chán nản, phiền phức. Đau ở đâu cũng không nói, chỉ thấy thân thể không ngừng cựu quậy rên rỉ.
Tiếng rên la từ cổ họng Nana tuy không lớn lắm, bất quá cũng đủ kinh động đến nhân viên ở gần đó, nữ minh tinh xinh đẹp bị ốm, đương nhiên quản lý riêng của cô ta cùng mọi người lập tức hớt hải chạy đến.
Cô Nana, cô bị làm sao thế?
Sự sốt sắng quan tâm của mọi người giống như chất xúc tác thúc đẩy Nana được nước làm tới, cô ta lợi dụng dựa sát vào lồng ngực Chanyeol, nhíu chặt mi tâm, giả vờ trưng ra bộ mặt thiếu sức sống, trả lời bằng chất giọng thều thào không ra hơi.
Tôi... tôi... không biết nữa... Đột nhiên... cảm thấy rất chóng mặt... buồn nôn.
Khả năng cô ấy nhiễm gió lạnh nên bị cảm rồi. Hay cậu Chanyeol giúp chúng tôi đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Chúng tôi còn phải ở lại phụ đạo diễn thu dọn máy móc, đạo cụ.
Thực sự mà nói, đề nghị của nhân viên nam này không hề quá đáng, tình hình hiện tại ở trường quay ai nấy đều vô cùng khẩn trương xử lý máy móc, thiết bị. Khó trách họ không thể trực tiếp đưa cô siêu mẫu sức khoẻ bất ổn kia về khách sạn. Mà quản lý của Nana lại là phụ nữ, để cô ta một mình đưa Nana về khách sạn quả thật không nên. Vì vậy, trong trường hợp này dĩ nhiên Chanyeol trở thành người thích hợp nhất giúp đỡ bọn họ.
Đôi mắt phượng sắc bén màu hổ phách có chút do dự, anh chuyển tầm nhìn từ cô gái đang rên rỉ trong lòng mình sang bãi cát trắng phía trước, cố tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ nào đó để biết cô vẫn bình an. Trời đã sẫm tối, giữa những nhân viên, stylist di chuyển tấp nập, một chút hy vọng nhìn thấy cô cũng dập tắt như ánh sáng mặt trời lúc hoàng hôn. Chanyeol ão não trở về với thực tại, tình thế bắt buộc này, anh không thể nào từ chối, chỉ có thể gật đầu rồi nhanh chóng cùng với quản lý đưa cô gái kia về khách sạn.
Na... na... đi không nổi...
Chất giọng thều thào yếu ớt giả vờ của Nana vang lên cứ y như thật. Nếu như từ đầu cô ta thi vào khoa diễn xuất có lẽ bây giờ đã giành được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm rồi cũng nên.
Mí mắt hiếu kỳ lén lút hé mở quan sát thái độ trên gương mặt nam thần băng lãnh. Đáng tiếc cô ta chẳng hề bắt gặp chút biểu cảm hỉ nộ ái ố nào ngoại trừ hàn khí hừng hực lan toả theo đường nét ngũ quan hoàn mỹ, tựa hồ người đàn ông này mới bước ra từ tủ đông đá. Dù là vậy, cánh tay cường tráng vẫn bế xốc cơ thể ẻo lả ngã vật ra của Nana, bước chân thận trọng cước bộ linh hoạt tiến đến bãi đậu xe.
Cơ hội ngàn năm có một đối với người phụ nữ mưu kế đa đoan như Nana làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Nói chính xác thì cô ta chờ đợi giây phút kề cận bên anh thế này đã lâu rồi mới phải. Vậy nên đôi tay trần trắng nõn liền chẳn chút do dự vội vã y hệt con xà tinh uốn lượn vòng tay lên cổ anh mà ôm chặt. Thân thể như có như không đán chặt lên khối cơ rắn chắc ở lồng ngực anh chẳng chừa chút khe hở.
Người đàn ông đang bế Nana trên tay rất dễ dàng nhận ra hành động quá sức trơ tráo của cô ta. Nếu người con gái đến lòng tự trọng cũng vứt bỏ này không bị ốm, anh đã một cước hất cô ta xuống bờ cát dưới chân. Tức giận trong lòng Chanyeol bừng bừng nổi lên, thậm chí nữ quản lý xách túi cho Nana đi ngay bên cạnh qua ánh đèn mờ nhạt hai bên bờ biển cũng phát hiện khuôn mặt tuấn tú quá đỗi băng lãnh kia mỗi lúc càng thêm tối sầm, hàng lông mày đen rậm uốn cong khi nhíu chặt vẫn vô cùng quyến rũ, ánh mắt lạnh lẽo tựa như lưỡi gươm vô cùng sắc bén, nghiêm nghị đến mức khiến người đối diện không rét mà run.
Bất giác toàn thân sởn hết gai óc không điều kiện, cô quản lý giật mình chuyển hướng tầm nhìn ngay tức khắc. Trong lòng cô ta thầm cảm thán, đàn ông xuất sắc yêu mị như vậy lại rất chi lạnh giá, thật không phải gu của cô ta. Bất quá cô siêu mẫu Nana khẩu vị quá khác thường, biết rõ Chanyeol thập phần chán ghét bản thân, vậy mà cứ cố gắng đeo bám, mồi chài. Con người đúng thật là lạ, càng là vật không thuộc về mình càng có hứng thú chiếm đoạt. Cho dù cố chấp tranh giành với kẻ khác, kết quả nhận được cũng chỉ có hai chữ tổn thương mà thôi. Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ giữ riêng trong lòng, cô có ăn nhầm gan hùm cũng không bao giờ dám nói ra.
Không gian đột ngột trở nên u uất, nặng nề như thể có treo ngàn cân, bước chân cô quản lý vẫn nhanh nhẹn cước bộ đều đều nối gót thân ảnh cao lớn phía trước. Hai cái bóng đổ dài trên bãi cát cứ thế di chuyển cho đến khi khuất hẳn sau rặng bạch dương trầm mặc.