Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 71: Chương 71: Không Thể Đánh Mất




Màu đêm như tấm vải đen có thêu dệt vô số ngôi sao lấp lánh bất ngờ trải rộng bao trùm khắp vũ trụ mênh mông. Biển cả lặng sóng thêm phần lung linh bởi được phủ một tầng ánh sáng huyền huyễn phát ra từ những ngọn đèn đủ màu sắc được treo trên tán bạch dương dọc theo lối đi. Cách nơi đó không xa, toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim S.M. đều khẩn trương hoạt động hết công suất, mọi người ai nấy cũng mong công việc thu dọn hậu trường kết thúc sớm để trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Misa, em có sao không? Hình như sắc mặt của em không được tốt lắm. Khá thân thiết với Misa trong công ty, hơn nữa tính cách lẫn suy nghĩ của cô, Tae Hee cũng hiểu rõ phần nào. Cả buổi chiều kể từ khi cảnh quay cuối cùng hoàn thành, cô gái nhỏ bé cứ đứng lặng ở một góc, ánh mắt đờ đẫn đầy mệt mỏi nhìn vào khoảng không mông lung, thần sắc theo thời gian nhợt nhạt trông thấy rõ, Tae Hee cho dù bận rộn sắp xếp trang phục vẫn để ý mà phát giác.

Gương mặt non mềm, xinh xắn vì câu hỏi của Tae Hee liền ngước lên gượng gạo kéo khoé môi thành đường cong cứng nhắc, còn làm bộ phấn khởi trả lời cô.

Em... em không sao! Chị đừng lo, em còn khoẻ lắm.

Khoẻ cái gì mà khoẻ. Quay phim cả ngày, ăn uống không đầy đủ, chị đây sức khoẻ bình thường còn cảm thấy mệt lả, đừng nói chi một người đang bị ốm như em. Nói thật chứ em có ổn không đấy? Mặt em tái nhợt hết rồi kìa! Cần chị giúp gì thì cứ nói? Cứ xem như cô gái ngốc này muốn nói dối, cũng khéo léo, tỉ mỉ chút đỉnh đi, chẳng có người khoẻ mạnh nào bộ dạng giống như thế cả. Là bậc đàn chị quen biết cô lâu đến vậy, đôi mắt sắc sảo tinh tường của Tae Hee dĩ nhiên chỉ cần lướt qua là biết ngay.

Có điều Tae Hee hình như đã quên mất, Misa còn là cô gái rất cứng đầu và cố chấp, mặc dù trước những lời quan tâm thật tâm của Tae Hee, trong lòng rất đỗi cảm động, bất quá Misa vẫn sợ bản thân trở thành gánh nặng cho những người xung quanh, vậy nên cô đành chấp nhận làm một kẻ nối dối.

Cảm ơn chị. Em thật là còn khoẻ lắm. Chị đừng lo lắng. Bây giờ em đi thay đồ rồi cùng mọi người trở về khách sạn đây.

Để chứng minh những lời khẳng định vừa rồi là sự thật, câu nói còn chưa dứt, Misa đã đứng dậy, ngay lập tức vào trong thay đổi trang phục, cố gắng kìm nén cơn đau đầu dai dẳng đang hành hạ, cô trở lại lấy túi xách chuẩn bị ra về.

Cổ tay trái trống trải khó chịu nhắc nhở Misa nhớ về chiếc lắc hoa anh đào, cô nuốt nước bọt nhanh chóng mở túi xách tìm nó. Chỉ có điều, cho dù cô cẩn thận tìm kiếm như thế nào đi chăng nữa, cũng không hề tìm thấy thứ cô muốn tìm.

Trong lúc này hốt hoảng là khó tránh khỏi, vội vã đổ tất cả những vật dụng bên trong túi xách ra, Misa cố gắng tìm kỹ lại một lần nữa, cơ bản lắc tay đã không còn ở nơi đó. Cho nên bất kể lần thứ nhất, lần thứ hai hay lần thứ ba, kết quả vẫn y như một. Tung tích chiếc vòng thiêng liêng tựa hồ nước sôi bốc hơi đi mất.

Giữa tiết trời se lạnh mà mồ hôi trên trán Misa cứ vã ra như tắm, đầu óc cô vừa nhức nhối vừa rối bời, mặc kệ bộ váy mỏng manh phất phơ trong cơn gió buốt không đủ giúp cơ thể giữ ấm, cô bỏ qua tất cả hớt hãi chạy đến hàng giá treo quần áo phía trước thở không ra hơi hỏi Tae Hee.

Chị Tae Hee, lúc nãy...chị để vòng tay của em ở đâu vậy? Em... tìm hoài mà không thấy.

Nghi vẫn quá đột ngột khiến Tae Hee có chút ngạc nhiên, bàn tay thành thạo đang treo quần áo bất giác ngưng hẳn động tác, nhưng rất nhanh sau khi lục lại trí nhớ, cô đã kiên định không hề ngần ngại trả lời.

Chị bỏ vào túi xách của em rồi mà.

Túi xách sao? Em đã lục tung lên cả rồi, vẫn không tìm thấy.

Lạ nhỉ! Rõ ràng là chị đã cất nó vào đấy, chính mắt chị nhìn thấy nó nằm đúng trong lòng túi xách rồi mới kéo dây kéo lại cơ mà. Sao lại không có được? Tròn xoe mắt ngỡ ngàng, Tae Hee khẳng định lại lần nữa. Tuy cô đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trí nhớ vẫn còn tốt lắm. Chuyện xảy ra từ thuở còn đi nhà trẻ hay lúc tiểu học cô còn nhớ rõ đến từng chi tiết, huống chi chuyện mới diễn ra vài tiếng đồng hồ trước.

Mà tay chân của Misa sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch của Tae Hee đã run lên bần bật như đứng giữa núi băng Nam cực. Misa thừa biết, Tae Hee không hề nói dối, nhưng cô cũng kiểm tra rất kỹ càng, chiếc lắc có thể nằm ở đâu được chứ. Một cỗ chất lỏng đặc quánh nóng tựa dung nham cuồn cuộn dâng lên chèm ép lồng ngực, bất chất đôi chân rã rời muốn tan ra từng mảnh, bất chấp thân nhiệt cơ thể ngày càng tăng lên rõ rệt, Misa quay trở lại bàn gỗ đặt hành lý, tìm kiếm thêm lần nữa. Thậm đến từng ngóc ngách dọc theo bờ cát, cô cũng chưa từng bỏ qua.

Hàn khí xâm nhập thẩm thấu xuyên qua lục phủ ngũ tạng, tâm trí mụ mị hoá choáng váng, cô gái nhỏ đã chẳng còn giữa được bình tĩnh nữa, cô không màng đến hình tượng, cũng không quan tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía mình bàn tán, chạy đi gặp từng stylist, từng nhân viên trong ê kíp hỏi xem họ có nhìn thấy lắc tay của mình không. Thế nhưng thứ cô nhận được chỉ đơn giản là câu trả lời: Chúng tôi không biết nữa.

Nếu cảm giác tuyệt vọng là đại dương vô tận, thì Misa thời khắc này chính là con thuyền nhỏ sắp sửa bị nhấm chìm bởi đợt sóng hung hăng, dữ dội không ngừng đổ vào từ mặt biển mênh mông ấy. Khoé mi nặng trĩu như sắp khóc, sâu tận đáy lòng Misa giờ đây bỗng dấy lên nỗi dằn vặt khó tả. Cô đã đánh mất món quà của Chanyeol rồi sao. Nó mới ở bên cạnh cô còn chưa tròn một ngày mà.

Dù rằng Misa thực sự không hiểu, tại sao bản thân lại có tình cảm đặc biệt với món quà anh tặng đến mức quyến luyến chẳng rời, nhưng cô nhất quyết để chiếc lắc tay thất lạc một cách không rõ ràng như vậy. Bằng mọi giá, cô phải tìm thấy nó.

Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, Misa lập tức đứng lên. Sau khi mượn được cái đèn pin nhỏ của một stylist, động lực vô hình nào đó đã thôi thúc cô cắn môi lấy hết can đảm chạy thẳng về phía trước. Ngay lúc ấy, mọi người xung quanh đều bận rộn thu dọn hậu trường nên hầu như chẳng ai để ý đến thân ảnh mỏng manh như sương mai đang từng bước dấn thân vào tử địa hiểm nguy ngoại trừ cô stylist Tae Hee.

Đôi mắt hình hạnh nhân hơi nheo lại, cố gắng xác định danh tính người con gái lần mò nơi tán cây bạch dương rũ xuống vẽ một mảng tối tăm trên bãi cát. Đến khi ánh đèn pin leo loét loé lên, phát hiện người con gái ấy đúng là Misa, Tae Hee vội vã vứt luôn mấy cái móc áo trên tay, nhanh như tia chớp liền chạy theo Misa, ngón tay thon dài vừa vặn vươn tới bắt lấy cánh tay trắng mịn, nói lời ngăn cản trong thản thốt.

Misa, trễ thế này rồi em còn định đi đâu?

Ánh nhìn của Tae Hee còn chưa hết thất kinh, ngay giây tiếp theo, ngón tay cô đang bám víu vào cổ tay Misa đã bị một bàn tay vô cùng lạnh lẽo chậm rãi gỡ ra.

Em phải tìm chiếc lắc tay, đó là vật rất quan trọng với em, em không thể làm mất nó. Có khả năng lúc chiều đã đánh rơi nó trong rừng khi di chuyển ra bờ biển mà em không biết. Bây giờ nếu trở lại nơi đó may ra còn tìm được. Em chỉ đi một chút rồi sẽ ra ngay, mọi người cứ về khách sạn trước đi. Đừng lo cho em.

Vừa dứt lời, không đợi Tae Hee kịp phản ứng, Misa lập tức dùng vận tốc của ánh sáng mà chạy đi, thoáng cái đã mất hút phía sau bóng đen của hàng cây cổ thụ rậm rạp cao ngút, bỏ lại cô gái đứng bên ngoài không ngừng khản giọng gọi với theo.

Này Misa! Trở lại đi! Trong rừng nguy hiểm lắm!

Mặc cho Tae Hee kêu gào thế nào cũng không có âm thanh trả lời, chỉ có tiếng gió thổi mạnh hun hút từng cơn vọng lại đáp trả.

Màn đêm tịch mịch lan rộng, chiếm đóng khoảng không gian bao la nhuốm lên màu u tối đen kịt ẩn hiện. Khu rừng bí ẩn gầm rú như một con mãnh thú hung tợn, nhe nang vuốt nuốt chửng lấy cô gái nhỏ đang cố sức tìm lại món đồ bị mất.

Bức tranh sắc nét diễn tả khung cảnh lạnh lẽo hoàn toàn thu gọn cả vào tầm mắt của người phụ nữ sở hữu khuôn mặt xinh đẹp đang khoác lên người chiếc váy ngắn bó sát cơ thể, đôi chân dài vì thế mà lộ ra vô cùng quyến rũ. Mũi giày cao gót hàng hiệu theo nhịp gõ xuống nền cát rất đỗi đều đặn. Cô ta xứng đáng được ví von là mỹ nhân hơn người, dáng vẻ vừa mỹ lệ lại kiều diễm như thể viên kim cương được mài giũa tỉ mỉ.

Chỉ đáng tiếc biểu lộ đắt ý, mỉa mai kết hợp với đôi môi quét son đỏ chói cười khẩy thực sự không ăn nhập với hình tượng cao ngạo, quý phái cô ta muốn hướng đến tí nào. Trên gương mặt trang điểm đậm, nét chế giễu vẫn không hề thuyên giảm, cô ta khẽ dời tầm mắt đến lòng bàn tay dần dần hé mở của mình, ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao trên bầu trời đêm vô tình hay hữu ý chiếu vào làm chiếc lắc tay hoa anh đào nằm gọn bên trong khiến nó sáng lấp lánh tựa hồ tinh tú thuộc về vũ trụ bí ẩn.

...

Lúc Chanyeol từ khách sạn trở lại bãi biển, đoàn làm phim đã thu dọn gần xong, một số người bắt đầu dời bước đến bãi đỗ xe chuẩn bị về khách sạn.

Thân ảnh cao lớn lay hoay để lại vô số dấu chân dày đặc trên bãi cát, anh đứng đó, đôi mắt ẩn chứa đầy vẻ lo lắng nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Có điều dù cố gắng thế nào, Chanyeol vẫn không thấy người con gái anh muốn tìm. Anh chẳng hề biết, kể từ vài phút trước, cô đã không còn ở trường quay nữa.

Tâm trạng rối bời của Chanyeol một giây tiếp theo đã vì giọng nói khẩn trương bất ngờ vọng đến mà càng lún sâu vào vực thẳm.

Chanyeol, cậu trở lại rồi, thật may quá! Misa...Misa...Misa...

Tae Hee thấy anh từ xa liền nhanh chóng chạy lại báo tin. Tiếng nói cô dứt quãng trong hơi thở hồng hộc, sắc mặt Chanyeol vừa nghe thấy những lời này đã tốt sầm, bàn tay gân guốc nắm chặt lấy bả vai Tae Hee lay mạnh. Nỗi lo lắng, thấp thỏm trong lòng anh bất giác cuộn trào, ngày càng đậm nét.

Chị mau nói đi! Misa cô ấy như thế nào rồi?

Âm điệu trầm thấp giận dữ được đưa lên cao hết mức có thể, khí lạnh mơ hồ toát ra phủ lấy người đàn ông cao lớn ở đối diện khiến Tae Hee bỗng cảm thấy áp lực vô cùng, cô sởn cả gai óc, cố sắp xếp lại từ ngữ thật logic trả lời. Cô ấy...cô ấy đã đi vào rừng rồi...cô ấy nói...muốn tìm lại lắc tay đã mất...Trời tối thế này, một mình cô ấy vào đó rất nguy hiểm. Tôi ngăn cản cô ấy, nhưng không được.

Chị vừa nói cái gì? Một mình Misa đi vào rừng? Đầu Heo ngốc đúng là ngốc nghếch, cô vụng về như thế lại còn đang ốm chưa khỏi, một mình trở vào rừng Bijarim khác gì đánh liều vùi thân vào tử địa chứ.

Đúng vậy!

Chanyeol sững sờ, lúc này, anh đã không thể giữ được bình tĩnh, anh lo đến cả người nóng ran, giữa tiết trời mát mẻ, se lạnh, mồ hôi trên trán đổ ra như tắm, đôi mắt thâm sâu rợn ngược nhìn thẳng vào Tae Hee như muốn khẳng định tính chính xác của sự việc.

Cô ấy vào đó bao lâu rồi?

Khoảng hai mươi phút thì cậu đến. Khuôn mặt Tae Hee tái xanh nhưng cô vẫn đủ bình tĩnh để kiên định gật đầu trả lời anh.

Thời điểm câu trả lời vừa dứt cũng là khi tầm nhìn Tae Hee lướt qua một bóng đen với vận tốc nhanh như tia chớp. Cô định thần, thở hắt từng hơi tựa hồ vừa trút được gánh nặng nghìn cân.

Phải mất vài giây sau Tae Hee mới ý thức bóng đen lúc nãy chính là Chanyeol. Đôi mắt nhung huyền phút chốc ẩn hiện sự ái mộ xen lẫn âu lo. Chàng trai này có được đáp án không hề mất thời gian đắn đo suy nghĩ, cũng chẳng để tâm những hiểm nguy đang rình rập phía trước, lập tức quay bước, nhằm thẳng đến khu rừng âm u mà lao vào giải cứu người con gái anh yêu. Đàn ông si tình như vậy, trên thế gian đã không còn nhiều. Nhưng khu rừng nguyên sinh bí ẩn cũng có rất nhiều cạn bẫy chờ đợi anh và Misa. Khoé mi Tae Hee khẽ lay động, thấp thỏm hướng tầm nhìn về khu rừng cổ thụ thầm cầu nguyện bình an cho họ.

Không khí thêm phần áp lực nặng nề, trời về khuya tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi vi vu làm lay động tán cây um tùm, tiếng côn trùng, tiếng thú hoang vang vọng nơi rừng rậm huyền bí càng lúc một rõ khiến không gian trở nên u tối, rùng rợn hơn bao giờ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.