Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 23: Chương 23: Nhầm Giường




Buổi sớm ở Seoul, trời vẫn còn se lạnh, từng cơn gió thổi nhẹ làm lay động những giọt sương mai còn đọng lại trên cành lá. Cả thành phố như mờ ảo hơn khi được bao phủ bởi một tầng sương mù. Ở đằng đông, chân trời đã ửng hồng, mặt trời như quả bóng lửa dần dần nhô lên, bắt đầu trải dài từng tia nắng đầu tiên xuống mặt đất.

............

UN Village, Hannam-dong.

Trong căn phòng màu hồng nhỏ xinh, rèm cửa phất phới bay để lộ ra khe hở nhỏ. Ánh nắng tinh nghịch tranh thủ xuyên qua cửa kính chiếu lên những ngôi sao giấy màu nhũ bạc lấp lánh được treo đung đưa khắp phòng càng làm nổi bật nụ cười ngây ngô, thuần khiết của cô gái trong bức ảnh cỡ lớn trên tường.

Mà chủ nhân của nó vẫn còn đang say sưa trong ổ chăn ấm áp kia. Dường như mơ thấy giấc mơ đẹp, cô gái cứ nhoẻn miệng cười mãi không thôi.

[ Em không thể nào chợt mắt...

Em đang cảm thấy bụng mình cồn cào...

Em không thể nào yên giấc...

...khi nghĩ về anh... ]

Tiếng nhạc chuông báo thức vang lên, là bài hát Sleepless Night của Nine Muses. Âm thanh bất chợt đã phá tan sự tĩnh lặng của cả căn phòng.

Bỗng nhiên bị thứ âm thanh phiền phức kia quấy nhiễu, cô gái đang say ngủ lập tức cựa quậy, vô cùng bực bội giơ tay ra lần mò tìm chiếc điện thoại để tắt báo thức. Tay cô cứ tìm kiếm mãi mà vẫn không sao chạm vào cái tủ ở đầu giường được. Cô thử hạ thấp chút nữa, thì đột nhiên, cô chợt lờ mờ cảm nhận được tay mình đang chạm vào vật gì đó tròn tròn, cứng cứng toàn lông. ( Á!!! )

( Không được nghĩ bậy nha các nàng. )

Cô gái giật thót cả người, vội mở mắt ra. Ngay giây tiếp theo sau đó, cô liền tỉnh ngủ hẳn bởi vì...

....Trước mặt cô, một gương mặt con trai hiện ra ở cự ly gần, ngũ quan hài hoà, vô cùng sắc sảo, quả đúng là kiệt tác, không chê vào đâu được. Cô gái như hoá đá trong khoảnh khắc ấy, cô lập tức nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt cô lúc này là hình ảnh cô - gần như nằm úp hẳn lên người của người con trai kia. Hai chân cô dang ra theo hình chữ đại, một tay cô đang ôm ngang eo của anh chàng kia, tay còn lại thì nắm lấy chỏm tóc trên đỉnh đầu của anh.

Hoá ra cái vậy tròn tròn cứng cứng đầy lông lúc nãy là đầu của anh chàng ấy.

Lúc này, cảm nhận được trên người mình có cái gì đó động đậy, chàng trai cũng từ từ mở mắt ra. Mặt đối mặt, bốn con mắt nhìn nhau không chớp, cô và anh chợt mất đi phản ứng trong vài giây.

Và rồi, một lúc sau đó...

Áááááááááááá!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cả hai cùng đồng thanh, tiếng hét lớn với công suất có thể phá vỡ cả căn hộ vang lên. Cô gái hớt hải trèo xuống khỏi người chàng trai, anh chàng mỹ nam nọ cũng vội vã đứng dậy. Việc làm đầu tiên của hai người là ai nấy đều ngay tức khắc kiểm tra lại quần áo của mình. Xác định bản thân vẫn còn đủ quần đủ áo, cả hai mới yên tâm thở thào nhẹ nhõm. Nhưng một giây sau đó cả hai như chợt nhớ ra điều gì động trời, lập tức quay người một trăm tám mươi độ, ai nấy đều lăm lăm chỉ tay thẳng vào mặt của đối phương.

Là anh???

Là cô???

Chàng trai lẫn cô gái cùng đồng thanh, ánh mắt sắc hơn dao cạo dường như muốn phát ra tia lửa điện, trên mặt ai nấy đều đã chuyển sang trạng thái đen đến không thể đen hơn. Cô gái vộ vã trưng ra thái độ vô cùng hùng hổ, nhào lên phía trước hỏi tội người nào đó.

Park Chanyeol, rốt cuộc anh đã giở trò gì hả?? Tại sao tối qua tôi và anh lại nằm chung một chỗ??

Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng!! Sáng sớm ra đã thấy cô thượng lên người tôi mà nằm rồi. Thảo nào cả đêm cứ thấy khó thở. Tôi còn tưởng là nằm mơ bị tảng đá to đùng đè nữa chứ! Nào ngờ lại là sự thật! Nói đi! Cô muốn làm chuyện xấu với tôi phải không??

Ai đó cũng không hề chịu lép vế, liền xưng xỉa đáp lại.

Làm chuyện xấu cái đầu anh ấy!

Cô gái hai tay chống hông, tiếp tục hăng say mắng trả.

Rõ ràng người có ý đồ xấu là anh. Anh lại còn đi đổ lỗi cho tôi. Là kẻ nào tối hôm qua cứ một mực nhất quyết không chịu ngủ ở sô pha mà phải ngủ chung phòng với tôi mới được hả?? Hoá ra, là đã có tính toán từ trước muốn giở trò nên mới phải như vậy!

Ăn nói xằng bậy! Việc tôi không ngủ được ở sô pha là sự thật! Hơn nữa, Đầu Heo nhà cô hãy vắt óc ra nghĩ mà xem, sáng sớm chúng ta vừa mở mắt tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm cạnh đối phương. Đêm qua, cô ngủ trên giường mà, nếu cô không tự động lăn xuống, thì chẳng lẽ, tôi lại trèo lên đó bế cô xuống đây rồi ngủ tiếp hay sao?? Cô nói xem, tôi làm vậy có lợi gì?? Để sáng cô tỉnh giấc phát hiện chửi cho tôi một trận à?? Có ai ngu ngốc đến nỗi làm mấy chuyện vô bổ như thế không??

Chàng trai ra sức diễn giải một thôi một hồi. Cô gái nghe xong cũng thấy có lý, nhưng cô vẫn còn cảm giác bàng hoàng không thể tin được.

Nói như anh lẽ nào tối qua chính tôi là người lăn xuống dưới.

Cô nàng tiểu bạch thỏ liền trầm ngâm suy nghĩ, cố nhớ lại mọi chuyện hôm qua nhưng không tài nào nhớ được. Cô chỉ biết đêm qua, mình quả thật có nằm mơ thấy được Sehun cầu hôn, sau đó chạy đến ôm chầm lấy anh. Còn những chuyện khác thì...tất cả đều rất mơ hồ, không xác định được.

Cô đang trôi dạt trong dòng suy nghĩ miên man, lại có một giọng nói trầm khàn vang lên cắt ngang mạch cảm xúc vô tận của cô.

Này Jin Misa!! Tôi cảm cáo cô!! Chuyện hôm qua, dù ai cố tình, ai vô ý, cô cũng hãy xem như chưa từng xảy ra, tốt nhất là nên quên hết đi!! Cấm tuyệt đối cô không được kể lung tung cho người ngoài, bất kể kẻ đó có là ai đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không được!! Nghe rõ chưa?? Bằng không, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận!!!

Anh chàng tiến lại gần, làm vẻ mặt hung dữ đe doạ. Tiểu bạch thỏ liền gạt tay anh ra, ngẩng cao đầu đầy khí phách mà đáp trả.

Anh tưởng chuyện đó đối với tôi là hay ho lắm sao?? Nói thật, phải nằm chung một chỗ với anh, tôi tởm muốn chết!!! Nếu có việc gì làm tôi hối hận nhất trong cuộc đời này thì đó chính là việc không cẩn thận mà lên nhầm giường của anh đấy!!! Cũng may là tôi chưa có xảy ra chuyện gì. Nên anh cứ yên tâm đi! Tôi chắn chắn sẽ không nói ra nửa lời!!! Có cho tiền tôi cũng không ngu ngốc đến nỗi tự làm bẽ mặt mình đâu!!!

Nói thì phải nhớ giữ lấy lời đấy!!!

Biết rồi!!! Không phải nói nhiều!!!

Cô nàng thỏ trắng đi ngang qua chàng trai tuấn tú, không quên lườm một cái thật sắc. Anh cũng không chịu thua lập tức liếc nhìn lại. Hai người cứ thế đứng trừng trừng nhìn nhau. Mãi cho đến khi, chàng trai vô tình liếc mắt xuống chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.

Trời ạ!!! Bảy giờ ba mươi!!! Tôi trễ làm rồi!!!

Anh hối hoảng, vội vàng chạy vào phòng tắm của cô làm vệ sinh cá nhân. Sáng nay có một buổi fan meetting quan trọng, sao anh có thể đến muộn giờ được chứ.

..........

Chanyeol dùng vận tốc nhanh nhất có thể phóng ra khỏi nhà Misa. Anh phải về nhà mình thay quần áo để đến S.M. ngay chứ. Đàng tập trung khẩn trương tự thân vận động thôi. Bởi vì rút kinh nghiệm từ sự việc tối qua, có chết anh cũng không dám nhờ Misa đi lấy quần áo hộ nữa. Có đôi lúc anh thầm nghĩ, cuộc đời đúng thật rất may mắn khi Misa sinh ra chỉ để làm con sen cho anh sai vặt chứ không phải để làm một stylist. Cô nàng thỏ trắng đó mà làm stylist thì khác nào chổng mông vào nền thời trang nước nhà đây.

( Misa phối đồ đẹp quá mà, áo vest cột tay mặc với quần đùi mới chịu. )

Chanyeol mở cửa bước ra hành lang về nhà, Misa cũng lẽo đẽo theo sau. Dù gì cũng đã hơn bảy giờ, cô phải sang nhà anh chàng hàng xóm để tiếp tục nhiệm vụ thu phục em gián thứ bốn mươi chứ. Hôm nay, cô quyết tâm phải tìm cho bằng được em gián ấy, chấm dứt việc Chanyeol đóng đô trong nhà mình càng sớm càng tốt. Một đêm là đã đủ rắc rối rồi, thêm đêm thứ hai nữa, chắc là cô nàng tổn thọ mất thôi.

( Ý nói anh Dôn sớm chọc cho Mía tức chết ấy. )

Cuối cùng sau một đêm lưu lạc tha phương, Chanyeol cũng đã có thể về đến căn hộ của chính mình. Đứng trước của nhà, anh chàng định bấm mật mã, chợt sực nhớ ra điều gì đó, anh bèn quay lại tỏ thái độ băng lãnh mà yêu cầu.

Đầu Heo, cô có thể quay mặt đi chỗ khác không??

Hứứ!!! Ai thèm nhìn trộm mật mã nhà anh chứ!!!

Misa vội bĩu môi cong cớn, làm ra vẻ không quan tâm mà quay đi nơi khác giả bộ ngắm hoa, ngắm cảnh, nhìn trời nhìn mây.

Chanyeol tất nhiên chẳng mấy quan tâm, anh chỉ Hừừ!!! nhẹ một tiếng rồi bắt đầu ấn số.

Cánh cửa vừa bật mở, bỗng xuất hiện một chú cún có bộ lông xù đen tuyền, mặc chiếc áo nhỏ xinh màu đỏ chạy vội về phía Chanyeol, vẫy đuôi rối rít.

Hai người đứng ngoài cửa chưa hết ngạc nhiên thì một giọng nữ nhỏ nhẹ, trong trẻo lại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Tobennie à, không được chạy nhảy lung tung, kẻo bị lạc đấy!

Chủ nhân của giọng nói ấy là một cô gái rất xinh đẹp khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Cô có một mái tóc ngắn ngang vai, dáng người thanh tao nhỏ nhắn. Cô gái trẻ đang ngồi trên sô pha ấy chợt đứng dậy, tiếng giày cao gót gõ xuống nền nhà tiến đến gần cửa ra vào.

Cũng như hai người sững sờ còn đứng ở phía ngoài cửa kia, cô gái nọ cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên dần hiện rõ trên khuôn mặt.

Ủa? Cha-nyeol-ssi!

Em đi đâu cả đêm không về nhà? Mà sao lại ăn mặc kỳ lạ như thế?

Còn nữa...

...Cô gái này là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.