Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 21: Chương 21: Vũ Khí Tuyệt Vời




Trời vừa tờ mờ sáng, có một cô gái diện nguyên cây đen, đội mũ che kín mặt, đeo khẩu trang, mở nhẹ cánh cửa nhà, thò đầu nhìn ra hành lang. Xác định không có ai trông thấy, cô gái mới ra ngoài đóng cửa lại, nhanh chóng chạy vào thang máy ấn chọn xuống tầng dưới.

...........

Bãi đậu xe khu chung cư cao cấp UN Village.

Trời đất! Misa! Cậu đi đâu mà ăn mặc kinh dị thế? Làm tớ cứ tưởng có mafia theo dõi chứ! Suýt nữa là tớ không nhận ra cậu rồi!

Suỵt!

Cô gái ăn mặt kín mít kia chợt đưa ngón tay lên giữa miệng.

Cậu nói nhỏ nhỏ thôi! Người khác nghe thấy lại phát hiện thì sao? Mà hàng của tớ đâu?

Đây! Tất cả đều ở đây! Tất cả là bốn mươi em không thiếu em nào nhé! Mà hỏi thật nè, cậu định dùng mấy ẻm để chữa bệnh thật à?

Tất nhiên rồi! Cậu đừng xem thường, thứ này nhìn vậy thôi chứ lợi hại lắm đó! Lần này tớ mà thành công, tớ sẽ khao cậu một chầu!

Nói là phải giữ lời đó nha!

Okie! Okie! Tớ không quên đâu mà! Còn bây giờ, tớ có việc gấp, tớ lên phòng trước đây! Cậu đi về cẩn thận nhé! Bye bye!

Nói rồi, cô gái nhanh chóng chạy như bay. Chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.

Này! Này! Cái con bé này, chưa kịp nói gì đã biến mất rồi! Không mời tớ lên nhà sao? Này!

..........

Misa trở về nhà, trong lòng cô bỗng vui sướng chưa từng thấy. Cuối cùng cô đã có thể trả thù tên hàng xóm đáng ghét được rồi. Misa thầm nghĩ rằng làm sao bản thân cô nàng lại có thể thông minh đến thế cơ chứ! Chỉ với một bài báo vô tình đọc được trên mạng, Misa liền nắm được điểm yếu của hắn, rồi nảy ra kế hoạch hoàn hảo thế này. Đúng là chỉ có một mình Jin Misa mới có thể tài trí như vậy thôi. Thế mà, Park Chanyeol, hắn ta suốt ngày cứ gọi cô là Đầu Heo ngốc. Cô không phải là Đầu Heo gì gì đó nhé! Ít nhất thì lần này, cô hạ quyết tâm sẽ chứng minh cho hắn ta thấy nhận định của hắn đã sai. Cái tên hàng xóm đáng ghét đó, nghêng ngang, tự đắt đã đánh giá cô quá thấp. Cứ coi như hắn có mắt như mù đi! Thái Sơn to thù lù trước mắt mà trông hoài cũng chẳng thấy.

..........

Quả như dự đoán của Misa, hôm nay cái tên Park tổng tàiphúc hắc nào đó lại phải đến S.M. Entertainment nguyên cả ngày. Gần đây vì phải chuyên tâm tập luyện cho concert sắp tới nên anh ta luôn phải ra khỏi nhà vào sáng sớm và trở về nhà lúc trời đã tối mịt. Đúng là ông trời có ý tốt muốn giúp cô mà.

Cơ hội ngàn năm có một, sau khi làm xong tất cả công việc lặt vặt ở nhà Chanyeol, Misa trở về lấy cái túi nilon màu đen lúc sáng mới nhận được, rón rén mở cửa đi vào phòng ngủ của Chanyeol. Cô nàng tự nhủ lòng mình, phải thả nỗi nơi một ít, để chúng bò khắp nơi trên giường, gối, chăn, trên bàn này nọ thì mới doạ được anh chàng đáng ghét kia.

Misa đặt túi nilon xuống đất, cẩn thận mở miệng túi ra. Trong đó có bốn cái túi nhỏ, mỗi túi đều chứa đủ một chục em gián, không hơn không kém em nào.

( Công nhận chia đều ghê! )

Cô nàng tinh quái ấy mở miệng túi thứ nhất, lập tức mấy 'em' gián liền chui ra, bò tán loạn khắp nơi. Em nào em nấy đều mập mạp, to khoẻ, đen thùi, trông rất đáng sợ.

Ôi! Bình sinh mình không sợ gián mà trông thấy cành tượng này còn nổi hết da gà vì mấy em gián bự quá!!! Đừng nói chi là hắn!!! Háháhá!!! Hắn mà thấy chắc là ngất luôn quá!!! Haha!!! Cho đáng đời! Ai bảo bắt nạt tôi chi chứ! Trời ơi! Mới nghĩ đến cảnh tượng anh ta chết khiếp vì mấy con gián thôi mà mình đã sướng đến tê hết cả người rồi!!!

Misa buộc túi nilon lại, rồi đi đến phòng bếp, tiếp tục công cuộc phóng thích tù binh.

( Ý nói tù binh là mấy em gián đó! Mấy ẻm bị nhốt cả đêm trong bị nilon rồi, bây giờ cần phải phóng thích thôi! )

Cô tiếp tục mở chiếc túi tiếp theo, một chục em gián lại chui ra, bò khắp nơi, lên tủ lạnh, lên bếp, lên ghế rồi cả bàn ăn.

Cứ như thế, từ phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách rồi phòng tắm, đâu đâu, cô cũng thực hiện 'chiến dịch' thả gián cả.

Hoàn thành xong cái bẫy cũng đã gần tám giờ ba mươi tối. Misa thủ tiêu hết mấy cái túi rỗng rồi yên tâm về nhà. Hôm nay chưa hết giờ làm nhưng cô vẫn trốn về. Lý do rất đơn giản, lát nữa tên biến thái về, nhất định sẽ bị mấy em gián dọa cho chết khiếp, tâm trạng đâu mà đi tìm cô tính sổ nữa! Lo cái gì chứ! Thế nên, bây giờ Misa không phải sợ gì cả, cứ việc ngồi yên ở nhà đợi kết quả là được.

Misa đến hé cửa nhà mình nhìn ra ngoài, quan sát tình hình. Bỗng cô nghe thấy tiếng có bước chân càng ngày càng lại gần. Quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Cô lập tức nhính gần bức hơn chút nữa, yên lặng, lắng tai nghe ngóng nhà bên.

Chanyeol mở cửa căn hộ của mình, nhẹ nhàng bước vào bên trong. Nhà cửa tối đen như mực, anh vô cùng bực bội mà nói to.

Này con sen! Tối thế này sao cô không bật đèn??

Vừa nói tay Chanyeol vừa lần mò tìm đến công tắc điện.

Tách!!

Toàn bộ hệ thống đèn trong nhà được bật lên hết, căn hộ sáng trưng như ban ngày. Anh lại quay đầu nhìn quanh, cất giọng khàn khàn gọi.

Jin Misa! Đầu Heo này! Có nghe tôi gọi không đó?

Không có tiếng trả lời, cũng chẳng thấy ai trong nhà. Chanyeol bỗng có chút thất vọng.

Lạ nhỉ?? Cô ta biến đi đâu rồi?? Không phải lại gây ra chuyện gì nữa rồi chứ!!

Anh vừa lẩm bẩm vừa cởi áo khoác, quăng đại lên sô pha rồi thẳng đi vào phòng bếp.

Cô ta không có trong này!

Chanyeol lại đi vào toilet kiểm tra.

Ở đây cũng không có!

Anh nhớ ra điều gì đó vội đưa tay lên xem đồng hồ.

Mới có tám giờ bốn mươi thôi! Chưa hết giờ làm mà cô ta đi đâu được?? Lẽ nào định trốn việc? Gan nhỉ?

Chanyeol bắt đầu cảm thấy bực mình. Nhưng vì hôm nay anh phải luyện vũ đạo cả ngày, mệt lả cả người nên cũng không muốn tìm cô để đôi co. Anh chàng định bụng cứ đợi ngày mai cô ta đến làm việc rồi xử luôn một thể vậy.

Nghĩ thế, Chanyeol liền vào phòng tắm tắm rửa thư giãn một chút, định bụng tối nay sẽ nghĩ ngơi sớm hơn thường lệ.

Thật không may cho Chanyeol, ai có ngờ lúc đưa tay đến khoá vòi sen, anh chợt chạm vào một thứ gì đó cứng cứng, trơn nhẵn. Theo phản xạ tự nhiên, anh vội rụt tay lại nhìn xuống cái khoá nước. Một con gián đen đen to tướng đang nằm chễm chệ trên ấy. Cảnh tượng trông vô cùng đặc sắc, sinh động.

Ahhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!

Chanyeol hét lớn rồi ngay lập tức chạy ra khỏi nhà tắm. Anh đóng sầm cửa nhà tắm rồi mà vẫn chưa hết hãi hùng. Chanyeol cứ đứng đó, tay chân bắt đầu rung rung lên bần bật vì vẫn chưa thể định thần lại.

Từ nhỏ, anh đã rất sợ cái loại công trùng, đặc biệt là gián. Lúc còn ở ký túc xá, có lần một con bọ ở đâu bay lạc vào đến chỗ Chanyeol, anh đã phải leo cả lên bàn để trốn em bọ. Cứ phải nói, gián và bọ chính là những vị khắc tinh của anh cơ. Nơi nào có anh thì tuyệt đối nơi ấy không được có chúng. Chính vì thế mà anh giữ cho nhà mình rất sạch sẽ. Ngoại trừ dưới gầm giường có mấy đôi tất bận thì mọi nơi trong nhà anh đều vệ sinh kỹ lưỡng.

( Trước khi có Misa ấy! )

Anh dọn đến đây ở cũng lâu rồi, cũng chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ. Hơn nữa đây là khu chung cư cao cấp mà, sao có thể xuất hiện gián được chứ! Càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.

Chàng soái Chanyeol đàng phải bấm bụng, kìm nén tâm trạng bực tức mà đến phòng ngủ lấy quần áo mặc vào. Xem ra hôm nay anh chàng không thể tắm được rồi. Mọc thêm tám cái đầu nữa anh cũng không dám vào đấy nữa là.

Thay quần áo xong, Chanyeol nằm dài trên giường ngao ngán. Hôm nay phải tập luyện nhiều giờ liền, tay chân anh cứ mỏi nhừ ra cả.

Bỗng...

...Có cái gì đó bò trên cánh tay anh nhột nhột, và ngay giây tiếp theo, anh lập tức giật thót người khi một lần nữa thấy một con gián đen bóng đang thong thả bò trên cánh tay mình.

Ahhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!

Chanyeol vội hất mạnh vật thể lại trên tay mình. Con gián bị rơi xuống đất tiếp tục bò xuống gầm giường trốn.

Chanyeol muốn đứng cả tim, anh đi đến mép giường định ngồi xuống thở phào chút. Nào ngờ ngay giây phút ấy, anh lại phát hiện trên chiếc giường của mình không chỉ có một mà là gần chục con gián to khoẻ đang lần bò khắp nơi. Anh lập tức hét toáng lên, chạy ra sô pha ngồi xuống, thở hồng hộc.

Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy??? Sao đột nhiên lại có gián xuất hiện ở đây chứ!!!

Anh chàng vô cùng khổ sở bưng tách trà trên bàn uống một ngụm. Nói rồi tựa lưng vào sô pha, lại cái cảm giác nhột nhột, ngứa ngứa như lúc nãy. Lẽ nào...

Chanyeol vội vã đứng lên, lại thêm một con gián nữa đang bò trên mặt ghế. Hoá ra lúc nãy không chú ý, anh đã ngồi đè lên nó. Suýt nữa thì đè bẹt ra. Cũng may đây là sô pha đàn hồi, nếu là ghế gỗ thì xác định cuộc đời em gián đi là vừa. Hơn bảy chục ký chứ ít ỏi gì.

Dường như con gián cũng ý thức được mình suýt chết nên liền hoảng sợ bò đi trốn.

Chanyeol đứng đó như hoá đá. Anh chàng sợ quá đến nỗi không la hét gì nổi nữa rồi. Một giây sau đó, lập tức anh mở cửa, phóng như bay ra khỏi căn hộ của chính mình.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh lại có cảm giác sợ chính cái nơi mình đang sinh sống như thế này. Chanyeol khốn khổ đứng trước cửa ôm đầu. Bây giờ trong ấy khắp nơi toàn là gián, anh thật sự phải nên làm sao đây?

Không đúng!!! Tại sao đột nhiên trong nhà lại xuất hiện nhiều gián như vậy??? Từ đó đến giờ có bao giờ có tình trạng như thế này đâu!!

Phải rồi!! Hôm nay Đầu Heo!! Đầu Heo cô ta tự nhiên trùng hợp mà biến đi đâu mất từ lúc sớm. Lẽ nào??

Chanyeol bấy giờ chợt nghĩ đến một khả năng.

Chắc chắn là cô ta đã giở trò!! Thì ra là cô!!! Đồ đáng ghét, xem tôi xử cô thế nào đây!!!

...........

Sao lại không có động tĩnh gì cả?? Không phải chứ!!! Chẳng lẽ đồ biến thái anh ta không sợ chúng??

Misa từ nãy giờ vẫn ép sát tai vào tường nghe ngóng nhà bên cạnh. Khổ nỗi khu này cách âm tốt quá nên dùng có cố gắng lắng tai đến cỡ nào, cô vẫn chẳng nghe thấy gì. Khi cô nàng tiểu bạch thỏ định bỏ cuộc đi vào trong tìm cái gì đó ăn tối thì bỗng...

DingDong DingDong DingDong DingDong DingDong DingDong

Tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp như liên hoàn cước, nghe muốn điếc hết cả tai. Thật là bực bội hết sức a.

Nghe rồi! Ra ngay đây! Ai mà mất lịch sự quá vậy! Bấm chuông thì bấm một lần thôi! Bấm gì mà như súng liên thanh!! Bộ tính là hỏng chuông nhà tôi mới vừa lòng à??

Misa bực tức cằn nhằn không tự nguyện đi mở cửa. Ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, lập tức, một khuôn mặt đen sì hiện rõ ràng, vô cùng sinh động trước mặt cô. Hai cái tai yoda vểnh vểnh nghi ngút khói bay mù mịt.

( Dôn Dôn tức xịt khói luôn rồi! )

Chủ nhân của chúng là một chàng trai khôi ngô, tiêu soái, hình dáng cao lớn, chân dài miên man, khổ nổi bị cong. Khuôn mặt ấy đã càng ngày càng đen, đen đến nỗi không thể đen hơn nữa rồi. Hai tay anh khoanh lại, ánh mắt sắc như dao nhìn cô không chớp.

Cô nàng thỏ trắng Misa trông thấy liền như thấy quỷ, giật thót người, vội vã đóng cửa trở lại, toan muốn trốn.

Thế nhưng, cô đã chậm một bước, cánh tay mạnh mẽ của anh chàng tiêu soái nọ đã kịp thời chắn ngang, ngăn cản không cho cánh cửa đóng vào.

Jin Misaaaaaaa!!!!!!!!!

Cô đã làm gì với căn hộ của tôi??????? Là cô mang mấy con gián đó vào đúng khônggg??????

Ơơơ!!! Anh nói gì??? Gián nào chứ?? Tôi không biết gì cả!!!

Cô lại nhanh tay muốn đóng cửa.

Đến lúc này mà cô còn chối sao?? Đầu heo!! Cô đúng là lớn mật thật!! Dám hại tôi có nhà mà không thể về!!! Để xem tôi xử lý cô ra sao???

Vừa dứt lời, một tay Chanyeol liền nhất bổng Misa lên, ném cô ra ngoài. Cô cứ thế rơi tự do trên không trung.

Bịch

Mông cô tiếp đất đau điếng.

Lúc cô nàng ngốc Misa lồm cồm đứng dậy được thì cánh cửa nhà cô đã đóng lại từ lúc nào. Cô hốt hoảng chạy đến ra sức gõ.

Này!!! Này!!! Park Chanyeol!!!

Mở cửa ra!!!! Anh làm cái gì thế??? Mau mở cửa ra!!!!

Đây là nhà của tôi mà!!!! Park Chanyeol!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.