Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 131: Chương 131: Cô và Bạch tổng có quan hệ gì?




- Có cần anh nhắc cho em nhớ không?

Vân Y cứ sợ Thiên Hàn làm gì mình nên vội vã đứng lên, cười nói.

- Ây trời! Tự nhiên em đau đầu quá! Đi ngủ đây!

Vân Y quay lại nhìn hắn, mày khẽ cau lại hỏi.

- Anh không ngủ luôn à?

Thiên Hàn đứng dậy nhìn cô, nhẹ giọng trả lời.

- Anh qua thư phòng một lát!

- Được! Vậy em ngủ trước nhé!

Thiên Hàn đi lại gần cô, tay ôm lấy sau ót của cô nhẹ hôn lên trán cô rồi thì thầm.

- Ngủ ngon nhé!

Vân Y gật đầu mỉm cười rồi nhìn theo Thiên Hàn rời khỏi phòng, sau khi hắn đi rồi cô mới nằm lên giường, lướt điện thoại một lúc rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Đến khuya thì Thiên Hàn quay về phòng, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, hắn khẽ cau mày nhìn về phía giường rồi đi đến, nhìn cô đang ngủ rất ngon mỉm cười nói.

- Ngủ quên sao? Còn không tắt điện thoại?

Nói xong Thiên Hàn tắt điện thoại để sang một bên rồi lên nằm cạnh cô và không quên ôm cô vào lòng.

Sáng hôm sau khi Vân Y thức dậy thì đã thấy người bên cạnh không còn ở đó nữa. Vừa ngồi dậy định đi vào lại tủ lấy đồ tắm rửa, vệ sinh cá nhân để đến Bạch Thiên thì bỗng nhiên bụng cô lại đau, là ngày thứ hai “bà dì” đến.

- Tối ngủ không đau, mới sáng lại đau!

Vân Y ôm bụng nhăn mặt một lúc rồi cũng đi lại tủ lấy đồ rồi vào nhà tắm, chỉ một lúc sau thì cô bước ra với gương mặt đầy sự nhăn nhó.

Sau khi chuẩn bị xong hết thì Vân Y đi xuống nhà, cố gắng tỏ ra bình thường để tránh Thiên Hàn lo lắng.

Vân Y vừa xuống thì Thiên Hàn liền bảo cô vào ăn sáng. Thấy cô ăn nhưng mặt không được vui, Thiên Hàn cau mày nhìn cô hỏi.

- Sao thế? Đồ ăn không ngon?

Vân Y vừa nghe hắn hỏi thì ngước nhìn, môi liền nở nụ cười.

- A! Đâu có! Ngon mà!

- Nhìn em có vẻ không vui?

Vân Y nhìn Thiên Hàn, im lặng một hồi, không thể nói cho hắn biết là cô bị đau được, cô nhanh chóng nở nụ cười tươi trên môi rồi nói.

- À chắc tại tối qua em ngủ không đủ giấc ấy mà!

- Đến Bạch Thiên được chứ?

Vân Y gật gật đầu rồi lên tiếng nói tiếp.

- Được mà!

Thiên Hàn nhíu mày nhìn Vân Y rồi cũng gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong thì cả hai cùng đến Bạch Thiên. Vẫn như mọi khi là Thiên Hàn vào trước còn Vân Y vào sau nhưng hôm nay Vân Y có vẻ đi chậm hơn vì bụng cô giờ rất đau. Đang đi vào thì Chu Minh Kì từ sau đi đến, vỗ vai cô.

- Thư kí Triệu!

Vân Y quay lại nhìn Chu Minh Kì, cười gượng gạo.

- Chào cậu!

Chu Minh Kì nhìn cô, mặt hơi nhăn lại hỏi.

- Thư kí Triệu! Cô sao thế? Nhìn mặt cô có vẻ xanh xao vậy?

Vân Y mỉm cười rồi từ từ trả lời cậu ta.

- À! Không có gì đâu!

Chu Minh Kì gật đầu, im lặng đi cùng cô vào trong một lúc thì lên tiếng hỏi.

- À thư kí Triệu! Tôi hỏi cô chuyện này được không?

Vân Y quay sang nhìn cậu ta, gật đầu nói.

- Chuyện gì?

- Cô và Bạch tổng... có quan hệ gì với nhau?

Vân Y bỗng khựng lại vài giây. Tại sao cậu ta lại hỏi cô như vậy?

Vân Y cười rồi trả lời.

- À thì là cấp trên cấp dưới!

- Thật không? Sao tôi nhìn thấy có vẻ không giống vậy?

Vân Y cau mày khó chịu nhìn cậu ta. Tự dưng lại hỏi mấy chuyện này.

- Cậu cần biết để làm gì?

- À thì tôi thấy lạ nên hỏi vậy mà!

Chân mày của Vân Y lại nhíu chặt hơn, giọng không vui vẻ nói.

- Lạ là lạ thế nào?

Chu Minh Kì thấy sắc mặt cau có có Vân Y thì ấp úng, cười gượng gạo nói.

- À thì...

Vân Y cau có nhìn Chu Minh Kì rồi không vui nói.

- Thôi tôi xin phép đi trước!

Không đợi cậu ta trả lời, Vân Y vội bước đi nhanh hơn rồi lên đi vào thang máy lê phòng làm việc của Thiên Hàn.

Sau khi ra khỏi thang máy, Vân Y ôm bụng cau mày, miệng lầm bầm.

- Đang khó chịu lại nghe câu hỏi gì đâu!

[...]

Vân Y đi vào phòng làm việc mà mặt thì sát khí đằng đằng khiến Tư Vũ và Nhất Phàm đang ngồi bàn việc với hắn trong phòng thấy cũng phải giật mình.

Bình thường cô đi vào cũng không gõ cửa nên đã quen và thế là cô đẩy cửa vào không hay có sự hiện diện của Nhất Phàm và Tư Vũ ở đấy.

Thấy cô không được vui, Nhất Phàm liền lên tiếng nói.

- Triệu Vân Y! Lâu quá không gặp em!

Vân Y giãn chân mày ra một chút nhìn Nhất Phàm gật đầu xong cô đi đến bàn làm việc của mình. Đang không vui nên cô cũng không muốn trả lời nhiều, vừa ngồi vào bàn cô đã làm việc ngay.

Nhất Phàm và Tư Vũ nhìn nhau rồi nhìn sang Thiên Hàn vẫn đang nhìn Vân Y.

Tư Vũ khẽ cau mày hỏi nhỏ.

- Thiên Hàn! Mày làm gì Vân Y à?

Nhất Phàm gật đầu rồi nói thêm.

- Tao cảm nhận thấy sát khí!

Thiên Hàn nhíu mày nhìn Vân Y một lần nữa. Lúc sáng còn rất bình thường, bây giờ lại mặt đằng đằng sát khí. Lúc nãy đi vào ai làm gì cô nữ hay gì đây? Chuyện gì mà cô lại cau có thế nhỉ?

Ngàn câu hỏi “bay lên” trong đầu Thiên Hàn rồi quay lại trả lời.

- Lúc sáng rất bình thường!

Tư Vũ nhìn Nhất Phàm lắc đầu rồi nói.

- Con gái khó hiểu lắm mày ơi! Hạ lâu lâu cũng như vậy với tao! Đang vui vẻ tự nhiên cau có!

Nhất Phàm gật gật đầu.

- Đúng đó! Tao thấy Tử Yên cũng hay như vậy!

Tư Vũ và Nhất Phàm nhìn nhau rồi lắc đầu, xong quay sang Thiên Hàn bảo.

- Thôi tao với Tư Vũ lui trước nha! Chuyện nhà vợ chồng mày! Giải quyết đi!

Nói rồi Tư Vũ và Nhất Phàm vội vội vàng vàng đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Thiên Hàn.

Khi Tư Vũ và Nhất Phàm rời đi rồi thì Thiên Hàn mới nhìn sang Vân Y đang gục đầu xuống bàn, khẽ cau mày bước lại gần cô, lên tiếng hỏi.

- Triệu Vân Y! Em làm sao thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.