Tới nửa đêm Trang Dụ động thân tỉnh lại. Cậu chớp chớp mắt nhìn xung quanh thấy chỗ này là lạ. Lúc anh và cậu làm chuyện ấy trong thang máy rồi làm gì nữa nhỉ? Nằm hồi tưởng một hồi cậu bụm mặt xấu hổ vô cùng. Anh và cậu làm n hiệp luôn chứ không phải một hiệp nữa. Làm ở thang máy, nhà vệ sinh, bàn làm việc, áp tường, ghế sopha,... có chỗ nào chưa làm nữa đâu. Cậu sờ sờ mông mình có cảm giác không đau lắm hình như cậu bị anh làm riết quen rồi hay sao ấy. Ôi không! Cậu trở nên dâm đãng như thế này rồi ư? Bao nhiêu lần cũng còn khát tình chăng?
Cậu cứ nghĩ vu vơ vậy rồi vò đầu bức tóc lẩm bẩm. Cố Ngạo nắm lấy tay cậu, cười cười hỏi: Em làm gì mà quằng quại dữ vậy? Em đau hay khó chịu chỗ nào? Có cần anh xoa bóp cho em nữa không nè?
Cậu trừng mắt nhìn anh, nghiến răng chất vấn: Cố Ngạo! Anh nói đi, anh đã làm gì em rồi hả?
Anh chớp chớp mắt: Làm gì là làm gì? Anh ngoại trừ việc ân ân ái ái với em thì có làm gì nữa đâu.
Nhìn bản mặt ngây thơ vô số tội của anh là cậu muốn tẩn cho anh một trận rồi. Chắc chắn anh đã làm gì đó với cậu nè.
Anh nói láo. Anh nhét thuốc kích tình vô miệng hay mông em chứ gì? Anh quá đáng, giở trò đồi bại để thỏa dục vọng của mình. Em đánh chết anh, đánh chết anh.
Bị cậu đấm đá lung tung vào người, Cố Ngạo ngồi bậc dậy khóa chặt tay chân cậu: Em bị anh làm riếc não bị chấn động rồi. Cái này là di em tự nguyện mời gọi anh à nha. Anh không có nhét thuốc kích tình gì đâu. Em bình tĩnh ngẫm lại đi.
Thiệt rồi, ảnh không có làm gì cậu hết. Cậu đã biến thành người đàn ông dâm đãng rồi. Buông lõng tay chân, cậu thở dài thường thượt: Hazz! Hazz! Tại sao anh không nhận đại đi. Nói dối cũng được, em không muốn chấp nhận sự thật này đâu. Em... hazz...hazz... hazz.
Có gì em nói ra để anh san sẻ với em. Em cứ thở dài vầy anh biết đường đâu mà giúp em giải quyết.
Anh dần khẩn trương, lo lắng bà xã đại nhân mình bị chấn động thần kinh chỗ nào nữa thì anh chết. Nuôi thì không sao có cái nhìn được mà ăn không được là nổi khổ trần ai a.
Em... em hình như càng ngày càng lẳng lơ đó. Anh mấy ngày nay ăn em liên tục mà em chưa bị liệt giường. Em không chịu như vậy đâu. Tại anh hết, suốt ngày đè em làm mấy chục chập. A a a! Em bị anh thuần hóa rồi.
Anh trợn mắt ngoác mồm: Giề... eèe! Đơn giản vậy thôi mà em thức dậy liền quậy anh vậy hả? Anh không còn gì để nói nổi với em luôn ấy. Chuyện đó có gì đâu, làm hòai riếc quen ai không như vậy. Mà anh còn bôi thuốc giảm đau cho em sau khi làm xong nữa a. Em không tin anh lấy ra để em coi. Thuốc này anh đặt hàng ở nước ngoài, lâu lắm mới giao được đó.
Anh lục lọi tủ cầm chai thuốc nhỏ nhỏ đặt lên tay cậu. Trang Dụ xăm soi một hồi, bậm bậm môi nói: Thì ra là vậy. Nhưng tại sao đi tới công ty mà anh cũng có thuốc bôi cho em. Anh khai rõ ràng mau.
Cố Ngạo bị nói trúng tim đen, anh cười hì hì: Ờ thì! Anh mua cả thùng để hờ ấy mà. Mua dự trữ khỏi lo thiếu. Anh đặt trong xe 2 hủ, công ty 10 hủ, ở nhà nửa thùng. Anh giấu dươi gầm giường á. Anh sợ em thấy rồi đem quăng nên mới không nói. Hắc hắc! Em bớt giận ha.
Máu trong người cậu nóng lên: Anh giỏi lắm. Cố Ngạo! Anh có biết thuốc này có tác dụng kích thích dục hỏa sau mỗi lần làm tình không hả? Anh đọc kĩ chưa mag đưa cho em uống. Anh nhìn dòng chữ này đi, nó ghi rành rành vầy mà không thấy. Anh định hại vợ mình chết mới cam tâm sao?
Anh hết hồn, cầm lên coi rồi quăng sang bên: Em đưa anh cũng vô dụng. Anh không biết tiếng Nhật. Nhưng anh có gọi điện hỏi công dụng từ một người bạn bên đó mà có nghe nó nói vậy đâu. Để anh gọi điện hỏi nó thử. Ha ha. Em chờ lát.
Cố Ngạo phóng như bay xuống đất, mặc cái quần rồi chạy ra phòng làm việc lấy điện thoại gọi. Tun... Tun... Alo. Cố thiếu gia điện tôi có việc gì không?
Có đấy. Về cái thuốc mà mày giới thiệu cho tao đấy. Nó...
Người đầu dây bên kia cướp lời anh: A! Tao biết rồi. Mày xài hết rồi chứ gì. Thuốc đó tao lâu lâu mới xài với vợ của tao a. Mày ghê thật nha. Cố Ngạo! Mày rốt cuộc một ngày đem chàng vợ yêu dấu của mày chơi mấy lần vậy? Để đó tao đặt thêm 10 thùng qua cho mày. Nhớ trả công cán cho tao đầy đủ đấy.
Cố Ngạo ngó sang Trang Dụ đang đứng kế bên khoanh tay trừng mắt nhìn mình như sắp ăn tươi nuốt sống. Anh mắng: Mua cái shit ấy. Thuốc đó làm tăng cái kích thích làm tình sau mỗi lần làm sao mày không nói với tao? Nó còn có tác dụng gì nữa không. Chẳng hạng như thần kinh, não bộ hay gì đấy.
E hèm! Có, mà tại tao quên nhắc mày. Thuốc đó sau 2 ngày dùng một lần mới không để lại di chứng. Mày làm liên tục không ngưng nghỉ thì có tác dụng phụ. Tao chỉ xài khi mà vợ chồng tao biểu hiện dấu hiệu sắp sửa có chiến tranh lạnh thôi hà. Còn não bộ gì đó thì tao không biết, thuốc đó là dùng cho phụ nữ, đàn ông có thêm tác dụng gì đó hay không thì tao không biết. Ha ha. Sao vậy?
Thằng cờ hó! Mày thế mà giới thiệu nó tốt thế này, thế kia. Sau này tao không tin tưởng mày nữa đâu.
Cố Ngạo đùng đùng nổi giận muốn tắt máy, bên kia nói với qua: Ấy! Khoan! Nhưng mày có chuyện gì à? Mày kể vợ mày ít khi chủ động này kia kia nọ, lời mật ngọt cũng ít nói toàn mắng mày không. Tao vì tốt cho mày mới giới thiệu thuốc để mày dùng thử mà. Vợ mày chẳng phải chủ động hơn nhiều rồi ư. Hôm qua mày mới nói tao nghe vậy mà hôm nay lật lọng hả mạy. Bạn bè tốt vầy mà mày còn chê.
Đúng! Mày tốt ghê luôn. Mày giúp chẳng được gì mà còn hại tao thê thảm. Bạn thân cái củ xì. Bà xã tao đọc được chai thuốc đó có tác dụng phụ nè. Bây giờ tao sắp bị đem đi trảm ở đoạn đầu đài. Mày giỏi thay tao lãnh án tử đi. Mày xưng bạn thân tao mà. Thằng cờ hó chết tiệt.
Tút... tút...tút.
Alo! Alo! Dám ngắt máy anh mày. Gây chuyện trốn nhanh như chó ấy. Đúng là thằng bạn cờ hó, trời đánh thánh đâm.
Trang Dụ khoanh tay, đứng nhịp nhịp chân: Thôi đủ rồi. Em nghe nãy giờ hiểu hết rồi. Anh khốn nạn vừa thôi. Ném điện thoại lên bàn, lại đây em biểu.
Anh bất đắt dĩ cười cười, đi chậm chậm lại phía cậu: Bà xã! Em bớt nóng. Anh lỡ dại lần này lần sau anh không dám vậy nữa đâu. Em tha anh một mạng.
Cậu xánh lỗ tai anh kéo vào phòng: Dám còn cón lần sau nữa à. Cố Ngạo, anh chết với em. Em không trị anh là không được mà.
A a a. Đau đau đau. Nhẹ nhẹ thôi em. Anh xin lỗi mà. Chảy máu bây giờ. Thằng chó mày hại chết tao rồi. ''
Anh chấp tay van nài cậu tha thứ mà cậu vẫn không buôn tha. 1000 chương thuyết giáo đầy rẫy lỗ tai anh, chọt qua lỗ tai này rồi qua lỗ tai kia, xuyên thủng cả màng nhĩ. Cậu tiếp tục mắng anh, bắt anh quỳ trên giường, khoanh tay, cúi đầu nhận lỗi, miệng ngậm bút cấm nói chuyện. Anh thiệt là khóc không ra nước mắt mà sướng mới có mấy hôm thôi mừ. Hic hic. Thằng cờ hó, mày chờ đó, tao sẽ trả thù mày. Cậu mắng anh, anh nguyền rủa thằng bạn trời đánh bên kia.
Đã đời lỗ tai anh cũng được giải thoát. Cậu mệt mỏi nằm xải lai ra giường. Em tạm tha cho anh lần này. Số thuốc đó anh đem ném hết đi cho em. Em mà còn thấy chai nào thì anh khỏi ngủ chung với em ngày đó.
Anh mừng rỡ, nắm tay cậu gật đầu lia lịa: Anh biết rồi. Anh xin lỗi. Xin lỗi em. Em chắc khát nước lắn để anh lấy nước cho em uống. Em chờ chút.
Anh chạy đi rót nước chi cậu, cậu uống nước rồi bụng lại đánh trống biểu tình. Em đói rồi. Mà khuya vầy, đi đâu mua thức ăn đây về nhà thì cũng không tiện. Tất cả là do anh mang em tới đây hết.
Anh mặt hối lỗi nói: Anh xin lỗi mà. Em yên tâm, chỗ này của anh có đủ bếp núc, thức ăn. Để anh đi nấu. Em chờ lát ha.
Anh xoay bồn hoa, nguyên nhà bếp tráng lệ hiện ra trước mắt. Cậu không ngờ anh đầu tư ghê gớm vậy. Đâu đâu cũng có mật thất hết a. Tới nhà bếp cũng làm. Bó tay.
Cố Ngạo đep tạp dề lấy chút rau củ, thịt thà trong tủ lạnh ra nấu. Cậu quan sát anh nấu cơm, đi qua đi lại, bận rộn đủ thứ. Cậu buộc miệng hỏi: Tại sao công ty mà anh cũng làm nhà bếp vậy? Em nhớ anh đâu có thích nấu ăn đâu. Với tính của anh đi ra ngoài ăn không thì nhịn đói chứ ở đó mà nấu.
Anh xây nhà bếo này sau khi chúng ta chính thức quen nhau một thời gian ấy. Cái lần mà em sốt, anh nấu nồi cháo thịt vừa mặn vừa khó nuốt để em ăn hại em tiêu chảy tới nổi nhập viện luôn. Nên anh mới lén về học nấu ăn rồi xây thêm cái nhà bếp này tập luyện thường xuyên. Chờ dịp trổ tài nấu ăn với em a. Nhưng mà sau đó... thôi bot đi. Chỗ này chỉ có mình anh biết thôi, kể cả thư kí thân cận anh còn không cho biết. Bị ta thấy cảnh này anh ngại chết.
Đang vo gạo, anh đột ngột bị cậu ôm chầm lấy. Cậu vòng tay qua eo anh, đầu tựa vào tấm lưng rộng, rắn chắc của anh: Cám ơn anh đã vì em mà làm nhiều chuyện như vậy. Em hạnh phúc lắm. Em hứa từ đây trở về sau, em sẽ cùng sánh vai với anh trên mọi nẻo đường đời này. Không bỏ anh đi đâu nữa hết.
Anh ghim điện nồi cơm, quay lại nhìn cậu: Anh cũng hứa với em nếu anh còn sống ngày nào thì không ai có thể bắt nạt em nữa. Anh sẽ mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho em. Bà xã! Dụ Dụ! Anh yêu em.
Em cũng yêu anh.
Trong giây phút hường phấn vậy, anh lại thốt ra mấy câu làm tuột mút ghê gớm: Em tự nhiên ngọt ngào với anh quá vậy? Có khi nào là do tác dụng của mấy chai thuốc đó không ta? Em lát có nổi sùng với anh nữa không đây? Anh đau lỗ tai lắm a.
Anh nói nữa em mới mắng anh đấy. Cái này là do chính bản thân em nói ra. Không thuốc than nào kêu em nói vậy hết. Anh thiệt là...
Cậu nhón chân lên hôn anh, nụ hôn ngọt ngào chứa đựng tình yêu của hai người. Nhây nhây cả một lúc lâu hai người mới có cơm ăn. Cậu khen tay nghề anh tiếng bộ không ít ra mở nhà hàng được. Tối đó hai ngừơi ngủ lại công ty luôn.
..............................
Vào một này nọ bên đất nước Nhật Bản: Kính kong kính kong!
Ai đó. Tôi ra đây.
Dạ, có bưu phảm gửi tới ạ.
Cám ơn.
Người phụ nữ đem bưu kiện vào nhà gọi: Chồng ơi! Có người gửi cho anh đồ gì này. Chồng ơi.
Cô tò mò mở ra bên trong toàn là mấy tạp chí, hình ảnh, đĩa sexi của mấy cô gái trẻ đẹp. Anh chồng đúng lúc đi ra, bị vợ túm lấy: Anh chết với em. Dám coi mấy thứ bậy bạ này hả. Quỳ xuống... ggg.
Tin nhắn gửi qua cho anh chồng ' tin ': Một chút quà đáp lễ. Chút hai vợ chồng hạnh phúc. ????????????????????)