Hãy Để Cho Anh Một Lần Nữa Bắt Đầu

Chương 8: Chương 8




Tô Minh cảm thấy nghẹt thở. Lê Dũng vẫn tiến công như vũ bão. Hắn thô bạo giật mạnh chiếc áo sơ mi của Tô Minh, chiếc áo rách toạc, từng chiếc cúc rơi trên nền nhà. Cả người trên của anh hoàn toàn bại lộ trong không khí. Mắt Lê Dũng tối lại, rồi ngay lập tức bùng lên ngọn lửa dục vọng thiêu đốt. Hắn rời hai cánh hoa mềm mại, từ từ mút mạnh khắp cổ, xương quai xanh và khuôn ngực trắng nõn của Tô Minh. Cơ thể phía dưới như bùa mê, khiến hắn đắm chìm mê man. Chưa bao giờ, Lê Dũng có cảm giác say mê điên cuồng muốn chiếm lĩnh một ai như thế. Đúng lúc hắn giật đứt áo sơ mi trên người thì chợt cảm thấy phần hông nhói lên, ngay sau đó là cảm giác váng vất. Hình ảnh còn đọng lại cuối cùng trong đôi mắt đang cố trợn lên kinh hoàng của hắn là nụ cười ngọt ngào như yêu ma của Tô Minh.

Tô Minh thu lại chiếc súng gây mê được ngụy trang thành chiếc móc khóa lại rồi đạp mạnh cái kẻ đang đè lên người anh ra. Anh đưa tay quệt mạnh khóe môi. Cái tên chết tiệt, lưu manh lại giả vờ tao nhã. Đã vậy, anh phải lưu lại cho hắn ta một kỉ niệm nhớ đời. Anh nhìn cái gã giờ đang ngủ như con heo quay trên đất, dùng sức đấm đá một hồi cũng chưa hả giận. Tô Minh cởi hắn trần truồng, chỉ lưu lại chiếc quần lót, sau đó kéo tất cả rèm cửa của khách sạn, cuốn chặt vào người hắn rồi treo trên ban công.Đảm bảo hắn ta sẽ có những giấc mơ đẹp trong khi bị treo lủng lẳng trên tầng thứ 9 của khách sạn .Vấn đề cuối cùng là làm sao thoát khỏi nơi đây. Ngoài cửa chắc chắn có tay chân của hắn. Tô Minh quyết định nhấn điện thoại của khách sạn gọi món tráng miệng.Quả nhiên, sau 15 phút, đã có tiếng gõ cửa. Tô Minh bọc mình trong bộ quần áo tắm cực kì gợi cảm, lười nhác mở cửa. Hai tên vệ sĩ đứng ở cửa vội đưa mắt nhìn lên trần nhà. Tô Minh cười khẽ. Người bồi bàn đẩy xe đồ ăn của phòng. Cậu ta đang ngơ ngác trước hiện trang rối tung của căn phòng thì ngay sau đó đã nằm ngất lịm trên sàn nhà. Mười phút sau, Tô Minh ung dung trong bộ quần áo của người bồi bàn, cúi mặt, đẩy xe ra khỏi phòng.

Một đường thuận lợi xuống sảnh của khách sạn. Tô Minh định bụng sẽ bắt ngay Ta-xi về nhà. Nhưng khi chuẩn bị lên xe, anh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tần Vũ đang chuẩn bị bước vào thang máy. Anh vội quay lại, nhưng đã không kịp, hắn đã vào thang máy. Tô Minh vội ấn thang máy bên cạnh để đi lên tầng 9. Thang máy dừng lại, anh bước ra, Thang máy bên cạnh đã không còn ai. Tô Minh đi về phía căn phòng lúc trước. Anh nhìn thấy phía trước Tần Vũ đang xăm xăm bước đi. Phía trước, bọn mặt sẹo đang sắp thành hàng . Chúng còn chưa phát hiện ra. Tô Minh nhanh chân sải bước đến. Khoảng cách ngày một gần, có kẻ trong bọn chúng đã đánh hơi thấy động tĩnh bên này. Tô Minh không kịp suy nghĩ, anh nhào lên áp Tần Vũ vào tường hôn mạnh lên môi hắn. Bọn mặt sẹo dường như đã phát hiện có người, chúng cười rộ lên bàn tán thô tục vài câu. Tô Minh ôm ghì lấy người Tần Vũ, khẽ thì thầm: “Là tôi”. Cánh môi hai người vẫn kề sát, Tô Minh cảm nhận thấy cơ thể của Tần Vũ cứng đờ. Anh khẽ cười, khoác lên vai hắn, nửa ôm nửa kéo bước đi. Tần Vũ vẫn như con rối gỗ, cứng nhắc bước theo. Đến khi hai người đã an vị trong xe, Tô Minh đành phải đập mạnh vào vai hắn: “ Tỉnh chưa? Đi thôi!”

Xe từ từ lăn bánh. Tần Vũ quay sang lắp bắp: “ Cậu…cậu…làm sao thoát được?”.Tô Minh quay ra hỏi ngược lại: “Thế anh định đơn thương độc mã vào đó cứu tôi? Thật là ngốc mà”.Tần Vũ trừng mắt: “Tôi đúng là ngốc thật, cậu đâu có ra dáng nạn nhân, mà như là đang hưởng thụ mới đúng chứ” Hắn nói xong, ánh mắt sắc lẻm đã liếc đến bên cổ còn in một dấu hôn đỏ hồng trên đó. Tô Minh bật cười khanh khách: “ Chẳng phải anh cũng rất hưởng thụ sao? Mùi vị không tệ nha?” Tần Vũ đỏ ửng mặt. Tô Minh thật chưa bao giờ thấy biểu tình đó của hắn. Khi hắn trêu đùa các tình nhân, không hề thấy bộ dáng đó, mà lúc nào cũng là phong độ lạnh lùng, cao cao tại thượng, có bao giờ lại có bộ dáng của cậu học trò quay bài bị bắt quả tang thế này. “Dám ăn đậu hũ của ông đây, để xem tôi trừng trị cậu thế nào”

Một đường đùa cợt, xe đã dừng lại trước nhà. Tô Minh mệt chết, vừa bước vào nhà đã nằm vật trên sô pha. Anh đang lim dim mắt, bỗng thấy cánh tay của mình được nâng lên. Tần Vũ với hòm thuốc đang tỉ mỉ xem xét vết thương cho anh. Vết thương sau một hồi vận động mạnh lại bị nứt ra, rỉ máu. Tần Vũ nhẹ nhàng cởi chiếc áo bồi bàn vẫn đang ở trên người anh. Cả vầng ngực trắng nõn chi chit dấu hôn. Mắt hắn tối lại, giọng hờn giận:

-Mất công tôi lo lắng mà, có vẻ như ân ái mặn nồng lắm?

-Ha ha, không tệ, không tệ- Tô Minh cợt nhả nói.

Tần Vũ bực bội cởi băng gạc vết thương, động tác của hắn mạnh khiến Tô Minh đau đến nhíu mày. Hắn chợt trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi Tô Minh:

-Cậu có cảm giác với đàn ông?

Tô Minh cười nhẹ. Kẻ ngốc này, EQ quá thấp mà.

-Anh thấy tôi có khả năng không?

Tần Vũ lắc đầu:

-Không thể, cậu vẫn là hợp với mấy cô gái hơn. Cậu làm công không ổn, mà thụ lại quá mạnh mẽ.

Tô Minh cười như nắc nẻ:

-Cứ để anh đây làm công một lần, anh sẽ tiêu hồn ngay thôi.

Tần Vũ như nuốt phải ruồi:

-Với khuôn mặt như thế này mà cậu cũng đòi thượng đàn ông, thật là!

Tô Minh ghé sát lại gần, đặt tay lên gáy Tần Vũ:

-Nào, cho hôn một cái nào?

Tần Vũ nghiêng người, nhưng do lực tay không đủ mạnh vì phải đỡ hòm thuốc, cả người hắn đổ nhào ra phía sau. Và cả người Tô Minh theo đà đè sấp lên người hắn. Đến khi tỉnh ra, chỉ thấy hai cánh môi lại một lần nữa gắn chặt. Mắt Tần Vũ trợn lên. Tô Minh cũng hốt hoảng. hai người mắt to trừng mắt nhỏ mất 1 phút, Tô Minh mới vội lật người ra. Không khí bỗng đầy xấu hổ. Tần Vũ vẫn nằm im nhìn lên trần nhà. Tô Minh đứng lên. Anh cười cười:

-Tôi mệt rồi, đi ngủ đây

Nói xong vội chuồn về phòng mình. Anh tựa vào cánh cửa đã đóng kín nghe tim mình đập mạnh. Lúc nãy ở khách sạn là trường hợp khẩn cấp, nên anh chưa kịp cảm nhận điều gì. Còn ban nãy, anh có thể cảm nhận được hơi thở và mùi hương quen thuộc trên người Tần Vũ. Cảm giác ấm ấm, mềm mại vẫn đọng lại trên môi. Tô Minh trong lòng ngũ vị tạp trần, lê người nhoài trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.