Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi

Chương 39: Chương 39: OPPA, ANH ĐÃ VỀ!!




Tối lạnh, mọi người chăn êm nệm ấm.

Chương 39: Oppa, anh đã về!!

“Chừng nào hai người về a?”

“Hai ngày nữa.”

“Vậy về đây lúc mấy giờ?”

“Ưmm…khoảng 8 giờ sáng. Có chi không?”

Một ngày đếm ngược.

Tiêu Kỉ Duệ ngồi bệt ở phòng khách, xung quanh cậu toàn giấy bìa cứng với bút lông đỏ màu. Cậu tỉ mỉ cần mẫn vẽ lên một miếng bìa được cắt vuông vức. Những dòng chữ đó ai nhìn vào cũng phải xấu hổ một phen.

“Oppa Tử Phong, anh yêu của em!!!”

Kỉ Duệ mãn nguyện giơ cái bảng trước mắt mình rồi quết thêm kim tuyến lên cho nó lấp la lấp lánh. Coi như kế hoạch trả đũa của cậu đang bắt đâu rồi đây.

Tiêu Mã Nhi ngồi trên sofa, nơm nớp lo sợ bản mặt đê tiện khác thường của em cô và thêm cái dòng chữ trên bảng. Có cần phải ghiền hơi hắn đến độ đó không nhỉ? Cô nuốt nước miếng, thều thào hỏi.

– Mày…tính làm trò quỷ gì nữa hả?

– Mai rồi chị biết.

Sáng sớm hôm sau sau, Kỉ Duệ đầy năng lượng nhảy vọt ra khỏi giường chải chuốt một hồi rồi dựng Mã Nhi dậy. Bắt cô ăn sáng xong sau đó cậu đi chuẩn bị ba lô, quần áo loè loẹt và nhét cái bảng loè loẹt không kém vào ba lô.

Cậu hùng hổ chạy đôn chạy đáo khắp nhà kiếm ra được cái ống nhòm thần thánh sẵn tay nhét vào cặp luôn.

Xong xuôi rồi, cậu đón taxi và kéo Mã Nhi vào trong thẳng tiến đến sân bay Chim Én. Tiêu Mã Nhi có thể nói là ngờ ngợ ra được kế hoạch của cậu, thăm dò chút ít.

– Đến đón Tử Phong?

– Không sai.

– Rồi làm gì nữa?

Cậu không trả lời, chỉ cười ranh mãnh và nhìn vào đồng hồ. Bây giờ mới có bảy giờ mấy, phải chờ lâu rồi đây.

Sân bay sáng sớm khá vắng người nhưng vẫn phải chen chút đến ngộp thở, người này đón người kia, người kia tiễn người nọ. Náo nhiệt và sướt mướt vô cùng. Nhìn chung mọi người quanh đó, không ai nổi bằng Kỉ Duệ ta. Chơi nguyên cái áo sơ mi đỏ rượu, quần bò rách lỗ chỗ tay cầm bảng “đón người thân” đứng trước bao nhiêu con mắt của mỗi người.

Tiêu Mã Nhi đi bên cạnh còn cảm thấy xấu hổ, thấy Kỉ Duệ ở đâu liền tránh ra chỗ khác cũng đến 10 mét.

Mấy bạn gái thì thích lắm, bởi vì Kỉ Duệ có khuôn mặt siêu đẹp trai và ngây thơ. Cứ hú hét từng hồi còn đưa điện thoại chụp lén nữa nhưng không may bị cậu ấy phát hiện la ầm lên bắt xoá.

– Các cô làm trò gì thế?? Tôi không phải của chùa muốn chụp là chụp!! Chụp không xin phép là đồ biến thái a!!

Mấy bé gái nhìn khuôn mặt như ác quỷ diêm la dưới địa ngục mà run rẩy, mau chóng xoá hình rồi chạy bén đi lúc nào chả hay. Mã Nhi lắc đầu liên hồi, đã bảo đừng đùa với Kỉ Duệ cơ mà. Cô lại tiếp tục suy nghĩ không biết thằng em cô tính làm trò mèo gì mới nữa. Cô chỉ sợ….nó làm việc mất mặt quá thôi.

Do máy bay gặp sự cố, nên chuyến bay từ Mĩ về đây chậm trễ nửa giờ. Tiêu Kỉ Duệ trong lúc chờ thì mua hai bịch bánh snack cỡ bự và hai lon nước ngọt. Cậu đang nhâm nhi thì Mã Nhi mang vẻ mặt tội nghiệp xin xỏ.

– Chị đói…miếng đi.

– Mơ!

Cậu chảnh choẹt đáp rồi dốc thẳng bịch bánh vào miệng nhai rôm rốp. Tiêu Mã Nhi tức giận nhưng không dám làm gì vì cô có dám lại gần đâu mà làm gì được cơ chứ?

Đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy, Tiêu Kỉ Duệ nhịn không nỗi rủa Tử Phong chết ở trên máy bay luôn đi. Chán nản, cậu đi mua thêm đống đồ ăn nữa rồi mới chịu ngồi yên nhìn chăm chăm vào đám người trước mắt.

Lát sau, máy bay đáp xuống. Mọi hành khách trong chuyến bay đấy ai nấy đều gấp rút đi ra nhưng Mạc Tử Phong vẫn chưa thấy mặt đâu. Bởi vì anh đang có linh cảm không hay. Khiến da gà nổi lên rần rần, Triệu Anh nhìn sắc mặt của Tử Phong, quan tâm hỏi thăm.

– Có chuyện gì thế?

– À, không gì đâu. Cảm thấy mệt chút thôi.

Tử Phong cười đáp, tay cầm vali đi ra cổng nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi đó anh đã lùi về sau ngàn bước. Sợ sệt nhìn cái bóng màu đỏ đang ngồi ở trung tâm sân bay. Lưỡi líu cả với nhau.

– Đó…đó có phải là Kỉ Duệ không?

Triệu Anh nhướn người theo hướng sếp chỉ, rồi mừng rỡ đáp.

– Đúng rồi a! Có cô Tiêu luôn kìa, chẳng phải họ đi rước ta sao?

Mạc Tử Phong nghĩ thầm trên đời có ai đi rước người thân mà viết cái bảng lố lăng như thế không? Càng nhìn càng thấy sợ, Tử Phong ra lệnh Triệu Anh kiếm cổng khác mà đi nhưng anh bảo rằng cửa nào ra cũng thấy họ. Hết cách rồi Tử Phong đành lôi kính đen ra đeo, khẩu trang màu đen, lấy nón đen ra trùm, áo khoác đen thì kéo dài cho đến tận cổ. Nhìn anh trông chẳng khác nào mấy tên đòi nợ thuê.

Mà anh đã thất bại khi ra cánh cổng sân bay, Tiêu Kỉ Duệ không hiểu sao phát hiện ra anh la làng la xóm tách đám đông chạy đến.

– Oppa, Oppa Mạc, anh yêu của em đã về!! Em yêu anh!

Trán Tử Phong xuất hiện vài vệt mồ hôi, vì anh cảm thấy lạ khi mình đã bị trang bị kĩ càng như vậy mà còn bị phát hiện. Thì lát sau, anh mới nghiệm ra nguyên nhân chính là cậu trợ lý Triệu Anh bất tài đằng sau của mình. Vì sao à?

Vì cậu ta luôn lẽo đẽo theo sau Tử Phong, ai không nhìn ra mới là lạ đấy. Mạc Tử Phong bực bội rít.

– Tôi trừ tiền lương tháng này của cậu!

Triệu Anh tội nghiệp muốn khóc.

– Tell me why?

Chuyện chưa dừng đến đó, Tiêu Kỉ Duệ đứng đằng kia cứ hét lên tràng dài. Tay vẫy vẫy quyến rũ, tấm bảng thì mặc sức lắc qua lắc lại trên đầu người dân.

Lúc này, Tử Phong tuy hoảng lắm nhưng cố ép mình bình tĩnh. Làm bộ như không quan tâm đi catwalk trên sân bay. Tay che mặt run rẩy đi từng bước nhỏ, miệng lầm ba lầm bầm.

“Tôi không quen biết hắn, tôi không quen biết hắn. Không hề quen biết hắn…”.

Triệu Anh theo sau cũng ngại, mặt đỏ rần rần lên cả. Vô tình mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ba quái nhân sân bay đấy.

Tiêu Kỉ Duệ ý thức được điều đó nhưng vẫn mặt dày bám theo, hò hét liên hồi. Mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm Tử Phong, cảm thấy lạ khi nãy giờ vẫn chưa thấy mặt hắn ta. Bỗng nhiên, Triệu Anh đằng đó đưa tay vẫy chào cậu điên cuồng. Bởi vì…anh ta ngây thơ nghĩ mấy người này không nhìn thấy mình trong khi đi đón mình.

Mạc Tử Phong khóc than trong lòng, tại sao anh lại thuê một người ngốc như thế chứ?

Ra đến nhà xe, Triệu Anh nhanh chóng chuồn đi lấy xe ở bãi đầu xe dài hạn gần đấy. Bỏ Tử Phong đứng chờ chung với Kỉ Duệ và Mã Nhi.

Anh gặp cô mà vẫn không thèm bỏ kính xuống nhìn, Kỉ Duệ thấy thế tiếp tục làm loạn.

“Oppa à, sao chảnh choẹ thế?”

Kỉ Duệ vô tình chọc đến đỉnh điểm cơn giận của Từ Phong. Anh bực quá, hét vào mặt Kỉ Duệ. Còn Kỉ Duệ vẫn cứng đầu như thường hét vào mặt anh.

– Cậu lẽo đẽo theo tôi hoài vậy hả?

– Tôi thích đấy được không?

Mã Nhi là người thứ ba nghe đến nhức cả đầu không nhịn nữa hét lên.

– Im hết cho tôi đi!

Mạc Tử Phong hừ lạnh, ngó lơ sang chỗ khác. Ừ, cô cứ giữ cái thái độ chết tiệt đó với tôi đi!

Chiếc xe Cadilac rờ rờ chạy tới, Tử Phong phủi tay áo mở cửa leo lên xe. Nhưng xe chưa kịp đóng là có một con “tinh tinh” tên là Kỉ Duệ bám vào, mắt long lanh năn nỉ tùm lum kể công rằng mình có công đi đón hoành tráng như thế, tốn tiền taxi như thế thì chí ít cũng phải cho về nhờ. Mạc Tử Phong khoanh tay, hất hàm quát.

– Tôi khiến cậu à!

Tiêu Mã Nhi tâm thần rối loạn, nắm áo Kỉ Duệ nài nỉ nó “thôi về nào Kỉ Duệ, mất mặt nhiêu đó đủ quá rồi.”

Tiêu Kỉ Duệ một mực đeo bám cửa xe, hai con mặt đã ngấn lệ. Hất tay Mã Nhi ra, đu bám cửa xe.

Cuối cùng, sức kiên nhẫn của người nào đó không còn chịu nỗi nữa mới gật đầu đồng ý chở hai người trơ trẽn kia về. Tiêu Mã Nhi tính tháo lui thì bị Kỉ Duệ kéo vào luôn tạo ra nghịch cảnh trớ trêu. Tuy nhiên, trên đường về Mã Nhi không thèm nói gì cứ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh thật ra thì trong lòng lại buồn phiền khó tả.

Tiêu Kỉ Duệ vẫn giữ nguyên trạng thái, vui vẻ hỏi chuyện Tử Phong nhưng Tử Phong khinh bỉ khó chịu ra mặt.

– Anh đi chơi vui không?

– Không biết.

– À, mà anh về đó làm gì?

– Không biết.

– Vậy…có mua quà về cho tôi không?

– Không.

– Hức…sao vậy? Tôi đã ra đón anh như thế mà còn… TwT

– Tôi không khiến cậu.

Kỉ Duệ tỏ thái độ, nhẫn nhịn chọc ghẹo người đó.

– Vậy có đi nữa không?

Nghe đến đây, bất giác Mã Nhi quay đầu nhìn Tử Phong. Anh…lại đi nữa à?

– Không biết.

“Két”

Xe dừng trước cổng chung cư, Mạc Tử Phong nhanh chóng mở cửa chuồn về nhà trước. Mã Nhi ra sau, nhìn theo bóng lưng thẳng đưnhs đanh dần mờ đi trước mắt.

“Không biết”

Vậy là, anh không chắc mình có đi nữa hay không.

Vậy là, anh có thể đi mãi rời xa nơi này.

Vậy là, anh có thể biến mất như bốn năm trước.

Tiêu Mã Nhi ủ rũ, bao nhiêu giận hờn tiếp tục quay về với cô. Cô hứa, anh ta mà đi đâu thì cô sẽ như hồn ma lẽo đẽo bám theo.

Đang đứng ngẩn ngơ nhìn Tử Phong thì Tử Phong bỗng đi ngược về hướng cô. Đứng sừng sững trước mặt cô, môi mấp máy muốn nói cái gì đấy nhưng không nói ra. Rồi cầm tay cô lên, nhét vào trong đó thứ gì đấy và chạy biến vào chung cư.

“Giữ kĩ.”

Anh chỉ để lại câu này.

Tiêu Mã Nhi cầm hộp quà trong tay, ngu ngốc nhìn nó. Trong lòng, dâng lên cái cảm xúc ngọt ngào đã lâu không gặp. Miệng bất giác nở nụ cười.

Đang vui sướng thì Kỉ Duệ ở đâu bay vào giật hộp quà trên tay Mã Nhi và đưa lên soi. Khẽ lắc lắc nó hỏi đấy là cái gì, Tiêu Mã Nhi không hiểu sao tức giận chạy đến giật phăng hộp quà. Vô tình làm rớt, hộp quả sẵn tiện mở ra luôn.

“Keng”

Một tấm ảnh nhỏ bay phấp phới trong gió, một sợi dây chuyền hình mèo khẽ rơi xuống đất.

Cô nhanh chóng nhặt nó lên và xem nó một mình.

Thoáng chút bất ngờ, thoáng chút hạnh phúc.

Tấm hình đó là hình cô và anh chụp lúc noen, được anh rửa ra cẩn thận và ghi cái ngày đấy vào đằng sau bức ảnh. Còn có chữ.

“falling in…” Anh chỉ ghi nhiêu đó thôi, chứ không ghi hết câu. Cô cũng lười tìm hiểu, cẩn thận nhét vào túi xách. Còn sợi dây chuyền hình mèo, cô không ngại ngần đeo luôn vào cổ.

Gió thổi nhè nhẹ quanh cô, mọi thứ xung quanh dường như được khoác lên màu áo hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.