Hệ Thống Cực Phẩm

Chương 106: Chương 106: Chương 105




Cả khu cấm ngục dường như rung chuyển dữ dội, những người bên ngoài còn chưa hiểu những chuyện gì đang xảy ra nữa....

“ Có chuyện không hay rồi, chúng ta đi xem mau...” 1 đám lão giả hô hào nhau đi xuống...

Từng chiếc xích, dần dần bị giật tung ra, từng chiếc một...

“ G R É C....................”

Âm thanh chói tai vang lên....

Đôi cánh mở lại...

Con rồng chỉ cuốn quanh bên cạnh 2 người Emilya cùng Shenna, như muốn bảo vệ 2 người họ vậy, còn vị lão giả kia thì sửng sốt... có chút đau khổ...

Nó đã từng là con mình... vậy mà... lại đối xử như vậy,...

Thất vọng, đau khổ tràn trề... ông ta gục xuống, cúi đầu...

Con rồng kia khẽ dụi dụi vào tay Shenna, rồi đến má... chỉ nhẹ nhàng, nhưng đủ để Shenna tỉnh lại...

Nhìn con rồng trước mắt mà ôm lấy cái đầu rồng kia...

Cả con rồng cũng dần hóa lại hình người..., 1 người nhìn khá trẻ, nhưng có chút tiều tụy rồi...

Nhìn thấy người này, Shenna cũng chỉ có thể bật khóc...

“ Cha....sao hai người... phải dấu con......”

Nhìn đứa con của mình thì rất đau lòng...

Lúc đó, chỉ lo rằng con sẽ được 1 cuộc sống bình thường nên đã để Vũ Nguyệt phong ấn 1 phần kí ức, không ngờ, nó vẫn nhớ đến vậy....Vẫn nhớ đến mình, tìm tới mình,...

Chỉ khẽ lắc đầu... thều thào khó khăn vài tiếng...” Cha... xin....lỗi....Chỉ..muốn...con được...sống...bình yên...”

Shenna cũng chỉ lắc đầu...

Emilya đứng 1 bên nhìn 2 người cũng ngậm ngùi thương cảm...

“ Phong Tử,... làm sao ngươi thoát ra được....làm sao có thể...”

Đám trưởng lão này chạy vào thấy cấm ngục giam giữ con rồng tan tác thì há mồm...

Shenna trở lại dạng Yasuo...đỡ cha đứng dậy, Emilya cũng phụ hắn 1tay.

“ Làm sao không thể...”

Nhìn đám người đáng ghét này mà hắn chịu không được.

Tung 1 quyền chấn động rồi cả 3 lao ra ngoài...

“O À N H H H H......”

Cửa cấm ngục nổ tung, mấy tên lính chắn đường cũng văng lên, bay ra xa...

2 người Hoàng Kì, cùng Thanh Nhi cũng chạy đến...

“Phong ca....” Thanh Nhi vội chạy lại, đỡ lấy Phong Tử...

Đám già lão kia cũng đuổi ra tới...

“ Các ngươi đứng lại cho ta...” Lại là tên chặn đánh 2 người Hoàng Kì hôm trước...

“Ồ, có vẻ cũng khỏe ghê nhỉ...” Hắn trào phúng trêu ngươi tên này, hắn nhìn ra tên kia thực sự chưa có lành thương a...

“ Đại trưởng lão, không hiểu sao Phong Tử thoát ra được khỏi cấm ngục...”

1 tên trình báo...

Hắn nhìn tên nào tên đó rất chướng mắt, 1 lũ cổ hủ, cứng đầu... luôn thích lafm theo những luật chết...

“4 kẻ các ngươi vậy mà dám quay lại...” Hắn nhìn về phía 4 người Yasuo.

“ Có gì không dám chứ?”

Hắn cứ vênh mặt lên thách thức, cảm giác của lão kia chắc chắn ức chế, nhục nhã.

“Đúng, ta bị thương, nhưng cũng đủ để đập bẹp bọn ngươi....”

Hắn xuất quyền khí, hướng về 5 người đánh xuống....

“B Ù M....”

Luồng khói bụi bốc lên..

“Ngu ngốc.. hừ....” hắn đang tính phủi bụi thì 1 quyền đập đến trước mặt, hắn chỉ kịp thu tay che mặt liền bị chấn văng ra, tay cũng dính thêm 1 vết chém rất sâu....

Thương trồng thương, hắn cũng chịu không nổi, nhổ ra 1 ngụm máu, tay trái gần như lìa ra....

“Nhóc con, giỏi lắm, xem ra không giết ngươi không được...”

Hắn đứng dậy, lại lao nhanh về phía Yasuo.

Nhưng cũng có 1 bóng người từ phía sau Yasuo lao tới, đối quyền, đập tên này bay ra...

Vũ Nguyệt thì hạ xuống bên cạnh hắn.

“Dám động vào cháu ta, ngươi chán sống rồi...” Long Vương nhìn tên kia nói...

rồi lại quay sang nhìn hắn rồi mấy người...

“Hử... thằng Kì, cháu Tinh của ta đâu.....” quay sang nhìn Hoàng Kì thì như 1 du côn thứ thiệt ép cung....

“ Cha à.... Tinh bị người bên đó bắt rồi...” Vừa nói xong thì ăn ngay 1 vỗ vào đầu...

“ Vậy còn không đi kiếm nó....”

-

“ Con có sao không....hm.....Phong... Phong Tử.....”

Vũ Nguyệt đang hỏi han hắn thì hắn lại kéo kéo tay, chỉ vào Phong Tử...

Vũ Nguyệt ngỡ ngàng, thờ thẫn, Yasuo cũng khẽ lay nhẹ Vũ Nguyệt

“ Mẹ....”

Sau đó cũng kéo luôn Vũ Nguyệt về hướng Phong Tử mà Emilya cùng Thanh Nhi đang đỡ lấy.

“ Nguyệ..... Nguyệt Nhi.... Nguyệt Nhi.....” Phong Tử cũng rơi lệ cố gọi lên thành tiếng, cuối cùng, 2 người cũng gặp nhau

2 người ôm trầm lấy nhau, Yasuo thì cũng đứng cạnh Emilya nhìn 2 người mỉm cười, hắn cũng ôm eo Emilya, kéo sát vào mình... thì thầm to nhỏ...

Tên đại trưởng lão không hiểu bay đâu thì xách thằng Tinh cùng Minh Tú lại... vẻ mặt như điên điên dại dại, như cắn thuốc quá liều vậy, tóc tai bù xù...

Long Tinh thì gần như chó chết rồi, mặt mày bầm dập, mình mẩy sưng đỏ...

Minh Tú thì chỉ như vô lực, không thể dùng sức quá nhiều thôi...

“ Các ngươi hay lắm, vui lắm phải không...hahaha, vậy để ta dùng 2 cái xác này vui cùng các ngươi, hahaha” Hắn cười điên khùng, bóp cổ 2 người, dần như muốn nhấc lên...

Mọi người cũng hướng về phía hắn, như muốn lao tới xé xác hắn ra...

“Tới đây, tới càng nhanh, chúng chết càng nhanh, xem các ngươi vui được bao lâu, hahaha,... phạm tộc quy, chỉ có con đường chết!!!”

Không ai dám vọng động, tên này chính thức điên rồi, không nên đùa với 1 thằng điên...

Emilya cũng đưa cho hắn cây 3z...

Chỉ cần tên kia còn tiếp tục, hắn cũng tặng cho tên này 1 lỗ giữa đầu...

Có điều hắn cũng chưa dám bóp cò, 2 người kia, chí ít thì cũng được coi là bạn bè, nếu không muốn nói người thân...

2 mắt nhắm lại... nhưng hắn lại cảm nhận có gì đó đang tiến tới rất nhanh, lao tới tên kia....

“Bụp”

“Phụp”

Tên đại trưởng lão bị 1 đòn bất ngờ cực mạnh đánh từ phía sau văng ra, cũng thả 2 người Tinh, Tú ra thì liền ăn kẹo ngay đầu...chết không kịp ngáp, 2 mắt mở to, mồm há rộng, như không cam lòng....

“Ồ, lão Hắc, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à...” Long Vương cười cười nhìn lão giả kia...

“ Ta đã phạm sai lầm 1 lần, cũng không muốn có lần sau...” lão giả lắc đầu, nghe vẻ lĩnh ngộ tốt lắm..

“Nhưng ngươi cũng đừng gọi ta lão Hắc, ta có tên tuổi đàng hoàng nha... kẻ ta đập đến lão bà ngươi cũng nhận không ra....”

Mọi người thì suýt té ngửa.... 2 người này có trời sinh 1 cặp không thế... tính cách cũng gần lưu manh như nhau rồi...

“Vậy cha à,... chuyện của chúng ta...” Thanh Nhi khẽ hỏi...

“ Tùy các ngươi đi, có lẽ ta cũng quá già rồi...” lão giả này chỉ có thể gật đầu thở dài...

Triệu tập tộc nhân, thay đổi lại tộc quy...

“ Lão Hắc, như vậy mới tốt, dù sao cũng là thông gia.... haha...” Long Vương cười cười.

“Ta nói bao nhiêu lần rồi, tên ta Vân Hắc, kêu thì kêu tên, cấm kêu mỗi chữ Hắc,... ngươi chê sống lâu quá rồi à...tên chết tiệt kia...” Lão giả vung tay như đòi đánh người vậy, có điều là ai cũng cười.

“Vậy được rồi, ta sẽ gọi ngươi... Vân.... lão Hắc...haha, à chết quên chưa khoe hàng...” Long Vương mày mò lấy ra 1 con moto phiên bản của Truy Phong ra, lượn lượn xung quanh mọi người...

“Tên chết bầm... chán sống thì ta giúp ngươi...” Vân Hắc định đánh nhau thì thấy chiếc moto, 2 mắt cũng sáng như đèn pha siêu sáng vậy, nhìn Long Vương rú ga lượn quanh mà thấy phê, ngứa không chịu được...

“ Cái này ta muốn nha....” Vân Hắc kêu lên...

“ Ngươi đuổi kịp ta cho ngươi mượn....” Long Vương nói xong rú ga phóng mất dạng...

Hoàng Kì cùng Thanh Nhi lẫn Phong Tử thì ngạc nhiên nhìn chiếc moto kia đi mất.

Mấy người còn lại cũng chỉ cười cười...

“ Đều do đứa con này của chàng làm ra đó...” Vũ Nguyệt đỡ lấy Phong Tử rồi nhìn về phía hắn...

“ Cơ mà sao mọi người biết con ở đây...” Long Tinh mặt mày tím tái được Thanh Nhi giúp trị thương liền hỏi...

“ Tại tao thấy mày quên mang não trước khi đi nên hỏi mẹ xem mày đi đâu đã rồi đi kiếm mày này...” Hắn cũng “ như chợt nhớ ra” nói khiến Long Tinh uất ức...

“Mẹ à, nơi này đối diện Thủy Long Thành phải không?”

Hắn hỏi thì Vũ Nguyệt cũng gật đầu...

Hắn cũng không muốn hỏi thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.