Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 118: Chương 118




*Ding! Nhiệm vụ phụ của cô hoàn thành, thưởng 20 tích phân! Cô hãy đưa Javel đi theo! Sau này sẽ có cái hay đấy!*

Hệ thống cười cười trong không gian nhìn náo nhiệt bên ngoài. Cô bảo trì yên lặng. Lần này hắn xuất hiện thì hệ thống của cô không biến mất nữa!

Lên tới tầng 3 quả nhiên kho ở tầng 4 đã bị khóa. Cô lấy gậy đập khóa ra. Cửa mở ra nhanh chóng xộc ra mùi tanh tưởi khó chịu. Cô lấy đà bật ra đằng sau liền thấy một đám vật thể lạ bò ra. Cô nhíu mày nhớ lại khuân mặt nhóm kia có chút khó coi. Bọn họ còn chưa mở khóa sao có thể...trừ khi một trong hai người đó thức tỉnh dị năng hệ tinh thần...chỉ có vậy họ mới an tâm tách ra mà vẫn kiểm tra được nhóm cô. Cô siết chặt tay vẫn là bản thân cô thất trách rồi! Bất quá cô cũng không còn đường lui!

- “Nĩ Nĩ con dao đó của anh còn sắc không?”

Vật thể lạ không có chính thể hoàn chỉnh như một chất lỏng cứ lan ra. Cô để ý nó lan tới vật thể sống. Cô nhíu mày. Mới gần 2 tuần sau mạt thế tại sao lại có mấy vật thể lạ như vậy? Còn không có chính thể. Thử chuyển hướng khỏi đường lan của chúng chúng liền chuyển hướng theo cô. Chúng đi tới nơi có vật sống, đám ấy rất nhanh chóng lan tới chỗ cô và Nĩ Nĩ và Phong Thần. Bọn cô tách ra bọn chúng cũng tách theo. Cô thử lấy cây gậy chặn lấy chúng mà chúng cũng lan lên cậy gậy. Cô ném gậy xuống lấy từ không gian túi ra một bao diêm lấy lừa quẹt ném xuống. Bọn chúng ăn luôn lửa. Cô nhíu mày nhìn bọn chúng lan vào một xác con zombie gần bọn chúng nhất. Con mất đầu đó liền đứng dậy. Ở phía cổ của nó tản ra những cái tua. Rất nhanh đám chất lỏng ấy chạy về phía chính thể bọn chúng đạt được. Cô gẩy đầu bảo mọi người lui, đây là vật thể khó xác định hơn nữa chưa biết như nào nhưng nó gây nguy hiểm cho con người cô chưa biết cách tiêu diệt nó. Không thể cứ vậy mà nhấn thân vào nguy hiểm.

- “Đếm ba hai một cùng chạy nhé!”

Cô lui lại dần. Hai người kia gật đầu.

3

2

1

Cô quay lưng bỏ chạy. Hai người kia kinh ngạc nhìn cô.

À! Cô quên chưa đếm. Nhưng giờ thì ai để ý chứ! Chạy mới là việc quan trọng nhất! Cô muốn lấy mẫu thử của nó về căn cứ. Nhưng sợ tế bào này sẽ kéo loạt tế bào của nó tới. Cô vẫn nên để lại sau này tính sau.

Cả ba vắt chân lên cổ chạy. Cô không thể lấy lựu đạn nổ chết nó. Nếu như nó nổ ra tế bào sẽ nhân lên thì nguy hiểm biết mấy. Dù sao tế bào đó cũng không sợ nóng. Nếu cô có băng dị năng cô sẽ đóng băng chúng rồi!

- “Em không đánh sao?”

Phong Thần nhìn qua cô. Cô bình thường không phải hăng lắm sao?

- “Đánh bằng niềm tin sao? Anh xem nó không thể bị diệt theo cách bình thường. Nó giống một loại tế bào ai đó rảnh rỗi điên khùng tạo ra để làm gì đó. Tên đó cũng biết nghĩ đấy! Không sợ lửa, em nghĩ chỉ có thể đóng băng bọn chúng. Chúng ta đâu có cách gì đóng băng bọn chúng nên cứ chạy đi!”

- “Oh!”

Javel vừa chạy vừa ngăn cơn hắt xì. Hắn không thể nhận rằng đó là con hắn. Nếu không chắc chắn sẽ bị cô đánh chết. Hắn quá hiểu tính cô mà!

Phong Thần nhìn qua Javel như đã hiểu gì đó.

Lần này Phong Thần tới đây với nhiệm vụ bảo vệ thế giới này, nhìn tên kia có vẻ như hắn muốn phá hủy thế giới này...Phong Thần nhìn qua cô. Vậy lựa chọn lần này sẽ lại nằm ở phía cô!

Con zombie đó rất nhanh liền có thể đuổi sát Javel, cái tua phóng lên muốn bắt Javel lại. Cô nhanh chóng dùng phi tiêu cắt đứt cái tua đấy nắm lấy tay hắn và Phong Thần chạy nhanh hơn.

Cuối cùng cũng tới cầu thang cô vội vã đóng cửa cầu thang lại. Cánh cửa cầu thang đập hữu lực. Cô nhờ hai người kia giữ cửa rồi nhanh chóng chốt cửa lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm chạy xuống tầng 2 tìm nhóm Hoắc Kình nhưng không thấy ai, xuống tầng 1 cô liền gặp nhóm họ vẫn đang diệt zombie.

- “Trên đó có vật thể lạ không thể đánh theo cách bình thường! Chúng ta lui trước!”

Cô lên tiếng. Bọn họ nhìn qua nhóm cô gật đầu.

- “Đi thôi!”

Vậy là năm người bọn cô an toàn trở về thành công bắt thêm một tên.

- “Cởi áo bác sĩ ra!”

Lên xe cô liền kêu Javel cởi áo. Nếu hắn bị nhận biết là bác sĩ hoặc nhà nghiên cứu sẽ bị giữ lại cho căn cứ. Tốt nhất không nên để cả thân phận hắn bị lộ. Cô lái xe nhanh chóng cùng nhóm kia bỏ chạy. Bỗng cô rất nhiều zombie đều bỏ đi. Mặt đất bỗng rung chuyển. Cô thấy vài vết nứt trên nhựa đường bắt đầu toác ra. Một vật thể lạ dưới đất nhổm lên. Cô nhanh chóng đảo xe để tránh.

- “CMN! Cái gì vậy?”

- “Nhìn kìa!”

Phong Thần chỉ qua cái cây ở cạnh bệnh viện. Lá của nó có nhiều màu sắc vậy mà lúc vào cô lại không để ý. Nhìn theo vết nứt cũng là từ cây đó mà ra.

- “Chết tiệt! Vậy mà lại gặp cây biến dị! Rõ dàng thực vật không phải rất khó để biến dị sao?”

Javel cười cười.

- “Em quên đây là thế giới như nào sao? Điều phi lý thế nào cũng có thể trở thành hiện thực! Nơi này đã bị trời bỏ rơi rồi!”

Cô thở dài cố lái xe bỏ chạy. Cùng may với tay lái lụa như cô việc thoát khỏi chúng không hề khó. Về tới căn cứ trời đã tối.

- “Hôm nay chỉ có một chút đồ! Chúng tôi có phát hiện mới cần báo cáo với quản lý!”

Cô nói với người kiểm tra. Người đó gật đầu kiểm tra cho cô xong đưa cho cô chút đồ ăn rồi rời đi. Cô men theo phòng rồi đi tới chỗ trưởng khu. Cô gõ cửa phòng liền có người mở cửa.

Là một trong hai người đi cùng cô.

- “Anh báo cáo rồi chứ?”

- “Tôi mới báo cáo về cây biến dị, còn vật thể lạ vẫn là chờ cô báo cáo!”

Cô gật đầu bước vào phòng người đó liền đi ra.

- “Chào!”

Cô nhìn ông vẫn nghiêm túc ngồi trên ghế cao.

- “Báo cáo đi!”

- “Tôi nhận thấy có một vài vật thể lạ xuất hiện. Chúng không có hình dáng chính mà là một chất lỏng có chứa nhiều tế bào, chúng không sợ lửa, không sợ vũ lực. Chúng có thể nhập vào xác zombie và hồi sinh chúng. Chúng thường di chuyển tới vật thể sống. Tôi nghĩ cách duy nhất khống chế chúng là đóng băng chúng. Nhưng chúng ta không có vũ khí tôi khuyến cáo nếu gặp chúng thì cách tốt nhất là bỏ chạy!”

Cô nhìn ông nhíu mày suy tư rồi ông gật đầu.

- “Được! Tôi biết rồi! Tôi sẽ đăng khuyến cáo. Cô mau đi nghỉ ngơi!”

Cô gật đầu rời đi. Căn cứ này cũng có chia ngày nghỉ. 1 tuần sẽ có nhóm được nghỉ một ngày. Cô vừa đi ra liền gặp Javel đi tới. Khi hai người bước qua nhau cô khẽ dừng lại một chút.

- “Cẩn thận không được lộ sơ hở!”

Cô khẽ nhắc hắn. Âm lượng đủ để hai người nghe được. Javel nghe vậy gật đầu rời đi.

Cô không biết họ nói gì mà một lúc sao cô đã thấy tên Javel đó đã được điều tới phòng của cô.

- “Rốt cuộc...sao anh lại ở đây?”

Hắn bám lấy tay cô cười cười.

- “Tôi nói rằng chúng ta là người quen, tôi lại mắc chứng sợ người lạ nên xin họ cho tôi cùng phòng. Sau này khi tôi quen hơn sẽ tự tách phòng!”

Cô nhếch môi cười.

- “Anh nghĩ tôi tin sao?”

Cô vừa nói xong cửa lại bị đập.

- “Ai vậy?”

Cô khó chịu đi qua mở cửa liền thấy Phong Thần và Hoắc Kình ôm đồ đứng bên ngoài.

- “Hai người đây là...”

- “Chúng tôi cũng muốn ở đây! Hắn ở đây chúng tôi không an tâm!”

Hoắc Kình lên tiếng nhìn vào Javel bên trong.

- “Vậy mấy người nghĩ ba người ở đây tôi sẽ an tâm sao?”

Cô dựa người vào cửa.

- “Sau này nếu có linh thạch anh sẽ chia 5-5.”

Cô mỉm cười vỗ vai Phong Thần.

- “Đều là người quen, chúng ta quan hệ như nào anh còn muốn chia đôi sao?”

- “6-4!”

Cô nhướng mày nhìn Phong Thần.

- “Được rồi! Sẽ đưa hết cho em!”

Cô mỉm cười lui qua một bên như phục vụ cúi đầu mời Phong Thần vào.

- “Mời đại gia!”

Sau khi Phong Thần vào cô lại chặn đường tiếp.

- “Được rồi! Bây giờ có hai người, anh không cần lo nữa! Anh an tâm về nhé!”

Cô mỉm cười xoay người Hoắc Kình giống như muốn đạp hắn đi.

- “Em!”

Hoắc Kình khựng lại.

- “Anh cũng đưa hết linh thạch cho em!”

Cô khựng lại sau đó vỗ vai Hoắc Kình.

- “Anh biết linh thạch là gì không? Anh nghĩ em là con người hám lợi như vậy sao? Em trong mắt anh là con người xấu xa như vậy ư? Em đây là nể tình anh lo lắng cho em nên mới miễn cưỡng cho anh ở cùng nhé! Không phải em tham lam gì đâu nhé! Nhưng anh quân tử nhất ngôn nhé!”

Vừa nói cô vừa ôm đồ của Hoắc Kình vào. Cô thật là không có ý gì đâu! Nhưng sau này hai người họ có rất nhiều linh thạch cô cũng chỉ là...e hèm! Có ý bảo quản giúp họ thôi! Dù sao cô cũng không thể dùng hết linh thạch, không phải do cô tham đâu nhé!

Sau khi cả nhóm ngồi bên trong bỗng không khí trở nên khác lạ vô cùng. Có phải...cô nên nói gì đó không?

- “À! Ăn tối! Mọi người ăn tối chưa?”

Cô cười cười cố kiếm chuyện.

- “Tôi chưa ăn! Đang chờ em ăn cùng!”

Javel nhìn cô cười.

- “Tôi chờ em ăn cùng!”

Phong Thần liếc Javel đang ngoan ngoãn ngồi một bên. Đêm nay có vẻ không bình yên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.