Chờ khi bọn họ biến mất trong hang lớn, Lý Tịnh mang theo Uy Hách Hám Quân lại gần phong tỏa quanh hang, không cho phép những người khác tự tiện xông vào.
Một đường bay xuống dưới, hoàn cảnh trở nên đưa tay không thấy mười ngón.
Mọi người không phải phàm nhân, có thể dựa vào thần thức phân rõ hoàn cảnh.
Giọng Kiếm Chủ vang bên tai ba người Tần Quân:
- Nghe nói mười mấy vạn năm trước trong cuộc chiến thần tiên, Chiến Thần Thánh Đình Cơ Vĩnh Sinh giết hàng trăm ngàn thần tiên, không biết chuyện này có thật không.
Hạng Vũ tò mò hỏi:
- Thánh Đình Cơ Vĩnh Sinh là ai?
Kiếm Chủ giải thích rằng:
- Mười mấy vạn năm trước cả thiên địa bị Thánh Đình khống chế, Cơ Vĩnh Sinh là Thánh Đình Chiến Thần, người mạnh nhất thiên địa thuở bấy giờ.
Hạng Vũ mất hứng thú:
- À, ra từng là cường giả.
Đã từng thuộc thì quá khứ, người mạnh nhất đã chết thì chẳng là gì.
Cơ Vĩnh Sinh hừ lạnh nói:
Hừ, năm xưa thần tiên chết trong tay ta tính bằng ngàn!
Tần Quân kinh ngạc hỏi:
Ghê gớm vậy?
Cơ Vĩnh Sinh khinh thường nói:
Thần tiên không mạnh như các ngươi tưởng tượng, bọn họ chỉ là nhóm sinh linh sớm nhất, hậu duệ cũng có kẻ tu vi yếu.
Chậc, nói ngươi giỏi liền lên mặt rồi, đã quên mình chết như thế nào?
Tần Quân gội nước lã thầm nghĩ. Cơ Vĩnh Sinh lại tức giận.
Kiếm Chủ tiếp tục kể về truyền thuyết thượng cổ:
- Nghe nói lúc ấy Thánh Đình quá mạnh, dẫn tới thần tiên kiêng kị, vì thế tất cả thần tiên hành động muốn tiêu diệt Thánh Đình. Nhưng vì Cơ Vĩnh Sinh quá mạnh, trận chiến kia giao đấu hơn trăm năm.
Ba người Tần Quân rung động nghe.
Đánh nhau hơn trăm năm?
Kiếm Chủ cảm thán rằng:
- Thánh Đình cơ hồ bị thần tiên giết sạch, nhưng Cơ Vĩnh Sinh còn đang chiến đấu, dường như pháp lực dùng mãi không cạn. Cơ Vĩnh Sinh xem như người chết trễ nhất trong Thánh Đình.
Cơ Vĩnh Sinh kinh ngạc kêu lên:
A! Sao tiểu tử này biết nhiều vậy?
Trước mặt Cơ Vĩnh Sinh thì Kiếm Chủ chỉ tính là tiểu tử.
Tần Quân hỏi thay Cơ Vĩnh Sinh:
- Sao tiền bối biết nhiều vậy?
Hang lớn sâu hun hút, bọn họ không dám bay hết sức, vừa cảnh giác xung quanh vừa trò chuyện.
Kiếm Chủ đầy ẩn ý nói:
- Là Cơ Như Ý gia chủ Cơ gia nói cho ta biết. Cơ gia là hậu đại của Cơ Vĩnh Sinh.
Cơ Như Ý hạng chín trên Hùng Chủ bảng, gia tộc cổ xưa lâu xa, hoành bá một phương.
Phụt!
Tần Quân suýt chết sặc, hưng phấn cười thầm:
- Này này, thì ra ngươi còn có hậu đại?
Cơ Vĩnh Sinh im lặng, lẩm bẩm:
- Có sao? Ta không nhớ rõ . . .
Khóe môi Tần Quân co giật, xem ra tên này năm đó cũng phong lưu dữ, không biết mình có con hay không. Tần Quân lầu bầu chửi thầm Cơ Vĩnh Sinh.
Chậc, nếu để hậu bối của ngươi biết tình cảnh ngươi bây giờ không biết họ có xấu hổ không. Có muốn trẫm đi xem Cơ gia giùm ngươi không? Xem hậu đại của ngươi. Không ngờ hậu đại của ngươi ghê gớm vậy, hạng chín Hùng Chủ bảng. Mà ngươi năm xưa là đệ nhất thiên địa, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Cơ Vĩnh Sinh chửi um sùm, cãi lộn với Tần Quân trong óc.
Kiếm Chủ ở bên cạnh hỏi dò:
- Không biết Thánh Đế và Cơ Như Ý có quan hệ như thế nào?
Tần Quân biết thần thông bất truyền của Cơ gia, Đại Đạo Sinh Thiên Luân thì chắc chắn có quan hệ khăng khít với Cơ gia. Cộng thêm hắn phát triển xuôi gió xuôi nước, Kiếm Chủ không tin phía sau không có thế lực cường đại trợ giúp hắn.
Tần Quân hừ mũi:
- Cơ Như Ý hả? Là hậu bối của trẫm.
Tần Quân tương đương với đồ đệ của Cơ Vĩnh Sinh nên Cơ Như Ý tính là hậu bối của hắn.
Kiếm Chủ cau mày:
- Cái này . . .
Kiếm Chủ tưởng Tần Quân nói giỡn, nhưng nhìn biểu tình của hắn nghiêm túc dường như nói thật.
Cơ Vĩnh Sinh không phản bác Tần Quân.
Viên Hồng chợt lên tiếng:
- Phía dưới có ánh sáng!
Ba người Tần Quân cúi đầu nhìn.
Bên dưới có ánh sáng đang không ngừng lan rộng, chắc bọn họ cách lòng đất đã rất gần.
Tần Quân thầm thắc mắc:
- Cái hố này rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Tuy bọn họ nói chuyện không lâu nhưng tính ra ít nhất bay đã hơn vạn thước.
Thần tiên biến thái thật, chôn đồng bạn đã chết sâu như vậy.
Rất nhanh bọn họ đến lòng đất, phía dưới chất đầy các loại tinh thạch chiếm diện tích vài dặm. Nhìn thoáng qua có xác mấy trăm tu sĩ, xương trắng chất chồng.
Trong tình huống pháp lực mất hiệu lực từ hơn vạn thước ngã xuống nếu không thịt nát xương tan đã là kỳ tích. Dù sao tu sĩ rơi xuống cảnh giới đều không cao.
Kiếm Chủ dặn dò:
- Bắt đầu từ bây giờ phải hết sức cẩn thận, thần tiên chắc chắn rất chú trọng mộ huyệt của đồng bạn, đặt ra nhiều pháp trận cấm chế.
Bảy thanh kiếm ra khỏi vỏ xoay quanh Kiếm Chủ, hơi bị oách.
Tần Quân gật đầu, Hạng Vũ và Viên Hồng che chở hai bên trái phải, họ tiến thẳng tới trước.
Ngước lên nhìn thì thấy cả nhóm đang ở trong hố ngầm, diện tích rất rộng, bốn phía đều có một cửa hang.
Tần Quân nhướng mày hỏi:
- Chia binh hai đường?
Kiếm Chủ liếc Hạng Vũ, Viên Hồng, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi theo ta đi, hai hộ vệ của ngươi không bảo vệ ngươi được.
Hạng Vũ trợn trừng mắt, Viên Hồng nheo mắt lại tràn đầy tức giận.
Tần Quân giơ tay đè xuống ra hiệu Hạng Vũ, Viên Hồng đừng nóng.
Tần Quân cười tủm tỉm hỏi:
- Không biết Kiếm Chủ tiền bối tu vi cao bao nhiêu?
Kiếm Chủ nhìn thẳng phía trước, hững hờ nói:
- Không thể trả lời.
Khóe môi Tần Quân co giật im lặng.
Sau đó một nhóm bốn người bay hướng cửa hang đằng trước, dọc đường đi Tần Quân luôn đánh giá tinh thạch bên dưới. Tần Quân ngạc nhiên phát hiện những tinh thạch này đều là linh thạch, phẩm cấp siêu cao.
Không lẽ là linh thạch ngũ giai? Hoặc là phẩm cấp càng cao?
Tần Quân cảm nhận những linh thạch ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng đậm, hơn xa tất cả linh thạch hắn đã thấy.
Giọng Kiếm Chủ nhẹ tênh vang lên:
- Đừng nhìn, chờ phá cấm chế thì mọi thứ trong này đều thuộc về ngươi.
Tần Quân cười bẻn lẽn, rất nhanh bốn người bay vào cửa hàng.
Bên trên hang lớn, Lý Tịnh, Kim Tra, Mộc Tra quan sát phía dưới.
Tu sĩ đến đây tìm kiếm cơ duyên bị Uy Hách Hám Quân cản lại, tiếng oán trách nổi lên bốn phía.
- Các ngươi bá đạo quá vậy!
- Thánh Đế cũng phải cho chúng ta miếng cơm ăn chứ!
- Ngươi là heo sao? Muốn ăn cơm? Ngươi xuống dưới sẽ chết!
- Đúng vậy! Các ngươi muốn cơ duyên đến điên rồi!
- Chúng ta không có năng lực nhúng chàm Tiên Mộ!
Dám tu sĩ ầm ĩ cãi nhau, đa số người không cam lòng. Chiến đấu lúc trước khiến các môn các tông mất mác một số đệ tử, khó tránh khỏi có uất ức.
Nam Cung Liệt Thiên không rời đi, gã linh cảm có việc lớn sắp xảy ra.
Biểu tình Nam Cung Liệt Thiên đầy phức tạp thầm nghĩ:
- Chiến đấu vừa rồi . . . không lẽ bọn họ là cường giả Đại La cảnh trong truyền thuyết?