Đông Hoàng Thái Nhất nhíu chặt mày, bản năng muốn kích phát thái dương tinh nhưng phát hiện Thái Dương Thần Lâm liên kết tinh thần với gã bị cưỡng ép cắt đứt.
Lũ pháp lực bao bọc, thái dương tinh nhanh chóng tan rã, không nổ. Qua cái này đủ thấy thủ đoạn của Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả cao minh.
Tôn Giả nửa bên mặt xanh cười khẩy nói:
- Ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh?
Nếu đấu đơn chưa chắc gã thắng được Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả cùng đi thì gã không sợ, gã thích nhất phá tan lòng cường giả.
Đông Hoàng Thái Nhất nghe vậy mặt càng lạnh băng, giơ Hỗn Độn Chung lên đánh hướng Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả.
Bồ Đề Tổ Sư, Hình Thiên, Thái Ất Chân Nhân bay về bên nhóm Tần Quân. Cùng Kỳ không trở về, súc sinh này cảm nhận hơi thở của Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả liền chạy trốn.
Tần Quân nhắm mắt, ý thức chìm trong hỗn độn, may nhờ Cực Viêm Ma Thần hộ chủ cản Thần Hình Kiếp giúp hắn.
Đám người Tôn Ngộ Không giữ khoảng cách vài trăm thước, vừa xem cuộc chiến vừa lo lắng Tần Quân.
Dương Tiễn sốt ruột hỏi Bồ Đề Tổ Sư:
- Tình thế đã vượt qua dự đoán, tiếp đến chúng ta phải làm thế nào?
Tần Quân đang độ kiếp, bọn họ chỉ có thể hỏi Bồ Đề Tổ Sư tu vi cao nhất.
Bồ Đề Tổ Sư nhìn Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả, trầm giọng nói:
- Bọn họ đến không có ý tốt, chúng ta tạm thời không thể rời đi, nếu không Đông Hoàng Thái Nhất chết rồi sẽ đến lượt chúng ta.
Đông Hoàng Thái Nhất giơ cao Hỗn Độn Chung đã bay lên đầu Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả, gã không nói nhiều trực tiếp ném chuông xuống.
Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả tản ra, mau đến mắt thường hoàn toàn không cách nào bắt giữ, tựa như bỗng nhiên biến mất.
Giây sau Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả bao vây Đông Hoàng Thái Nhất, cười nhạt nhìn gã như xem con mồi.
Đại Tôn Chủ nheo mắt nói, ngữ điệu không cho phép phản bác:
- Giao chuông của ngươi cho bản tôn!
Mười một Tôn Giả nhìn ra Hỗn Độn Chung bất phàm nhưng không ai dám giành với Đại Tôn Chủ.
Đông Hoàng Thái Nhất tức giận bật cười, không ngờ có người dám cướp Hỗn Độn Chung của gã.
Từ khi Đông Hoàng Thái Nhất sinh ra Hỗn Độn Chung đã luôn bên gã, huyết mạch, linh hồn của gã gắn liền với nó, như cánh tay thứ ba, sao gã có thể giao nó ra?
Thái Dương Chân Hỏa bám trên áo vàng của Đông Hoàng Thái Nhất, gã nhe răng cười nói:
- Muốn Hỗn Độn Chung của bản hoàng thì các ngươi tự lấy bằng sức mình đi!
Tuy giật mình vì tu vi của Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả nhưng Đông Hoàng Thái Nhất không e ngại. Đừng nói cường giả Nhập Thánh cảnh, dù gặp cảnh giới cao hơn cũng không cách nào đánh bại phòng ngự của Hỗn Độn Chung.
***
- Tiểu hài tử này từ đâu đến?
- Không biết, chẳng lẽ là từ trên trời?
- Thiên ngoại? Hèn gì lửa bao bọc người hắn.
- Bạch Đế bệ hạ, chúng ta phải làm thế nào? Giết hắn sao?
Trong mơ hồ Tần Quân nghe có người nói chuyện bên tai, sau đó cảm giác có đôi tay to bế hắn lên. Tần Quân cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt uy nghiêm, mày rậm mắt to, tóc dài xõa tung, có ria mép, mắt sáng nhìn hắn.
Đối phương hiền hòa hỏi:
- Hài tử, ngươi tên là gì?
Tần Quân dần tỉnh táo lại.
Chuyện gì đây?
Chẳng phải trẫm đang độ kiếp sao?
Tần Quân thầm thắc mắc, không lẽ đại chiến Đông Hoàng Thái Nhất và Bồ Đề Tổ Sư đã kết thúc? Huyền Đương đại thế giới bị hủy, hắn lại xuyên việt trọng sinh?
Một nữ nhân trung niên đứng bên cạnh dè dặt hỏi:
- Bạch Đế bệ hạ, có khi nào nó bị khờ không?
Phụt!
Tần Quân suýt phun nước miếng vào mặt nàng.
Cả nhà ngươi đều là khờ!
Khoan!
Bạch Đế?
Tần Quân trợn to mắt, không lẽ hắn rơi vào ký ức của Cơ Vĩnh Sinh?
Kỳ lạ, lần này hắn không dung hợp thánh cốt.
Bạch Đế lắc đầu cười nói:
- Nó không ngốc, nhìn đôi mắt kìa, đang suy nghĩ đấy.
Bạch Đế đầy hứng thú nhìn vào mắt Tần Quân.
Tần Quân bản năng cúi đầu đánh giá chính mình, phát hiện cơ thể biến nhỏ cỡ bốn, năm tuổi, lửa cháy quanh người nhưng không phải Tam Muội Chân Hỏa.
Không lẽ hắn trở về thời kỳ Cơ Vĩnh Sinh còn nhỏ?
Bạch Đế bỗng nâng Tần Quân đặt trên vai, cười nói:
- Đi thôi, về thành. Gần đây yêu tộc lại xuất hiện một vị nhập thánh, chúng ta phải cẩn thận tránh cho bọn họ tấn công thành.
Nhập thánh?
Tần Quân nuốt nước miếng, không ngờ Huyền Đương đại thế giới ngày xưa mạnh vậy. Lại xuất hiện một vị nhập thánh, tức là yêu tộc không chỉ có một vị nhập thánh, đây mới chỉ là yêu tộc.
Đời sau Thiên Mệnh Đại Đế đệ nhất thiên hạ không đột phá Nhập Thánh cảnh, đủ thấy chênh lệch cỡ nào.
Một nam nhân vạm vỡ khuyên nhủ:
- Bệ hạ, Thánh Đình mới thành lập, chúng ta đừng mang đứa nhỏ không rõ lai lịch về nhà. Huyết mạch của nó không đơn giản, sợ là sẽ chọc vào họa lớn.
Ánh mắt nam nhân đầy sát ý nhìn Tần Quân.
Tần Quân rất muốn tát gã một cái.
Bộ mặt của trẫm dữ lắm sao? Không đúng, bây giờ hắn là Cơ Vĩnh Sinh!
Tần Quân lẩm bẩm:
- Hết thảy đều là mộng, ưm, không liên quan tới trẫm.
Người xung quanh trợn to mắt.
Bạch Đế bật cười nói:
- Ô, bé con mà cũng dám xưng là trẫm?
Hả?
Tần Quân chớp chớp mắt.
Bọn họ nghe được lời hắn nói?
Lần trước dung hợp thánh cốt tuy Tần Quân ở trong ký ức của Cơ Vĩnh Sinh nhưng tựa như người ngoài cuộc, không cách nào tham dự trong đó, hiện tại chuyện này là sao?
Giọng Cơ Vĩnh Sinh vang lên trong óc Tần Quân:
- Hãy cảm nhận đi, đây là quà tặng cuối cùng ta dành cho ngươi. Chẳng phải ngươi luôn hỏi quan hệ giữa chúng ta sao?
Tần Quân trợn to mắt, nghi hoặc nghĩ:
- Sao ngươi ở đây?
Bạch Đế thấy Tần Quân không nói chuyện nữa thì cười lớn đi tiếp, phớt lờ người bên cạnh khuyến cáo.
Giọng Cơ Vĩnh Sinh thổn thức vang lên trong óc Tần Quân:
- Vốn tưởng rằng ngươi còn cần mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm mới tiếp xúc đến Cổ Tiên giới, không ngờ mau như vậy.
Tần Quân ngồi trên vai Bạch Đế càng khó hiểu, sao có cảm giác như di ngôn sắp chết?
Cơ Vĩnh Sinh hừ lạnh:
- Hừ, ta sẽ không chết, luôn sóng sót, báo thù cho Thánh Đình, truy tìm bước chân Bạch Đế đời đầu, tái hiện huy hoàng của Cực Viêm Ma Thần!
Tần Quân càng tò mò, không lẽ Cơ Vĩnh Sinh có thể sống lại?
Cơ Vĩnh Sinh bỗng cao giọng nói:
- Bởi vì ngươi chính là ta!
Tần Quân cảm giác đầu nổ tung, linh hồn run rẩy.
Cảnh tượng xung quanh lướt nhanh, ký ức khổng lồ rót vào đầu hắn, quen thuộc mà xa lạ.
Thương hải tang điền, tựa như trôi qua kẽ tay.
- Ngươi tên Cơ Vĩnh Sinh? Họ Cơ? Xem ra lai lịch của ngươi không nhỏ.
- Muốn học bản lĩnh? Được thôi, vậy ngươi phải bái ta làm thầy trước, quỳ xuống!
- Yêu tộc có ba nhập thánh thì sao? Đồ nhi lui xuống, xem vi sư chém chết bọn họ thế nào!