Chết tiệt!
Đông Hoàng Thái Nhất cắn răng, mắt lóe tia sáng định thúc giục thái dương tinh nổ, nhưng gã còn do dự.
Nếu gã dám để thái dương tinh nổ thì làm lâu rồi, Đông Hoàng Thái Nhất chưa làm vì gã không muốn chết theo. Đông Hoàng Thái Nhất biết rõ thái dương tinh này ẩn chứa bao nhiêu pháp lực, Thái Dương Chân Hỏa, bản thân gã gặp vụ nổ cũng sẽ chết hoặc bị thương.
Cùng Kỳ từ bên cạnh đụng vào thái dương tinh, lông đen như kim thép không sợ Thái Dương Chân Hỏa chút nào, dựa vào sức mạnh đụng bay thái dương tinh.
Bồ Đề Tổ Sư thoát khỏi áp chế, mặt tái mét nửa quỳ trong phế tích. Đông Hoàng Thái Nhất bị hất bay, gã siết chặt Hỗn Độn Chung tức giận trừng Cùng Kỳ.
Mắt Đông Hoàng Thái Nhất tràn đầy sát ý trừng Cùng Kỳ:
- Tức chết bản hoàng!
Bồ Đề Tổ Sư vốn rất khó chơi, Đông Hoàng Thái Nhất khó khăn lắm sắp chiến thắng lão ai ngờ giữa đường chạy ra Cùng Kỳ.
Không thể nương tay nữa!
Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất sắc lạnh. Gã vốn không định xuống tay ác, vì kế hoạch cửu đế thiên hạ, gã muốn giữ lại cường giả đỉnh cao của Huyền Đương đại thế giới. Nhưng bây giờ Đông Hoàng Thái Nhất nổi giận, gã bất chấp.
Bồ Đề Tổ Sư, Cùng Kỳ đều phải chết!
Đông Hoàng Thái Nhất định hành động bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, vụt ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt gã xuyên qua biển mây thấy mười hai người đứng.
Con ngươi Đông Hoàng Thái Nhất co rút bản năng dùng thần thức quét qua, sau đó biến sắc mặt.
Bụi bay mù mịt, Bồ Đề Tổ Sư thở hổn hển đứng dậy, ngước đầu nhìn Đông Hoàng Thái Nhất. Bồ Đề Tổ Sư thấy Đông Hoàng Thái Nhất hơi lạ, lão nhìn theo hướng ánh mắt của gã, sau đó cơ mặt lão cứng ngắc.
Thiên Mệnh Đại Đế, Hình Thiên, Thái Ất Chân Nhân thấy kỳ kỳ, quay đầu nhìn. Họ thấy mười hai bóng người như vị thần, cả đám biểu tình cực kỳ khó xem.
Thái Ất Chân Nhân nhíu mày hỏi:
- Đó là cái gì?
Hình Thiên không lên tiếng nhưng gã cảm nhận sự cường đại của mười hai người.
Không thua gì Đông Hoàng Thái Nhất, Bồ Đề Tổ Sư.
Thiên Mệnh Đại Đế trợn to mắt tràn đầy kinh hoàng nói:
- Không lẽ là . . .
Không lẽ là đại năng Cổ Tiên giới mà Lâu Nam nói?
Nghĩ đến đây Thiên Mệnh Đại Đế run run. Đông Hoàng Thái Nhất và Bồ Đề Tổ Sư biểu hiện ra lực lượng chắc chắn sẽ làm Cổ Tiên giới kiêng dè, thậm chí giống mười ba vạn năm trước xuất động vô số thần tiên hủy diệt Thánh Đình.
Lâu Nam ở phía xa biểu tình tuyệt vọng, lão lơ lửng trên trời thì thào:
- Tiêu rồi, tiêu đời thật rồi.
Vốn tưởng là một đại năng Cổ Tiên giới không ngờ đến mười hai vị.
Còn lấy tên Huyền Hư.
Lâu Nam dường như nghĩ tới cái gì, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, gằn sáu chữ:
- Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả!
Ngày càng nhiều hùng chủ chú ý đến Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả trên biển mây, dĩ nhiên bọn họ không liên tưởng đến thần tiên, còn tưởng là cường giả ẩn thế xuất hiện.
Đám hùng chủ bàn tán:
- Những người này là thần thánh phương nào?
- Chắc không đơn giản, ngươi không trông thấy Yêu Hoàng, Bồ Đề Tổ Sư ngừng đánh rồi sao?
- Trời, không lẽ lại có người càng mạnh xuất hiện?
- Thì ra Huyền Đương đại thế giới sâu không lường được.
- Cảm giác danh dự trước kia của chúng ta đều là trò cười.
Cửu U Âm Đế, Kiếm Chủ, Viêm Hoàng, Nhiên Đăng rét run. Bọn họ đều là Đại La Thủy Tiên, quét thần thức hướng Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả cảm giác như đụng phải gai, linh hồn đau nhức là biết tu vi của Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả vượt xa họ.
Nhiên Đăng cười to bảo:
- Lại là cường giả Nhập Thánh cảnh.
Nhiên Đăng muốn điên, bây giờ tu vi của lão quá yếu, nếu có thể trở lại tu vi đỉnh cao kiếp trước thì lão đã không bó tay thế này. Nhiên Đăng cũng nhìn ra Đông Hoàng Thái Nhất chưa đến độ cao kiếp trước, không thì cường giả Nhập Thánh cảnh như con kiến với gã. Kiếp trước Đông Hoàng Thái Nhất cũng là cường giả Nhập Thánh cảnh, dù kiếp này chưa đến Nhập Thánh cảnh nhưng tầm mắt còn đó.
Giọng Đại Tôn Chủ bỗng nhiên vang vọng thiên địa:
- Sao các ngươi không tiếp tục đi?
Uy áp mênh mông khuếch tán thiên địa, uy áp lấy Tuyệt Thiên Nguyên làm trung tâm bao trùm trăm vực.
Mặt Đông Hoàng Thái Nhất lạnh băng. Khuôn mặt Bồ Đề Tổ Sư trầm trọng nhìn Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả.
Hắc Điệp Tiên Tử nhíu mày nói:
- Hơi thở này . . . rất quen thuộc.
Hắc Điệp Tiên Tử suy nghĩ kỹ, mắt đẹp trợn to.
Khi Thần Vô Cơ thi triển thuật Thỉnh Thần thì hơi thở rất giống Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả, không lẽ . . .
Nghĩ đến đó Hắc Điệp Tiên Tử run rẩy, bóng ma mười ba vạn năm trước lại bao trùm trong lòng nàng.
Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng hỏi, không chút sợ hãi:
- Các ngươi là ai?
Khí thế của những người này dù mạnh nhưng chưa đến độ cao Đông Hoàng Thái Nhất không cách nào chiến thắng, có Hỗn Độn Chung thì gã sợ gì ai?
Một nam nhân đứng bên cạnh Đại Tôn Chủ cười khẩy nói:
- Ngươi xứng biết tên của chúng ta?
Nửa mặt bên trái của gã có màu xanh, nhìn rất rùng rợn.
Giọng điệu khinh miệt làm mắt Đông Hoàng Thái Nhất lóe sát ý.
Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Vậy thì các ngươi đi chết đi!
Đông Hoàng Thái Nhất ngoắc tay phải, thái dương tinh bị Cùng Kỳ đụng bay mấy chục dặm lại bay về. Đông Hoàng Thái Nhất vung tay phải lên trên, thái dương tinh vạn trượng đụng vào Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả, Thái Dương Chân Hỏa bốc cháy theo gió, thế không thể đỡ.
Thái Dương Chân Hỏa ngưng tụ thành thái dương tinh có nhiệt độ siêu cao, Đại La Thủy Tiên cũng không dám đón đỡ.
Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả đối diện thái dương tinh mặt không đổi sắc, còn châm chọc thảo luận:
- Huyền Đương đại thế giới ra nhân vật như vậy, chúng ta phải xóa sổ thôi.
- Nhảm, nếu truyền ra ngoài thì mất mặt.
- Ừm, lại phải thanh tẩy Huyền Đương đại thế giới rồi.
- Yêu này tu vi đến Nhập Thánh cảnh hậu kỳ đã rất giỏi, về tu vi thì có thể trở thành Tôn Giả.
Mười hai Tôn Giả hoàn toàn không để Đông Hoàng Thái Nhất vào mắt.
Đông Hoàng Thái Nhất đến Nhập Thánh cảnh hậu kỳ, bọn họ thì kém nhất cũng là Nhập Thánh cảnh hậu kỳ, Đại Tôn Chủ thì đến viên mãn, nhìn ngang ngó dọc gã đều thua chắc.
Đại Tôn Chủ không cười nhưng mắt nhìn Hỗn Độn Chung chằm chằm, mắt hấp háy tia sáng liên tục.
Thái dương tinh sắp đụng trúng, trừ Đại Tôn Chủ ra mười một Tôn Giả ra tay, pháp lực các màu tụ lại hình thành cơn lũ ngập trời đẩy hướng thái dương tinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lũ pháp lực va chạm với thái dương tinh, thanh âm chấn động trời đêm, chấn nứt đất đai.
Gió to tàn phá, Tần Quân và Cực Viêm Ma Thần đang độ kiếp ở phía xa bị hất bay. Các sinh linh xem cuộc chiến lùi nhanh. Đám hùng chủ không dám đến gần.