Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1247: Chương 1247: Bắt chuyện trong vũ trụ




Trong thùng xe, mèo yêu Tiểu Thất nằm rạp dưới sàn ngáp dài:

- Chó mèo gì cũng mơ ước tiên tử. Tuy thứ hạng của Mạnh Như Lang trong vòng ba trăm trên bảng Thiên Kiêu, nhưng kém xa đám yêu nghiệt Đế Thiên Vô.

Nam Tố Tiên Tử lắc đầu cười nói:

- Đế Thiên Vô, trăm vạn năm mới ra được một người, xếp vào mười hàng đầu. Mạnh Như Lang đúng là không thể sánh bằng, nhưng ta lấy Đế Thiên Vô làm mục tiêu không có nghĩa là ta thích Đế Thiên Vô.

- Hả? Chẳng lẽ tiên tử thích vị Tần Thiên Đế này?

Bị mèo yêu Tiểu Thất trêu cợt, Nam Tố Tiên Tử khẽ nạt, nhưng nàng không phủ nhận.

Mạnh Như Lang ở bên ngoài nóng nảy, khó khăn lắm mới đụng mặt Nam Tố Tiên Tử trong trời sao, cơ hội ngàn năm một thuở thế này sao gã chỉ chào một tiếng rồi đi được?

Mạnh Như Lang tiếp tục mặt dày hỏi:

- Không biết tiên tử đi nơi nào?

- Tù Mệnh Ngục.

Mạnh Như Lang á khẩu:

- . . .

Tù Mệnh Ngục là tuyệt địa lớn nhất Cổ Tiên tinh vực, khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Tần Quân không kiềm được xì cười:

- Phụt.

Không khí quá lúng túng, hắn không nhịn nổi.

Mặt Mạnh Như Lang xanh mét, tiếng cười của Tần Quân trong tình cảnh này nghe rất chói tai, như đang cười nhạo gã.

Mà đúng là Tần Quân đang cười nhạo gã.

Nhịn!

Mạnh Như Lang cười gượng, không thèm so đo với tiểu lâu la. Gã dù gì là Nhập Thánh, cộng thêm Nam Tố Tiên Tử là hai Nhập Thánh, nắm tay nhau cùng xông xáo trong Tù Mệnh Ngục chắc không thành vấn đề. Nếu gặp nguy hiểm lớn không chừng hai người sẽ ma sát này kia, tưởng tượng thôi đã thích rồi.

Mạnh Như Lang hắng giọng cười nói:

- Tù Mệnh Ngục rất nguy hiểm, có cần ta cùng tiên tử đi phiêu bạt một phen?

Cường Lương, Triệu Công Minh bật cười đầy nhạo báng.

Dám giành nữ nhân với bệ hạ của họ? Đúng là chán sống muốn nhảy cầu.

Giọng Nam Tố Tiên Tử truyền ra:

- Không làm phiền Mạnh công tử. Tù Mệnh Ngục cực kỳ nguy hiểm, ngay cả ta cũng không nắm chắc tuyệt đối.

Mạnh Như Lang lúng túng.

Câu này chẳng khác nào nói gã không bằng Nam Tố Tiên Tử.

Tần Quân không kiên nhẫn nói:

- Biến qua bên kia đi đừng cản đường, tán gái không nên dùng kiểu này.

Mạnh Như Lang rực cháy lửa giận quay đầu trừng Tần Quân, ánh mắt như muốn xé xác hắn ra.

Triệu Công Minh nóng tính mắng:

- Nhìn cái gì? Coi chừng móc mắt ngươi ra!

Mạnh Như Lang tức xì khói.

Nam Tố Tiên Tử không tức giận mà đám nô tài này dám vô lễ.

Mạnh Như Lang hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Ta đang nói chuyện với chủ tử của các ngươi, chen mỏ vào làm gì?

Nếu không phải vì nể Nam Tố Tiên Tử là gã đã đánh họ rồi.

Trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu thứ hạng của gã thấp hơn Nam Tố Tiên Tử, nhưng không có nghĩa Mạnh Như Lang sẽ yếu hơn nàng. Danh sách thử thách không chính xác trăm phần trăm, nếu không như vậy thì tại sao thứ bậc liên tục lên xuống?

Cường Lương nổi giận, sát khí khủng bố như sóng biển ập hướng Mạnh Như Lang:

- Ngươi muốn chết!

Mạnh Như Lang dựng đứng lông tơ, toàn thân nổi da gà.

Tần Quân mở miệng nói:

- Đừng ra tay.

Đối phương không phải tới gây sự, nếu Mạnh Như Lang chết thì món nợ này sẽ tính lên người Nam Tố Tiên Tử. Mặc dù Tần Quân cuồng vọng nhưng hễ có chuyện gì thì hắn tự gánh vác, không muốn tai họa người vô tội, đặc biệt khi hắn có chút tình ý với Nam Tố Tiên Tử.

Cường Lương nhìn Mạnh Như Lang chằm chằm, lạnh lùng nói:

- Biến!

Mạnh Như Lang sợ hãi không dám đối diện, trán rịn mồ hôi lạnh, tay cầm quạt run run.

Mạnh Như Lang sợ hãi thầm rít gào:

- Người này có tu vi gì?

Bị ánh mắt Cường Lương nhìn chằm chằm Mạnh Như Lang cảm giác mình tùy thời sẽ chết.

Nam Tố Tiên Tử giải thích rằng:

- Mạnh công tử mau đi đi, bọn họ không phải thuộc hạ của ta, đừng đắc tội.

Mạnh Như Lang ngạc nhiên, bản năng nhìn hướng Tần Quân, gã liền hiểu.

Không lẽ những người này là thuộc hạ của Tần Quân?

Mạnh Như Lang nghiến răng trừng Tần Quân, cuối cùng phất tay áo rời đi, không buông lời hăm dọa.

Tu vi của Cường Lương khủng bố, Mạnh Như Lang không ngu xuẩn đe dọa rồi bị người ta nhổ cỏ tận gốc.

Tần Quân lắc đầu nhìn bóng lưng Mạnh Như Lang rời đi, người này biết tiến lùi, nếu dám được một tấc lại muốn tiến một thước thì hắn sẽ kêu Cường Lương ra tay.

Nam Tố Tiên Tử lại mở miệng, ngữ điệu chất chứa xin lỗi:

- Thiên Đế đừng trách.

Nếu là người khác thì còn lâu Nam Tố Tiên Tử mới xin lỗi.

Tần Quân nhún vai cười nói:

- Không sao, càng nhiều người theo đuổi nàng chứng minh nàng càng có sức hấp dẫn, ha ha.

Nam Tố Tiên Tử khẽ hừ, không nói nữa:

- Hừ!

Nhưng tiếng hừ hờn dỗi làm tim Tần Quân tê tê.

Bốn con rồng đen tiếp tục bay đi, theo tính toán thì bảy ngày nữa bọn họ sẽ đến Tù Mệnh Ngục.

Sau khi Mạnh Như Lang rời đi không có kêu cứu viện giết ngược về, dường như việc này cứ cho qua như vậy.

Bảy ngày qua rất nhanh.

Tần Quân đưa mắt nhìn, vì sao xung quanh thưa dần, linh khí cực kỳ dày đặc tràn ngập hình thành biển mây.

Thái Dương Tinh cách nơi này khá xa khiến mảnh trời sao chốn này rất mờ tối, Tần Quân cảm giác không khí hơi túc sát, tràn ngập sát khí.

Nam Tố Tiên Tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Quân, mở miệng nói:

- Phía trước là Tù Mệnh Ngục, đây là lần thứ hai ta đến.

Mắt đẹp nhìn chăm chú đằng trước đầy kiêng dè.

Tần Quân nhướng mày hỏi:

- A, lần thứ hai?

Không lẽ Nam Tố Tiên Tử đã thất bại một lần?

Nam Tố Tiên Tử ai oán nói:

- Ta thấy hung sát khí bên trong quá nặng nên không dám tự tiện đi vào, nên đi tìm Giai Đạo Bí Tự muốn biến mạnh hơn, đáng tiếc.

Phi!

Bà nương này cứ nhớ mãi Giai Đạo Bí Tự không quên.

Tần Quân mặt dày nói:

- Xem ra nàng rất may mắn khi gặp được trẫm.

Nam Tố Tiên Tử trợn trắng mắt, tên này thật không biết xấu hổ.

Trước kia không quá thân với Tần Quân thì nàng còn tưởng hắn là loại thiên tài cao ngạo rất sĩ diện, không ngờ biết nhau rồi mới thấy tiểu tử này mặt dày vô sỉ.

Bốn con rồng tiếp tục tiến lên, Tù Mệnh Ngục trong truyền thuyết rất nhanh xuất hiện ngay trước mắt.

Trong mây có hòn đảo lớn trôi nổi như con thú đen ngòm nằm rạp trong trời sao. Mây lôi cuồn cuộn phủ mấy ức dặm, lôi điện nhiều vô số kể giao thác đánh xuống như muốn nổ nát hòn đảo.

Tần Quân híp mắt nhìn, cảm giác Tù Mệnh Ngục mơ hồ, nhìn đảo lâu sẽ thấy choáng váng, rất kỳ lạ.

Phục Hy trầm giọng nói:

- Đảo này là đảo hung thần, không may mắn.

Phục Hy là Nhập Thánh cảnh viên mãn mà cũng thầm hoảng khi nhìn Tù Mệnh Ngục, đủ thấy nó khủng bố.

Nam Tố Tiên Tử gật đầu nói:

- Lúc trước ta cảm giác khí thế hung ác quá nặng cho nên không đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.