Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1248: Chương 1248: Tù Mệnh Ngục quỷ dị




Tần Quân cười cợt nói:

- Nàng bị hù sợ chứ gì, cứ nói thẳng ra đi.

Nam Tố Tiên Tử nghe mà muốn đánh người.

Đùa thì đùa, Tần Quân cũng cảm thấy Tù Mệnh Ngục âm u thật, nó âm u hơn bất cứ chỗ nào hắn từng đi.

Đảo to bị lôi điện bủa giăng, trời sao xung quanh không có ánh sáng, vì sao, thậm chí không có thiên thạch. Lôi điện thường chiếu sáng đảo to tựa như lệ ma núp trong hắc ám.

Tiếng sấm nổ như tiếng lệ ma gầm rống, khiến người sợ.

Cường Lương cao ngạo hừ mũi:

- Có ta ở đây sẽ bảo vệ an toàn của bệ hạ!

Tỏ rõ không để Tù Mệnh Ngục vào mắt.

Tần Quân cười nói:

- Nếu vậy thì chúng ta hãy vào đi.

Nói xong Tần Quân nhảy người lên bay hướng Tù Mệnh Ngục. Cường Lương, Phục Hy, Triệu Công Minh theo sau. Nam Tố Tiên Tử mang theo mèo yêu, bốn con rồng đen bị để lại tại đây.

Cường Lương nhanh chóng đi tới trước mặt Tần Quân mở đường cho hắn.

Rất nhanh cả nhóm vào trong khu vực lôi điện của Tù Mệnh Ngục. Cường Lương là Tổ Vu lôi, những lôi điện chưa đến gần họ đã tự động tan biến, cảnh này làm con ngươi Nam Tố Tiên Tử co rút.

Nam Tố Tiên Tử kinh hoàng thầm nghĩ:

- Người này rốt cuộc có lai lịch gì mà thiên lôi của Tù Mệnh Ngục cũng phải tan biến?

Tù Mệnh Ngục từng nhốt vô số cường giả, bọn họ điên cuồng chém giết trong ngục, sát khí và oán niệm qua bao nhiêu năm diễn biến đã thành loại nguyền rủa cực kỳ khủng bố.

Bởi vì nguyền rủa nên thiên địa không dung, thiên lôi phủ lên Tù Mệnh Ngục thật ra tương đương với nhắc nhở sinh linh đừng lại gần.

Nhưng cố tình nhiều kẻ không sợ chết muốn xông vào, Tù Mệnh Ngục đã có nhiều cường giả chết, chắc chắn bên trong còn giữ lại các loại cơ duyên.

Trên đường bay Tần Quân chú ý phía xa có tung tích sinh linh, khoảng cách khá xa, họ đang né tránh thiên lôi tìm đường lao vào Tù Mệnh Ngục.

Tần Quân cười khẽ:

- Thú vị.

Tần Quân bỗng có dự cảm rằng Bạch Đế từng vào Tù Mệnh Ngục.

Sau đại chiến hai tộc nhân yêu thì Bạch Đế bí ẩn mất tích, rõ ràng là đi thiên ngoại. Y sẽ không động lòng với Tù Mệnh Ngục, liên quan Tù Mệnh Đế Tôn sao?

[Trời sao bờ bên kia, Cổ Thánh Đế Đạo.

Siêu thoát thiên tù, đại đạo sinh cơ.]

Hai hàng chữ lại hiện ra trong đầu Tần Quân, khiến hắn suy nghĩ sâu xa.

Hay hai hàng chữ này đại biểu cho cái gì?

Tần Quân nhớ lúc mới xúc phát hệ thống nó từng nói hệ thống là đại đạo sinh cơ biến thành, không lẽ có liên quan đến chuyện này?

Cổ Thánh Đế Đạo thì có ý nghĩa gì?

Tần Quân nghĩ không ra.

Cả nhóm đã xuyên qua khu vực thiên lôi, sắp vào Tù Mệnh Ngục.

Nhìn kỹ thì đảo lớn Tù Mệnh Ngục vô cùng hoang vắng, các ngọn núi như bóng ma trong đêm tối khiến người sợ, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy càng rùng rợn hơn.

Bỗng tiếng gầm tràn ngập độc ác vang lên:

- Trời không có mắt! Ta hận! Ta hận!

Đám người Tần Quân sợ hết hồn, nhìn phía trước nhưng không thấy bóng dáng sinh linh nào.

Nam Tố Tiên Tử trầm giọng nói:

- Là oan hồn trong Tù Mệnh Ngục. Theo như Nhập Thánh lúc trước trốn ra ngoài nói trong Tù Mệnh Ngục thường có oan hồn gầm rống, làm Nhập Thánh đó mấy vạn năm không ngủ ngon được.

Chỉ có đến gần Tù Mệnh Ngục mới cảm giác sự khủng bố của Tù Mệnh Ngục, nó kinh dị hơn xa truyền thuyết.

Oan hồn?

Bốn người Tần Quân đăm chiêu, chốc lát sau họ đáp xuống đất, đến vách đá Tù Mệnh Ngục.

Đằng trước là hoang nguyên mênh mông vô bờ, phía cuối mặt đất là những ngọn núi cheo leo như gai dài đâm thẳng lên trời.

Triệu Công Minh khẽ kêu:

- Ủa?

Đám người Tần Quân cùng Triệu Công Minh ngoái đầu lại, ngạc nhiên phát hiện vách vực và trời sao sau lưng mình đã biến mất, thay thế là hoang nguyên bao la. Như thể họ rơi vào khu vực chính giữa Tù Mệnh Ngục, cảm giác rất quỷ dị.

Triệu Công Minh nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ là mê huyễn pháp trận?

Phục Hy lắc đầu nói:

- Không phải ảo trận.

Mèo yêu Tiểu Thất sợ hãi dựng đứng lông xù, mắt mèo trợn to suýt rớt ra.

Nam Tố Tiên Tử lắc đầu nói:

- Đi tiếp đi, mục đích chuyến đi này của chúng ta là tìm đến Hồn Quy Hà, bờ sông có Quảng Hàn Lưu Ly Thảo.

Đứng đây bọn họ nghe tiếng nước sông chảy, lòng Nam Tố Tiên Tử háo hức chờ mong.

Nếu nhanh chóng tìm được Quảng Hàn Lưu Ly Thảo là họ có thể rời khỏi đây thật mau.

Tần Quân gật đầu, đoàn người chậm rãi tiến lên trước.

Họ không dám tự tiện bay trong Tù Mệnh Ngục, theo như Nam Tố Tiên Tử nói cấm chế pháp trận trong này nhiều khủng khiếp, sơ sẩy một cái là sẽ mãi mãi rớt xuống địa ngục.

Đi khoảng ngàn thước sau, nơi ban đầu họ đứng hiện ra một bóng trắng. Mơ hồ thấy hình dáng nữ nhân áo trắng mờ ảo, khiến người sợ là miệng mũi nàng chảy máu, đôi mắt trợn to không chớp cái nào tràn ngập oán độc nhìn theo hướng nhóm Tần Quân.

Nữ nhân áo trắng thù hận lẩm bẩm:

- Cực Viêm Ma Thần . . . Cực Viêm Ma Thần vạn ác . . .

Nữ nhân áo trắng đi theo nhóm Tần Quân.

Tần Quân đang đi dường như cảm giác đến cái gì, quay đầu nhìn lại. Nhưng trong tầm nhìn của hắn thì hoang nguyên không có nữ nhân áo trắng.

Phục Hy cau mày trầm giọng nói:

- Nguy rồi, có sát khí!

Sát khí!

Phục Hy, Triệu Công Minh đi hai bên trái phải Tần Quân, Cường Lương đi trước mặt. Nam Tố Tiên Tử, mèo yêu Tiểu Thất thì đi đằng sau Tần Quân. Bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh.

Đột nhiên sắc mặt Cường Lương trở nên dữ tợn một đấm đánh vào bên phải.

Thoáng chốc một nữ nhân áo trắng miệng mũi chảy máu hiện hình ngay bên tay phải Cường Lương, tính xé xác gã. Tiếc rằng động tác của Cường Lương đau hơn, một đấm đánh tan nàng.

Quyền phong xới đất cát bay lên, đám người Tần Quân dùng pháp lực hất cát bụi bay đi.

Tần Quân nghi hoặc hỏi:

- Đây là thứ gì? Oan hồn sao?

Phục Hy gật đầu nói:

- Đúng là hồn thể nhưng khác với linh hồn bình thường, oán khí rất nặng, hầu như sắp ngưng tụ thành thực chất.

Rất khó tưởng tượng trải qua hành hạ đến mức nào mới có oan hồn như vậy.

Triệu Công Minh cảnh giác nhìn xung quanh đề phòng oan hồn lại đánh lén.

Nam Tố Tiên Tử nhíu chân mày, mới rồi oan hồn kia cho nàng cảm giác nguy hiểm rất kinh dị. Nam Tố Tiên Tử thầm mừng vì không một mình giết vào trong này.

Đoàn người tiếp tục đi tới, nhưng bước chân nhanh hơn lúc trước nhiều.

Chờ sau khi họ đi, nữ nhân áo trắng lại hiện hình, vẫn độc ác nhìn đám người Tần Quân, đôi mắt không ngừng chảy máu trông rất âm trầm.

Lần này nữ nhân áo trắng không đuổi theo, thân hình dần trong suốt rồi biến mất.

Một đường không nói chuyện.

Tù Mệnh Ngục như một phương đại thế giới, nhưng toàn là núi hoang rừng vắng, dọc đường đi có nhiều xương trắng đã phong hóa.

Đi khoảng một canh giờ, mọi người dừng bước lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.