Tần Quân trầm giọng nói:
- Không thích hợp, trẫm cảm giác mình lòng vòng tại chỗ.
Ngọn núi vẫn nằm ở cuối đường chân trời, tiếng nước chảy vẫn ngay đằng trước, nhưng bọn họ đi mãi không tới nơi.
Đám người Cường Lương tuy sớm phát hiện không thích hợp nhưng không nhìn thấu lý do nằm ở đâu, vì vậy không hé răng.
Phục Hy lấy Phượng Hoàng Cầm ra, tiếng đàn réo rắt văng vẳng. Mắt Nam Tố Tiên Tử sáng rực.
Lúc trước Phục Hy cầm Phượng Hoàng Cầm hành Tây Môn Thanh Cương tơi tả nay còn hiện rõ trước mắt Nam Tố Tiên Tử. Lần nữa nhìn Phượng Hoàng Cầm tận mắt, Nam Tố Tiên Tử tò mò đàn này có thể giúp bọn họ thoát khỏi cảnh khó không?
Phục Hy bay lên, hư không ngồi xếp bằng rồi đánh đàn, từng đợt lưỡi dao gió bắn đi bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ liên tiếp, trong phạm vi hơn trăm thước lưỡi dao gió dường như đụng vào cái gì, vụ nổ sinh ra khói bụi.
Triệu Công Minh sắc mặt khó coi, mắng:
- Có nhiều cấm chế như vậy?
May mắn lúc trước bọn họ không bay nếu không chắc đã bị thương rồi.
Tần Quân cau mày, lòng thầm thắc mắc. Tù Mệnh Ngục tồn tại nhiều năm như vậy dù có nhiều cấm chế thì lẽ ra đã bị hư hơn phân nửa mới đúng, sao có thể dày đặc vậy được?
Đằng trước chợt bay lên gió cát mơ hồ.
Tù Mệnh Ngục bị mây lôi phủ trùm nên có vẻ rất tối tăm, sấm chớp đì đùng, bão cát nổi lên là cảnh tượng rất khủng bố, người thường không cách nào nhìn rõ được.
Nhưng nhóm Tần Quân không phải phàm nhân, bọn họ cau mày nhìn bão cát đằng trước.
Sát khí!
Sát khí vô cùng khủng bố.
Cường Lương nheo mắt nhìn bão cát, chậm rãi nói:
- Nhập Thánh viên mãn, nửa bước Hiển Thánh.
Triệu Công Minh, Phục Hy, Nam Tố Tiên Tử biến sắc mặt.
Nửa Bước Hiển Thánh!
Mới đến đã gặp tồn tại khủng bố như vậy, về sau còn sẽ gặp cái gì nữa?
Tần Quân nghẹn họng hỏi:
- Ngươi xác định có Nhập Thánh sống mấy vạn năm tại đây?
Nam Tố Tiên Tử lặng im không biết nên trả lời thế nào, nàng đâm ra nghi ngờ truyền thuyết là thật hay giả.
Một tiếng gầm gừ truyền ra từ gió cát đầy trời, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề:
- Tù Mệnh Đế Tôn . . . ta không giết ngươi . . . không bao giờ chuyển thế . . .!
Nhìn theo hướng phát ra thanh âm thấy một bóng người thấp thoáng trong gió cát, dường như đang kéo cái gì, bước chân chậm chạp nhưng sát khí
Càng lúc càng mạnh.
Tần Quân nhẹ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là cường giả từng bị Tù Mệnh Đế Tôn nhốt? Giống như Phong Oa?
Nam Tố Tiên Tử do dự nói:
- Có lẽ, ta cũng không biết, ta chưa từng tiến vào.
Ai dám xông vào tuyệt địa hung hiểm nhất Cổ Tiên tinh vực?
Xác chất chồng đúc thành uy danh của Cổ Tiên tinh vực, không ai thật sự hiểu rõ Tù Mệnh Ngục, không cách nào bảo đảm sự chân thật của những truyền thuyết này.
Ít ra Nam Tố Tiên Tử chưa tận mắt thấy sinh linh trốn ra khỏi Tù Mệnh Ngục, nàng chỉ biết thu thập tình báo tìm hiểu Tù Mệnh Ngục.
Bóng người cách bọn họ càng lúc càng gần, dần dà đám người Tần Quân nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Là một nam nhân không nhìn thấu tuổi tác, thân hình gầy guộc, cao một thước bảy, người đầy huyết già. Mảnh vải quấn nửa người trên, bên trên quần đen có sợi dây leo cột quanh lưng. Khoa trương nhất là tay trái cây một cây đại đao, dài ba trượng khủng bố.
Lưỡi đao màu vàng trắng như răng nanh của loài mãnh thú, chuôi đao quấn dây thừng nhiều cỡ mười sợi. Thân hình nam nhân so với đại đao chênh lệch rất lớn, tạo rung động thị giác mãnh liệt.
Nam nhân vừa kéo đao vừa thở hổn hển như con sói đói.
Triệu Công Minh khẽ kêu lên:
- Sát khí thật kinh người!
Cùng là Nhập Thánh cảnh viên mãn nhưng Triệu Công Minh cảm giác người này cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là đại đao răng nanh khoa trương kia.
Nam Tố Tiên Tử như nhớ ra cái gì, kêu lên:
- Không lẽ là Đao Ma?
Đao Ma?
Tần Quân ngạc nhiên nhìn Nam Tố Tiên Tử, chờ đợi nàng giới thiệu.
Nam Tố Tiên Tử trầm giọng nói, tùy thời chuẩn bị chiến đấu:
- Đồn rằng trong Tù Mệnh Ngục có một ma đầu dùng đao, giết vô số sinh linh xông vào ngục. Có người thấy hắn ăn xác chết!
Ăn xác chết!
Tần Quân ớn lạnh. Cường Lương khinh thường hừ mũi. Phục Hy, Triệu Công Minh cảnh giác nhìn nam nhân tình nghi là Đao Ma.
Mèo yêu Tiểu Thất hét lên:
- Trên người nó có lực lượng Ác Oan!
Tần Quân trợn to mắt lặp lại:
- Lực lượng Ác Oan?
Kiếp trước Tần Quân có nghe về lực lượng Ác Oan.
Ăn ức vạn linh hồn có thể được lực lượng Ác Oan!
Cường giả bị tẩu hỏa nhập ma, không chút lý trí mới lấy được lực lượng Ác Oan.
Sinh linh có lực lượng Ác Oan thì suốt kiếp không thể siêu sinh, Âm phủ không thu, thiên đạo không nhận, đi đến đâu cũng sẽ bị thiên lôi nghiệp hỏa quấn người.
Chẳng lẽ người này từng nuốt ức vạn oan hồn?
Tần Quân rợn tóc gáy, không ngờ thứ trong truyền thuyết thật sự tồn tại.
Tần Quân bỗng thấy tò mò, con mèo yêu của Nam Tố Tiên Tử hình như không đơn giản, hèn gì nàng mang theo nó bên người.
Đao Ma bắt đầu hành động, xách theo đại đao răng nanh chạy tới gần nhóm Tần Quân, tốc độ càng lúc càng nhanh, chấn hoang nguyên rung rinh.
Triệu Công Minh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Triệu Công Minh giơ tay chạy hướng Đao Ma, lòng bàn tay trái toát ra hai mươi bốn luồng sáng, đó là Định Hải Châu.
Triệu Công Minh có Định Hải Châu thì có thể đấu ngay mặt với Hiển Thánh, nên chẳng ngán Đao Ma mới Nửa Bước Hiển Thánh.
Gió cát như rồng dài cuồn cuộn.
Hai bóng dáng siêu mạnh rất nhanh áp sát.
Đao Ma vụt ngẩng đầu lộ ra con mắt đỏ ngầu khủng bố, da cháy đen như bị lửa nướng, dùng trán đụng hướng Định Hải Châu.
Bùm!
Tay Triệu Công Minh cầm hai mươi bốn viên Định Hải Châu đụng trúng trán Đao Ma, gió cát nổ tung thành khu vực chân không đường kính trăm thước.
Cường Lương che trước mặt Tần Quân triệt tiêu gió rít ập vào mặt.
Đất hoang nguyên nhanh chóng nứt ra như mạng nhện lớn bao phủ vạn thước, xa hơn chút vì cấm chế nên khe nứt bị chặn lại tựa như chỉ là ảo giác.
Triệu Công Minh biến sắc mặt, cắn răng đẩy mạnh tới trước, sức mạnh khó thể tưởng tượng đẩy Đao Ma bay ra ngoài.
Đại đao răng nanh dán sát mặt đất cắt ra cái khe dài mất hút phía cuối trời.
Tần Quân híp mắt hỏi:
- Giải quyết rồi?
Bình thường thì Nhập Thánh cảnh viên mãn không chịu nổi thần uy của Định Hải Châu, nhưng Đao Ma có lực lượng Ác Oan nên có lẽ sẽ không sao.
Tần Quân mới hỏi xong gió mạnh khủng bố ập đến, đá vụn bay đầy, thổi vạt áo Triệu Công Minh phần phật. Triệu Công Minh giơ hai tay che trước mặt, ổn định thân hình không bị thổi đi.