Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1250: Chương 1250: Thân bất tử bất diệt




Phục Hy, Nam Tố Tiên Tử cũng làm vậy. Mèo yêu Tiểu Thất dán sát mặt đất, móng vuốt cắm sâu vào đất bùn.

Con ngươi Triệu Công Minh co rút vội né qua, Đao Ma từ đường chân trời nhảy lên, tay trái giơ cao đại đao răng nanh chém xuống. Một nhát đao sắp chém đứt mặt đất.

Grít!

Triệu Công Minh né kịp lúc, đại đao răng nanh lướt qua mặt trong đường tơ kẽ tóc.

Một đao chém xuống đất vỡ ra, cát bay đá vụn lên cao mấy ngàn trượng. Tần Quân vội bay lên, dùng Đế Viêm Long Khí bao bọc thân thể của mình.

Đưa mắt nhìn đất đai bỗng thành phế tích, trông như đống đá vụn chất chồng. Cát đá che lấp không trung, Tần Quân thậm chí không thể thấy rõ thân hình của Triệu Công Minh và Đao Ma.

Triệu Công Minh vừa kinh vừa giận, tay cầm hai mươi bốn viên Định Hải Châu đánh hướng Đao Ma.

Đao Ma cầm đại đao răng nanh dài ba trượng chém tới, tốc độ siêu mau không thua gì Triệu Công Minh.

Định Hải Châu va chạm vào đại đao răng nanh bắn ra hỏa hoa, nhưng lần này Đao Ma không bị đánh lui.

Hai người đánh túi bụi trên cao, thân hình di chuyển mau đến khó tin, đụng trúng các cấm chế làm không trung liên tục phát ra tiếng nổ, khiến người vô cùng sợ hãi.

Gió to rít gào, Tần Quân đứng sau lưng Cường Lương hỏi:

- Triệu Công Minh thắng được không?

Sức chiến đấu của Đao Ma vượt dự đoán của Tần Quân, trong cùng cảnh giới có thể ác chiến với Triệu Công Minh cầm Định Hải Châu thì không thể tưởng tượng.

Hay thanh đao đó ngang ngửa Định Hải Châu?

Mắt Cường Lương hấp háy tia sáng nói:

- Tám lạng nửa cân, sức chiến đấu của người này dường như tăng mạnh theo cơn giận.

Hưm? Đối tượng khó chơi đây.

Tần Quân thầm khó hiểu. Định Hải Châu phát ra huyền quang, Đao Ma chợt khựng lại, Triệu Công Minh lắc người vòng ra sau lưng gã, rút La Phù Tiên đánh vào gáy gã.

Một cú quất dốc hết sức, cường giả Nhập Thánh bình thường sẽ bị đánh nát.

Nhưng Đao Ma chỉ run nhẹ, tay trái Triệu Công Minh bị chấn tê dại.

Triệu Công Minh chửi thầm:

- Sao thân thể của tên này cứng vậy?

Giây sau Đao Ma tỉnh táo lại, huơ đao chém.

Tần Quân trầm giọng ra lệnh:

- Diệt hắn cho trẫm!

Ngay cả Định Hải Châu cũng không thể làm gì Đao Ma, Tần Quân không muốn Triệu Công Minh mạo hiểm.

Dứt lời bùm một tiếng Cường Lương vọt ra, chớp mắt đã đến trước mặt Đao Ma, trên cao nhìn xuống gã. So với Đao Ma thì mặt mũi Cường Lương dữ tợn hơn, mức độ kinh dị khủng bố còn cao hơn Đao Ma.

Cường Lương không nói nhiều, trực tiếp tung nắm đấm.

Bùm!

Nắm tay to lớn đánh vào ngực Đao Ma, xuyên thủng qua đống thịt bầy nhầy. Đao Ma không văng ra ngoài mà mắc kẹt trên tay Cường Lương.

Hình ảnh vô cùng rung động lòng người, dường như mọi thứ đã chấm dứt.

Khuôn mặt Triệu Công Minh hãi hùng nhìn Cường Lương, lần đầu tiên gã cảm nhận lực lượng của Cường Lương ở khoảng cách gần như vậy.

Mạnh quá!

Tưởng tượng cú đấm của Cường Lương nếu trúng người mình làm Triệu Công Minh run rẩy.

Phục Hy hút ngụm khí lạnh, cách thật xa vẫn cảm nhận được quyền phong khiến linh hồn run rẩy.

Nam Tố Tiên Tử, mèo yêu Tiểu Thất trợn to mắt nhìn. Đao Ma hung thần ngút trời vậy mà không chịu nổi một kích của Cường Lương?

Đao Ma rít gào:

- Ta muốn giết ngươi . . . Tù Mệnh Đế Tôn!

Cường Lương khinh miệt hừ một cái, quả nhiên đã điên.

Một cường giả vì chấp niệm báo thù mà rơi vào tình trạng người không ra người quỷ không ra quỷ, khiến người thổn thức.

Cùng lúc đó, phía xa có một nam nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn Cường Lương. Nam nhân mặc áo bó màu đen, mặt lấm tấm vết máu, tay cầm trường thương hồng anh run run, đáy lòng cực kỳ không bình tĩnh.

Nam nhân áo đen run giọng mộng ảo thì thào:

- Đó là Đoạn Phong Đao . . .

Hình như Đoạn Phong Đao là tên của Đao Ma.

Nam nhân áo đen chú ý đến Nam Tố Tiên Tử, mừng rỡ bay qua.

Nghe tiếng xé gió Phục Hy vụt ngoái đầu, thấy nam nhân áo đen bay tới, Phục Hy đang định ra tay.

Nam nhân áo đen hét to:

- Nam Tố Tiên Tử!

Nam Tố Tiên Tử, Tần Quân giật mình ngoái đầu nhìn.

Đệt! Lại một tên mặt trắng nhỏ!

Mặt Tần Quân tối sầm. Trên mặt nam nhân áo đen loang lổ vết máu nhưng nhìn ra được bình thường cũng là hình tượng công tử ca phong độ phiên phiên.

Trước kia Tần Quân không có cảm giác gì, từ khi hơi có ý với Nam Tố Tiên Tử thì hắn dễ ghen.

Nam Tố Tiên Tử nhíu mày hỏi:

- Mặc Huyền Tử, sao ngươi ở đây?

Nam nhân áo đen bay nhanh tới, cố nén kích động, bảo:

- Tiên tử, ta đã bị nhốt mấy trăm năm trong Tù Mệnh Ngục, rốt cuộc gặp được một người quen.

Bị nhốt mấy trăm năm?

Vẻ mặt Tần Quân, Phục Hy, Nam Tố Tiên Tử quái dị.

Cường Lương giật Đao Ma dính trên tay mình xuống ném bay mất hút phía cuối trời.

Triệu Công Minh nghi hoặc hỏi:

- Tại sao không giết hắn?

Cường Lương giải thích rằng:

- Không giết được, người này là thân bất tử bất diệt, dường như có liên quan với Tù Mệnh Ngục.

Thân bất tử bất diệt!

Triệu Công Minh hút ngụm khí lạnh, hèn gì thân thể của Đao Ma cứng rắn đến thế.

Nam Tố Tiên Tử nghi hoặc hỏi:

- Ngươi xếp hạng năm mươi bảy trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu, có tu vi Nhập Thánh cảnh hậu kỳ mà không trốn ra được sao?

Mặc Huyền Tử rất nổi tiếng trong trời sao, nghe đồn đã bước nửa chân vào Nhập Thánh cảnh viên mãn, không ngờ gã bị nhốt mấy trăm năm trong Tù Mệnh Ngục.

Trong trời sao thì vài trăm năm không quá dài, nên không ai phát hiện Mặc Huyền Tử mất tích.

Tần Quân trầm ngâm:

- Thiên kiêu xếp hạng năm mươi bảy? Nhập Thánh cảnh hậu kỳ?

Xem ra bảng Thiên Kiêu hiện giờ vẫn rất mạnh.

Trong vòng mười vạn năm tu đến Nhập Thánh cảnh hậu kỳ thì thiên phú cao ngất ngưỡng.

Tần Quân trước kia có huyết mạch Cực Viêm Ma Thần mất năm vạn năm mới đột phá Nhập Thánh cảnh, có thể tưởng tượng để đến Nhập Thánh khó khăn cao bao nhiêu.

Mặc Huyền Tử cười khổ nói:

- Cấm chế trong Tù Mệnh Ngục quá mạnh, ta không chết đã là rất may mắn.

Giọng nói chất chứa muôn vàn cảm xúc khiến người xót xa.

Mặc Huyền Tử cảm thán rằng:

- Tiên tử, người này là cường giả của Ngọc Tiên cung sao? Có thể dễ dàng đánh bại Đoạn Phong Đao, lợi hại quá!

Ánh mắt Mặc Huyền Tử đầy khâm phục nhìn Cường Lương.

Đoạn Phong Đao!

Nam Tố Tiên Tử trợn to mắt, mèo yêu Tiểu Thất lại xù lông.

Nam Tố Tiên Tử nhẹ giọng hỏi:

- Đoạn Phong Đao? Đó chẳng phải là đệ nhất thiên kiêu năm mươi vạn năm trước sao?

Nhắc tới Đoạn Phong Đao làm mắt Nam Tố Tiên Tử lấp lóe tia sáng.

Năm mươi vạn năm trước?

Khóe môi Tần Quân co giật.

Cường Lương, Triệu Công Minh bay nhanh tới, đoàn người tụ tập cùng một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.