Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1251: Chương 1251: Kỷ nguyên đại hư không




Mặc Huyền Tử cắn răng nói:

- Không sai, chính là hắn! Đoạn Phong Đao không chết mà vào Tù Mệnh Ngục, cuối cùng thành ma, nuốt ức vạn oan hồn, cuối cùng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ta ở trong Tù Mệnh Ngục mấy trăm năm gặp Đoạn Phong Đao rất nhiều lần, sinh linh nào đụng độ hắn đều chết, chết vô cùng đau đớn.

Nói đến đây Mặc Huyền Tử lộ vẻ mặt ngẫm lại mà run.

Tần Quân không biết nên nói cái gì, vặc lại:

- Chết hết? Vậy ngươi gặp hắn vô số lần tại sao không chết?

Mặc Huyền Tử ngạc nhiên nhìn Tần Quân, Thái Ất Tán Tiên nho nhỏ dám nói chen vào?

Nhưng đối diện ánh mắt chất vấn của đám người Nam Tố Tiên Tử, Mặc Huyền Tử đành khai thật:

- Bởi vì ta là hậu nhân của Đoạn Phong Đao.

Nói ra làm người hết hồn.

Phụt!

Tần Quân suýt sặc.

Nam Tố Tiên Tử không kiềm được hỏi:

- Sao ngươi có thể là hậu nhân của Đoạn Phong Đao được?

Mặc Huyền Tử vuốt sống mũi cười ngượng nghịu:

- Tổ tiên từng là con riêng của Đoạn Phong Đao, đệ nhất thiên kiêu thì dĩ nhiên rất phong lưu. Nhưng về sau Đoạn Phong Đao nhập ma, chúng ta không dám chắp nối quan hệ.

Nếu ai nói ra chuyện này thì Đoạn Phong Đao cũng không tin, nên gã cười cay đắng, tràn ngập bất đắc dĩ.

Nam Tố Tiên Tử nhìn chăm chú vào gã:

- Tạm thời không bàn đến thật giả, ngươi tìm ta có chuyện gì? Không lẽ muốn ta cứu ngươi ra ngoài?

Mặc Huyền Tử kích động gật đầu lia:

- Đúng vậy! Ta bị nhốt muốn điên rồi! Tía nó có ai nói bị nhốt mấy vạn năm thì ta phục, vớ vẩn!

Đám người Tần Quân câm nín nhìn Mặc Huyền Tử bày tỏ căm phẫn, xem ra tiểu tử này bị ức chế sắp điên thật.

Nam Tố Tiên Tử không đồng ý ngay, nàng hỏi Tần Quân:

- Có mang hắn theo không?

Hả?

Mặc Huyền Tử xoe tròn mắt.

Nam Tố Tiên Tử hỏi ý kiến một kẻ yếu đuối?

Tuy Mặc Huyền Tử xếp hạng cao hơn Nam Tố Tiên Tử nhiều, nhưng thấy biểu hiện của Cường Lương thì gã không dám lên mặt. Nhìn Nam Tố Tiên Tử hỏi ý kiến Thái Ất Tán Tiên làm Mặc Huyền Tử cảm thấy thật hoang đường.

Chẳng lẽ gã không phải bị nhốt mấy trăm năm mà là bên ngoài Tù Mệnh Ngục đã qua vài vạn năm?

Nghĩ đến đây Mặc Huyền Tử hoảng loạn, người run rẩy.

Tần Quân thầm khó hiểu, sao tiểu tử này bỗng khủng hoảng vậy?

Tần Quân nhìn ra Mặc Huyền Tử không có ám muội gì với Nam Tố Tiên Tử, trong mắt gã tràn đầy dục vọng cầu sinh.

Tần Quân hỏi:

- Ngươi có quen thuộc Tù Mệnh Ngục không?

Tần Quân không muốn làm thánh mẫu, huống chi có thể sống mấy trăm năm trong Tù Mệnh Ngục thì Mặc Huyền Tử không đơn giản chỉ ỷ vào làm con cháu của Đoạn Phong Đao. Tần Quân không tin Tù Mệnh Ngục trừ Đoạn Phong Đao ra không có nguy hiểm khác.

Mặc Huyền Tử giải thích rằng:

- Xem như quen thuộc một ít, ta có thể sống đến hôm nay toàn dựa vào đi theo Đoạn Phong Đao. Phải công nhận tên này rất mạnh, nếu không phải bị nhốt ở đây năm mươi vạn năm thì có lẽ đã ngang ngửa với Dương Bắc Minh, Tịch Nghiệp Ma Quân.

Nói đến câu cuối Mặc Huyền Tử còn chép miệng, không có chút lòng tôn kính với tổ tiên.

Tần Quân lắc đầu cười nói:

- Thôi, tạm mang hắn theo đi.

Tần Quân liếc qua Triệu Công Minh, ra hiệu nhớ giám sát Mặc Huyền Tử.

Mặc Huyền Tử không chú ý động tác nhỏ của Tần Quân, gã vỗ ngực bồm bồm, ngữ điệu sống sót sau tai nạn:

- Bà nội nó, rốt cuộc gặp người sống. Trước kia gặp sinh linh đều bị tên điên Đoạn Phong Đao giết, còn ăn xác chết, ghê tởm chết. May mắn lão tử không họ Đoạn. A, sau này các ngươi nhớ đừng nói ra ngoài, rất mất mặt. Nếu nói ra thì sau này Mặc gia chúng ta làm sao lăn lộn trong tinh không? Có lẽ sẽ có nhiều người đi Ma Minh treo giải thưởng đầu gia đình chúng ta.

Miệng Mặc Huyền Tử như súng máy lạch tạch không ngừng được.

Cường Lương lườm Mặc Huyền Tử, đằng đằng sát khí quát:

- Câm mồm!

Mặc Huyền Tử hết hồn rụt cổ về, không dám nói nhiều nữa.

Đường đường là Nhập Thánh hậu kỳ mà sợ như con rùa.

Nam Tố Tiên Tử lắc đầu, nàng không quen thân với Mặc Huyền Tử, trước kia chỉ gặp mặt biết sơ, không ngờ tính cách của gã là như vậy.

Tần Quân hỏi:

- Dẫn đường đi, làm sao rời khỏi đây? Chúng ta muốn đi Hồn Quy Hà.

Đám người nhìn Mặc Huyền Tử.

Mặc Huyền Tử sửng sốt, dè dặt hỏi:

- Kêu ta?

Triệu Công Minh mắng:

- Chứ ai!?

Tiểu tử này chọc người tức chết.

- Thì tại hắn kêu ta câm miệng mà . . .

Tần Quân không nhịn được nữa, định bước đi:

- Thôi bỏ hắn lại đây đi.

Tần Quân không tin không có Mặc Huyền Tử thì bọn họ không ra ngoài được.

Đoàn người không chút do dự rời đi, Mặc Huyền Tử xoe tròn mắt. Vì sao không làm theo kịch bản?

Mặc Huyền Tử hèn:

- Chờ ta một chút! Ta nói . . . để ta dẫn đường!

Mặc Huyền Tử rủa thầm trong bụng, nom Tần Quân còn trẻ mà sao tích cách lạnh lùng quá.

Cuối cùng nhóm Tần Quân đi theo Mặc Huyền Tử.

Mặc Huyền Tử thật sự biết cách rời khỏi hoang nguyên, đầu tiên đi hướng bắc trăm thước, quẹo sang hướng đông ba trăm thước, hướng nam rồi lại đi đồng, loanh quanh như mê cung.

Nhưng thần kỳ là Tần Quân phát hiện cảnh tượng bốn phía không giống lúc trước đi đâu cũng chẳng khác biệt. Tần Quân thấy ngọn núi phía cuối trời cách bọn họ càng lúc càng gần.

Phục Hy cảm thán rằng:

- Thì ra là cấm chế kỳ môn, hoang nguyên này phát ra một con đường uốn lượn như rắn, nếu không bước trên con đường này thì chúng ta sẽ bị cấm chế mê huyễn đi lòng vòng tại chỗ.

Phục Hy tặc lưỡi lấy làm lạ:

- Tạo nghệ trận pháp cấm chế của Tù Mệnh Đế Tôn đã đăng phong tạo cực, ngay cả ta cũng khó đuổi kịp.

Mặc Huyền Tử đi đằng trước cười nói:

- Đúng rồi, Tù Mệnh Đế Tôn là đại năng vạn cổ, tồn tại trước kỷ nguyên đại hư không. Đó là đại năng đã đắc đạo trước khi Tịch Nghiệp Ma Quân xuất hiện, có người nói Tù Mệnh Đế Tôn và Huyền Đương là sinh linh hỗn độn cùng một thời kỳ.

Kỷ nguyên đại hư không?

Tần Quân lại nghe thấy từ ngữ xa lạ, hắn hỏi ngay:

- Kỷ nguyên đại hư không là gì?

Mặc Huyền Tử vừa dẫn đường vừa không quay đầu lại giới thiệu:

- Nghe nói mấy ức năm trước sâu trong vũ trụ có một lỗ thủng lớn, vô số cường giả từ vũ trụ bí ẩn tràn vào. Đoạn thời gian đó nguyên tinh không có đánh nhau, đáng nhắc tới là Ma tộc làm gương xung phong trước nhất. Sau đại chiến Ma tộc tổn thất nặng nề nên sau đó mới bị tiêu diệt hoàn toàn.

Nam Tố Tiên Tử quát nạt:

- Đây chỉ là tin đồn, sao ngươi có thể tin tưởng nó!

Ma là một từ khiến người sợ.

Ma hiện giờ dùng để hình dung sinh linh mất đi lý trí, quen thói giết chóc. Những ma này đa số tu hành công pháp của Ma tộc thượng cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.