Nhưng nghe nói thật lâu trước kia Ma là một chủng tộc, bọn họ cực kỳ cường đại, nhân vật chính thiên đạo trước cả yêu tộc.
Sau khi Ma tộc suy sụp thì yêu tộc thành nhân vật chính thiên đạo, linh của vạn vật. Mãi khi Huyền Đương sáng lập nhân tộc lại dấy lên đại chiến thổi quét ba ngàn thế giới, nhân tộc cười đến cuối cùng.
Trong lịch sử hiện giờ Ma tộc luôn đóng vai cùng hung cực ác, thiên đạo không dung chứa. Nhưng nghe Mặc Huyền Tử nói hình như Ma tộc không tà ác như trong truyền thuyết.
Mặc Huyền Tử hừ lạnh:
- Xì, sự thật đúng là vậy. Kỷ nguyên đại hư không nếu không nhờ Ma tộc thì đã không có hai chúng ta bây giờ.
Vẻ mặt Mặc Huyền Tử cao ngạo như thể chỉ có số ít người biết chân lý.
Nam Tố Tiên Tử lặng im, không biết làm sao phản bác.
Tần Quân nghi hoặc hỏi:
- Tù Mệnh Đế Tôn thật sự mạnh như vậy?
Ít nhất là đại năng mấy ức năm trước, để lại Tù Mệnh Ngục đến nay vẫn là tuyệt địa. Tần Quân rất khó tưởng tượng Tù Mệnh Đế Tôn tới độ cao nào.
Hiển Thánh cảnh viên mãn?
Thánh Nhân?
Mặc Huyền Tử lắc đầu cảm thán nói:
- Ai biết được? Tóm lại là một đại năng truyền kỳ, khắp nơi trong vũ trụ tinh không đều có dấu chân của Tù Mệnh Đế Tôn.
Cường Lương, Phục Hy, Triệu Công Minh yên lặng nghe, thầm ghi nhớ Tù Mệnh Đế Tôn.
Bọn họ có trái tim theo đuổi mạnh nhất, nghe nói Tù Mệnh Đế Tôn đến từ mấy ức năm trước hay càng xa xưa hơn nữa, hỏi sao bọn họ không khao khát hướng về?
Hoang nguyên trước mắt như ảo giác bắt đầu vặn vẹo, sau đó là rừng rậm u ám phủ lên hoang nguyên kéo dài đến cuối trời. Sấm chớp đì đùng chiếu rọi khu rừng đặc biệt âm u kinh dị.
Tần Quân quay đầu nhìn lại, phát hiện hoang nguyên đã biến mất, sau lưng là rừng cây rậm rạp nhưng cách khoảng đất trống.
Tần Quân thầm tặc lưỡi:
- Trận pháp thật quỷ dị.
Nếu không nhờ Mặc Huyền Tử có lẽ bọn họ phải mất thời gian rất dài mới phá trận được.
Mặc Huyền Tử đi đằng trước nhất dẫn đường, vừa đi vừa nói:
- Các ngươi muốn đi Hồn Quy Hà là chỗ rất nguy hiểm, ta không dám tới gần. Ta từng thấy Đoạn Phong Đao nghỉ ngơi bên bờ Hồn Quy Hà, bị một bàn tay đen khủng bố từ đáy sông thò ra tát bay đi, làm ta sợ muốn ướt quần.
Một bàn tay đánh bay Nhập Thánh viên mãn?
Mọi người thót tim. Đặc biệt là Nam Tố Tiên Tử nghĩ mà run.
Mèo yêu Tiểu Thất cảm thán rằng, biểu tình sống sót sau tai nạn:
- May mắn tiên tử nhờ Thiên Đế hỗ trợ, nếu không . . .chậc chậc.
Nam Tố Tiên Tử trừng nó.
Mặc Huyền Tử thắc mắc ngoái đầu lại:
- Thiên Đế? Ai mặt dày vậy dám lấy tên này . . .
Mặc Huyền Tử còn chưa nói xong đã bị ba cặp mắt tràn ngập sát ý tập trung, khiến người gã lạnh lẽo vội mím môi lại.
Tần Quân thản nhiên nói:
- Trẫm là Tần Thiên Đế, ngươi có ý kiến?
Một Thái Ất Tán Tiên mà bức ép một Nhập Thánh, nếu đồn ra ngoài chắc chắn không ai tin. Hơn nữa Nhập Thánh bị bức ép còn là tuyệt đại thiên kiêu xếp hạng ba mươi bảy trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu.
Mặc Huyền Tử lắc đầu ngay, cười tươi nói:
- Không dám có ý kiến, tên này rất hợp với ngươi, bá khí.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bị nhốt mấy trăm năm khó khăn lắm mới tìm được tia sáng sống sót, Mặc Huyền Tử đâu dám chọc giận Tần Quân.
Mặc Huyền Tử thầm thắc mắc Tần Thiên Đế là ai? Sao trước kia chưa từng nghe qua?
Mặc Huyền Tử đã nhìn ra Cường Lương, Triệu Công Minh, Phục Hy đều là thuộc hạ của Tần Quân, không liên quan chút gì đến Nam Tố Tiên Tử.
Có thể phái ra ba siêu cường giả bảo vệ thì thế lực sau lưng Tần Quân không thể khinh thường.
Chẳng lẽ là . . .
Mặc Huyền Tử biến sắc mặt, vội xoay người đi không dám nhìn Tần Quân lâu, ngoan ngoãn dẫn đường.
Khu rừng này rất rộng, hoa cỏ cây cối cao to, đất bùn hơi ẩm ướt, mỗi đi mười bước là thấy một khúc xương trắng, làm lòng người phát hoảng.
Dọc đường im lặng, đi mấy canh giờ mọi người vẫn chưa ra ngoài.
Biểu tình Tần Quân kỳ lạ hỏi:
- Hay lại là trận pháp giống lúc trước?
Phục Hy nhíu mày nói:
- Chắc không phải.
Mặc Huyền Tử không quay đầu lại, giải thích rằng:
- Đúng là không phải, khu rừng này thật sự lớn như vậy.
Từ sau khi đi vào rừng bọn họ không gặp sinh vật sống nào, khiến họ cảm giác không chân thật.
Chợt có tiếng hét to từ đằng trước vọng đến, ngữ điệu tràn ngập tức giận như muốn xé nát mọi thứ trên cõi đời:
- Trường Sâm Thương, ta nhất định phải giết chết ngươi! Dù rơi vào Tù Mệnh Ngục!
Tần Quân thấy ù tai, hắn nhìn chằm chằm đằng trước. Hơn trăm thước có oan hồn ngồi dưới gốc cây to, mặc giáp đen nhuộm máu, hai tay chống thanh kiếm sắt, cúi đầu, tóc dài bị máu tươi đóng cục.
Phán đoán đó là oan hồn vì thân thể lúc ẩn lúc hiện như tùy thời sẽ tan biến.
Vẻ mặt Tần Quân quái dị lẩm bẩm:
- Không lẽ là cường giả bị Trường Sâm Thương buộc vào đây?
Tần Quân thầm thắc mắc Trường Sâm Thương mạnh đến mức nào? Thế thì tại sao U Vương ca ca của Trường Sâm Thương không chịu nổi một kích?
Nghĩ vậy Tần Quân lấy Huyền Hỏa Kính ra, trong kích bốc cháy lửa hừng hực, hồn phách U Vương lăn lộn bên trong.
U Vương tức giận quát:
- Mau thả ta ra ngoài!
Giọng U Vương hấp dẫn đám người Cường Lương ngoái đầu nhìn.
Tần Quân nhẹ giọng hỏi:
- Trường Sâm Thương và Tù Mệnh Ngục có quan hệ thế nào?
U Vương bị lửa đốt cháy lâu vậy mà vẫn cứng cổ.
- Ta mới không . . . Tù Mệnh Ngục!
U Vương bản năng muốn phủ định nhưng giây sau đổi giọng, hiển nhiên biết Tù Mệnh Ngục.
Oan hồn đằng trước lại rống to:
- Trường Sâm Thương! Ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi!
Oan hồn đã rơi vào chấp niệm, đáng buồn đáng tiếc.
U Vương nghe thấy thanh âm đó giật mình kêu lên:
- Đồ điên! Tên điên này, sao ngươi đến Tù Mệnh Ngục? Muốn tự sát sao!?
Mặc Huyền Tử, Nam Tố Tiên Tử liếc nhau, thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
Thứ trong gương rất rành về Tù Mệnh Ngục?
Tần Quân hừ mũi nói:
- Ngươi hãy nói ra những gì mình biết, trẫm có thể cho ngươi dễ chịu một chút.
Trước kia Tần Quân cho rằng U Vương đơn giản bị Nhan Vương thành nhốt mấy chục vạn năm, giờ mới cảm thấy không đơn giản vậy.
Trường Sâm Thương làm sao có thể trong mấy chục vạn năm đã siêu mạnh đến mức có thể đối kháng lại Tịch Nghiệp Ma Quân? Nghe giọng điệu của U Vương thì cũng biết Tù Mệnh Ngục, tức là U Vương từng phiêu bạt thiên ngoại.
U Vương lặng im giây lát rồi chậm rãi nói:
- Tù Mệnh Ngục là lao ngục Tù Mệnh Đế Tôn để lại, sau đó Trường Sâm Thương nhìn trúng nó thêm vào nhiều pháp trận cấm chế, sau đó ném hết kẻ địch vào. Nói Tù Mệnh Đế Tôn để lại Tù Mệnh Ngục chẳng bằng nói Trường Sâm Thương sáng tạo lại.
Lời nói ra làm mọi người giật mình.