Hắn quả thực đạt tới Kim Tiên Cảnh. Đáng tiếc chỉ là Kim Tiên Cảnh tầng một. Lúc trước hắn có thể dễ dàng nghiền ép Hồng Hài Nhi cũng là dựa vào pháp bảo vòng tay đồng của hắn.
Hoàng Kim Côn của Lôi Chấn Tử lại không thua gì với vòng tay đồng của hắn.
- Thâm Uyên Môn? Vậy tính là cái gì? Sớm muộn sẽ bị điện hạ nhà ta giẫm dưới lòng bàn chân!
Lôi Chấn Tử đưa mắt nhìn xuống An trưởng lão châm chọc nói. Trong khi nói chuyện tay phải hắn bỗng nhiên dùng sức, ép An trưởng lão tới dưới chân lún xuống bùn đất.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhiệt huyết Tần Quân sôi trào, ủ rũ trong lòng nhất thời bay sạch.
- Thấy được chưa? Ta đã từng nói sẽ không để cho các ngươi ngã ở chỗ này.
Tần Quân chật vật cười nói. Tuy rằng thân thể đau đớn giống như bị xé rách vậy, nhưng hắn vẫn đang cười.
Đám người Thái Bạch Kim Tinh đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều bị thủ đoạn của hắn làm cho chấn động.
Tần Quân giống như một đầm nước sâu, cân nhắc mãi không ra mức độ sâu cạn của hắn. Lúc trước Sa Ngộ Tĩnh, Hồng Hài Nhi đã là như thế. Gia hỏa này giống như một quái vật khổng lồ thành lập được từ lâu, chỉ là dần dần vạch trần ra với nhân thế.
Tuy rằng rất tò mò, nhưng thân là thuộc hạ, bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều. Hơn nữa chủ công như Tần Quân, tuy rằng rất yếu, cũng rất có cảm giác an toàn.
Chí ít bất kể ở hiểm cảnh thế nào, hắn đều có thể dẫn dắt mọi người biến nguy thành an.
Ầm một tiếng!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên kéo suy nghĩ của mọi người trở lại hiện thực. Chỉ thấy phía trước dâng lên một đóa mây nấm khổng lồ. Ngay sau đó An trưởng lão nhanh chóng từ trong đó bay ra. Lôi Chấn Tử nắm Hoàng Kim Côn theo sát phía sau. Tốc độ của hai người cực nhanh, trong chớp mắt liền di chuyển qua mấy ngàn thước.
An trưởng lão rõ ràng biết mình không địch lại nổi Lôi Chấn Tử, dự định thông qua hố đen truyền tống trong không trung để chạy trốn. Đáng tiếc. Tốc độ của Lôi Chấn Tử nhanh hơn, trong nháy mắt đã chặn ở trước mặt An trưởng lão, một côn đập xuống, thế lớn lực chìm.
Ầm...
An trưởng lão bị đập trong vai phải, chỉ cảm thấy cánh tay phải hình như không lại là của mình, thống khổ cực hạn khiến cho hắn hét thảm lên, thân thể càng không chịu sự khống chế rơi xuống phía dưới.
Hắn giống như trọng pháo nện vào trong đống đổ nát. Từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ma Cốt Kiếp không nhịn được nuốt nước miếng.
- An Diêm Sát lại là cường giả Kim Tiên Cảnh... Làm sao có thể không còn chút sức đánh trả nào...
Ma Cốt Kiếp thì thào tự nói. An Diêm Sát đó là tên của An trưởng lão. Đối với An Diêm Sát, hắn biểu hiện ra sự sùng kính, nhưng trong đáy lòng lại cực hận. An Diêm Sát ở trong Thâm Uyên Môn có tiếng là người kiêu ngạo hống hách. Ngoại trừ môn chủ ra, cũng không cho bất kỳ kẻ nào mặt mũi. Người hắn đắc tội nhiều đếm không xuể.
Nhưng An Diêm Sát mạnh mẽ. Hắn lại biết, mặc dù phóng tầm mắt ra toàn bộ Nam Vực, An Diêm Sát cũng có thứ hạng trên.
Bây giờ nhìn thấy An Diêm Sát bị Lôi Chấn Tử áp chế, hắn làm sao có thể không sợ hãi cho được?
Đúng lúc này, trong bụi bặm cuồn cuộn xuất hiện một vòng tay đồng cực lớn. Ngay sau đó An Diêm Sát cũng bay ra. Tay phải hắn giả nâng vòng tay đồng cực lớn, giống như con kiến giơ một con bát. Khi hình ảnh này mở rộng vô số lần, hình thành lực đánh vào thị giác tuyệt đối là chấn động.
- Lôi Chấn Tử đúng không? Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã đối nghịch với Thâm Uyên Môn chúng ta!
An Diêm Sát tức giận quát. Trong khi nói chuyện hắn liền ở trong hư không nâng giơ vòng tay đồng cực lớn nhằm về phía Lôi Chấn Tử. Khí thế hoàn toàn nổ tung ra, khiến cho thiên địa thoáng bị biến sắc. Mặc dù là đám người Tần Quân cách xa nhau mấy ngàn thước cũng bị cuồng phong thổi tới, phải lấy tay che.
- Tu vi của hai người này rốt cuộc đạt tới độ cao thế nào vậy? Quá mạnh mẽ...
Sa Ngộ Tĩnh cắn răng hỏi, trên mặt đầy vẻ kiêng kỵ.
Những người khác mặc dù không có nói, nhưng biểu tình cũng không khác hắn là mấy. Duy nhất chỉ có Tần Quân đầy vẻ phấn khởi.
Hắn cuối cùng có thể cảm nhận được suy nghĩ của An Diêm Sát lúc trước. Kẻ địch càng giãy dụa, thật sự lại càng vui vẻ!
Đối mặt với An Diêm Sát khí thế đạt được đỉnh phong, Lôi Chấn Tử xem thường cười. Hai tay hắn nắm Hoàng Kim Côn ném xuống. Pháp thuật không hề sặc sỡ, đơn giản lại thô bạo. Hắn chỉ dựa vào kim cương thể của mình để chiến đấu. Thậm chí có thể nói thân thể hắn chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Bất kỳ thể tu sĩ nào đều như vậy!
Keng.
Một tiếng động rất lớn vang lên!
Hoàng Kim Côn nện ở trên vòng tay đồng cực lớn. Ánh sáng mạnh chớp hiện, làm cho cả Vương Đô rơi vào trong ánh sáng giống như ban ngày. Ngay cả lôi vân cuồn cuộn trên bầu trời cũng bị tách ra. Mặt đất đang chấn động. Bầu trời đang nổ lớn. Từng lôi điện đan vào giữa An Diêm Sát và Lôi Chấn Tử.
An Diêm Sát cắn răng phẫn nộ ngước nhìn Lôi Chấn Tử. Chỗ cần cổ của hắn nổi gân xanh. Trái lại trên gương mặt đáng sợ của Lôi Chấn Tử lại là nụ cười đầy vẻ trêu tức.
Cảnh giới càng cao, chênh lệch giữa mỗi một cảnh giới nhỏ lại càng lớn. Mượn Kim Tiên Cảnh mà nói, ở dưới tình huống pháp bảo chênh lệch không lớn, Kim Tiên Cảnh tầng một rất khó chiến thắng được Kim Tiên Cảnh tầng hai. Huống gì là Kim Tiên Cảnh tầng bốn. Hơn nữa An Diêm Sát cũng không có thần thông nghịch thiên. Nếu không có dựa vào vòng tay đồng cực lớn, lúc này hắn đã thua!
Lôi Chấn Tử bắt đầu tăng mức độ lên, ép tới vòng tay đồng cực lớn và An Diêm Sát càng không ngừng hạ xuống.
- Không được! Hoàn toàn đánh không thắng được hắn!
Trong lòng An Diêm Sát nóng như lửa đốt. Mấu chốt nhất chính là hắn cảm giác Lôi Chấn Tử còn chưa thi triển ra toàn lực, hoàn toàn là đang đùa bỡn hắn. :oại khuất nhục này làm cho hắn muốn nổ tung.
- Ngươi không phải rất giỏi sao, hiện tại thế nào không lớn lối nữa? Ngươi không phải đặc biệt giết ta sao?
Đúng lúc này, giọng nói của Tần Quân bỗng nhiên truyền đến. An Diêm Sát tức giận đến mức thiếu chút nữa thổ huyết.
Đám người Thái Bạch Kim Tinh cũng không còn lời nào để nói, nhìn Tần Quân không ngừng ho ra máu. Người này cũng đã trọng thương còn muốn giễu cợt kẻ địch.
Hơn nữa lời của hắn nghe thật tiện!
- Ngươi không thể an phận một chút được sao?
Đát Kỷ gắt giọng. Trong khi nói chuyện nàng còn nhéo thịt ở thắt lưng Tần Quân.
Sau khi Lôi Chấn Tử xuất hiện, tất cả mọi người không còn khẩn trương nữa, vô cùng thoải mái. Nhìn An Diêm Sát bị đánh đến không thở nổi, tâm tình của bọn họ cũng giống như Tần Quân, đều vui vẻ. Chỉ có điều bọn họ sẽ không giống như Tần Quân, còn bỏ đá xuống giếng.