Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 343: Chương 343: ma thủ thần bí (1)




- Đánh rắn giập đầu, chẳng phải nhanh quá sao?

Tần Quân lau máu bên miệng, tươi cười nói. Trong khi nói chuyện người này lại không cần mạng, vận dụng linh lực hô lớn:

- Thâm Uyên Môn lão cẩu, ngươi không phải nói ngươi là Nam Vực ít có địch thủ sao? Ngươi thế nào lại không được như vậy? Hay nói Thâm Uyên Môn các ngươi là đang khoa trương lên thôi?

- Ngươi vừa hỏi ta hối hận vì đắc tội các ngươi không? Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi hối hận vì coi thường sự trả thù của ta sao?

Bên trong phạm vi vài dặm, mọi người có thể nghe được giọng nói của hắn. Bách tính và các tu sĩ đều sửng sốt. Tần Quân thật sự chuyển bại thành thắng?

- A a a! Tần Quân, ta không giết ngươi, thề không làm người!

An Diêm Sát tức giận gầm thét. Người nghe được cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng.

- Yêu, tâm tính sụp đổ sao? Ngươi có được không? Hoàn toàn không có một chút phong độ của cường giả!

- Phụt...

An Diêm Sát khí huyết chạy ngược, bỗng nhiên phun ra một búng máu. Cùng lúc đó, Lôi Chấn Tử bỗng nhiên lại tăng thêm lực, trực tiếp ép hắn và vòng tay đồng cực lớn về phía mặt đất.

Giống như thái sơn đập xuống, toàn bộ Vương Đô hơi rung lên. Tần Quân thiếu chút nữa thì không đứng vững.

- Điện hạ... Vị Lôi Chấn Tử này thật sự là thủ hạ của ngươi?

Đát Kỷ nuốt một ngụm nước bọt. Nàng không nhịn được hỏi. Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng đầy vẻ chấn động. Trong ký ức của các nàng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cường giả Kim Tiên Cảnh đại chiến. Chỉ riêng uy áp phát ra liền làm cho linh hồn các nàng sợ tới mức run rẩy.

Tần Quân giả vờ thần bí nói:

- Thiên cơ không thể tiết lộ.

Trong lòng hắn lại cảm thấy may mắn không dừng. Nếu không có đáp ứng điều kiện của hệ thống, chỉ sợ bọn họ ngày hôm nay thật sự phải dừng lại ở chỗ này.

Hi vọng cái hệ thống gọi là nhiệm vụ thu thập không khó...

Đúng lúc này, Lôi Chấn Tử xách cổ An Diêm Sát từ trong bụi bặm cuồn cuộn đi tới. Thời khắc này An Diêm Sát đã không còn phong thái bá đạo lúc trước. Toàn thân hắn đều là máu, vô cùng thê thảm.

Nếu gặp phải cường giả Luyện Khí còn tốt. Hết lần này tới lần khác Lôi Chấn Tử lại là một thể tu.

- Lôi... Chấn Tử... Ta nhớ... kỹ ngươi...

An Diêm Sát thống khổ nói. Trên mặt hắn máu thịt mơ hồ, không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn. Bởi vì bị Lôi Chấn Tử bóp cổ, hắn nói cũng có vẻ khó khăn, đọc từng chữ không rõ ràng.

Lôi Chấn Tử cũng mặc kệ hắn.

Lôi Chấn Tử bước chậm về phía đám người Tần Quân. Hắn nhìn như đi rất chậm, nhưng một bước vượt qua trăm thước. Rất nhanh hắn lại đi tới trước mặt Tần Quân.

Nhìn Lôi Chấn Tử khôi ngô bất phàm, trong lòng Tần Quân đầy vui mừng. Mức độ trung thành chín mươi khiến cho hắn cũng không sợ Lôi Chấn Tử sẽ giở trò đùa giỡn.

Tuy rằng tốc độ hắn đột phá rất nhanh, có thể nói là người đứng đầu Nam Vực. Nhưng đáng tiếc không theo kịp tiết tấu của kẻ địch.

Chỉ có điều như vậy cũng tốt. Thân là đế hoàng, sao có thể tự mình xuất chiến?

Thủ hạ không có khả năng cầm tới ăn cơm khô!

- Chủ công, xử trí hắn như thế nào?

Lôi Chấn Tử ném An Diêm Sát tới trước mặt Tần Quân, chân phải giẫm lên trên lưng An Diêm Sát, khiến cho hắn không thể động đậy.

Trong khi nói chuyện, tay phải hắn lấy ra một vòng tay đồng. Thình lình chính là pháp bảo của An Diêm Sát.

- Tạm thời chờ một chút đã.

Tần Quân tiếp nhận vòng tay đồng, sau đó nói. Tiểu Chúc Long bị hút vào trong vòng tay đồng này. Cho nên trước khi giết chết An Diêm Sát, phải cứu được Tiểu Chúc Long ra đã.

Hắn mắt nhìn xuống An Diêm Sát quỳ rạp trên mặt đất hỏi:

- Lão già kia, nếu như muốn sống, mau thả thần thú của ta ra.

Đương nhiên, những lời này hắn chỉ nói cho có. Sau khi Tiểu Chúc Long ra ngoài, An Diêm Sát vẫn phải chết.

An Diêm Sát cười khó nhọc nói:

- Nó đã bị ta truyền tống quay về tổng đàn Thâm Uyên Môn. Ngươi có bản lĩnh thì xông tới đó đi!

- Ta cho ngươi biết, trong Thâm Uyên Môn chúng ta có thể có người mạnh hơn ta, cũng có người mạnh hơn hắn. Các ngươi cho dù đi tới, cũng chỉ có thể chết không có sống!

Vừa nói, hắn còn vừa quay đầu nhìn về phía Lôi Chấn Tử. Trong mắt hắn đều là ý tứ khiêu khích. Dường như hắn đang nói, ngươi có bản lĩnh đi ngay tới tổng đàn Thâm Uyên Môn làm ầm ĩ!

Tần Quân không khỏi nhíu mày, trong lòng tức giận một hồi.

Lúc này hắn liền lấy ra Ngân Long Tru Hồn Thương, chuẩn bị một thương đâm chết An Diêm Sát.

- Chờ một chút, ngươi rất quan tâm tới thần của chúng ta sao?

An Diêm Sát bỗng nhiên mở miệng nói.

- Vậy thì thế nào?

Tần Quân híp mắt hỏi. So với an nguy của Tiểu Chúc Long, để cho An Diêm Sát ra giá cũng không có gì không được.

Dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ khiến cho An Diêm Sát chết.

Hắn rất tò mò. Vì sao Tiểu Chúc Long được Thâm Uyên Môn gọi là thần. Thậm chí lúc An Diêm Sát nhắc tới Tiểu Chúc Long, trong mắt lại theo bản năng hiện lên một tia cuồng nhiệt, giống như tín đồ g.

- Các ngươi nếu như tiến tới Thâm Uyên Môn gần như không còn cơ hội sống sót. Tin tưởng ta. Cho dù là Lôi Chấn Tử ngươi cũng không có cách nào sống sót đi ra. Nếu có ta nội ứng ngoại hợp, có thể thần không biết quỷ không hay đưa thần thú ra.

An Diêm Sát trầm giọng nói. Ở trước mặt tính mạng, hắn tất nhiên sẽ xuất hiện chủ ý sai lệch.

Chờ Tần Quân thả hắn ra, ước định này có tính hay không, vậy chờ tới khi đó lại nói.

Phụt.

Một tiếng động vang lên!

Tần Quân một thương đâm ở lưng An Diêm Sát. Máu tươi bắn ra. An Diêm Sát ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tần Quân. Rõ ràng hắn không theo kịp tiết tấu chuyển động suy nghĩ của Tần Quân.

Lúc trước còn đang nói chuyện rất tốt, thế nào động thủ liền động thủ vậy?

- Ngươi...

Đối mặt với sự căm tức của An Diêm Sát, Tần Quân tươi cười, lộ ra vẻ mặt khinh miệt nói:

- Khả năng miệng lưỡi của ngươi quá yếu, không có cách nào cảm động được ta. Cho nên ngươi vẫn là đi chết đi. Thâm Uyên Môn lại như thế nào? Chúng ta sẽ dựa vào chính mình xông vào!

Trong khi nói chuyện, hắn bỗng nhiên phun ra tam muội chân hỏa.

Chà chà!

Đây chính là cường giả Kim Tiên Cảnh. Giết chết hắn, Tần Quân được lên bao nhiêu cấp?

Nghĩ tới đây, Tần Quân lại phấn khởi đến không thể kìm chế được.

Đúng lúc này, hố đen trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay đỏ khủng khiếp, vô cùng khổng lồ, thậm chí chật ních toàn bộ miệng hố đen, trực tiếp chộp về phía đám người Tần Quân. Lôi Chấn Tử cả kinh liền vội vàng xoay người, một côn ném tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.