- Đây không phải là bàn tay đỏ gặp được ở hồ thần thú lần trước sao?
Tần Quân kinh ngạc nghĩ. Trước đây còn tưởng rằng là Nhan Kinh Hi ra tay. Hiện tại xem ra là do người khác.
Keng...
Hoàng Kim Côn nện ở trên một ngón tay của bàn tay khổng lồ màu đỏ. Lôi Chấn Tử còn xa mới lớn bằng ngón tay màu đỏ đó.
Nhưng cũng chỉ có thể khiến cho bàn tay khổng lồ màu đỏ bắt đầu thoáng có chút chấn động. Tần Quân không chú ý tới An Diêm Sát bị tam muội chân hỏa bao quanh bỗng nhiên xuất hiện một đốm sáng.
Nguyên thần xuất khiếu!
Vèo một tiếng, nguyên thần của An Diêm Sát liền bay về phía trên không trung, nhanh đến mức khiến cho Thái Bạch Kim Tinh và Sa Ngộ Tĩnh đều không kịp phản ứng. Càng không nói tới Tần Quân chỉ là Thuế Phàm Cảnh tầng năm.
- Tần Quân, sớm muộn ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!
Âm thanh của An Diêm Sát vang vọng thật lâu ở trong thiên địa, làm cho cả tất cả mọi người trong Vương Đô đều nghe được rõ ràng.
Bàn tay khổng lồ màu đỏ cũng bắt đầu lui lại, cùng An Diêm Sát biến mất ở trong hố đen. Sau khi bọn họ biến mất, hố đen cũng biến mất theo.
- Thế nào không đuổi theo?
Tần Quân nhíu mày hỏi.
Lôi Chấn Tử trầm giọng nói:
- Chủ nhân của ma thủ kia rất mạnh...
Tần Quân vừa nghe nhất thời trầm mặc. Ngay cả Lôi Chấn Tử cũng nói là mạnh mẽ, vẫn là đừng trêu chọc thì tốt hơn.
Chỉ có điều nếu bàn tay khổng lồ màu đỏ mạnh như vậy, vì sao không xông qua?
Chẳng lẽ có gì ràng buộc?
Lại nghĩ tới Tiểu Chúc Long, tâm tình Tần Quân nhất thời hỏng bét. Hắn hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn sau ki giành thắng lợi.
Nhìn khu phế tích xung quanh, trên mặt hắn không nhịn được lộ ra vẻ mê mang. Đây là thực lực của một trong chín tôn ma đạo sao? Chỉ dựa vào một trưởng lão dẫn đội liền có thể hủy diệt nửa Vương Đô. Hơn nữa còn là ở dưới tình huống tất cả thủ hạ của hắn đều xuất động.
Rất nhanh ánh mắt của hắn liền trở nên kiên định. Ở thế giới này bất kỳ kẻ nào đều không thể làm theo ý mình. Bàng hoàng nữa cũng chỉ là vô dụng. Chỉ có cường đại chính mình, mới có khả năng bảo vệ được tất cả những gì mình yếu mến!
- Xem ra một khoảng thời gian tiếp theo vẫn không thể đăng cơ. Cần phải xây dựng lại Chu Tước Đài.
Tần Quân cười khổ nói. Cùng lúc đó, mười vạn đội quân Long Khởi và đội quân áo bào trắng lao nhanh đến. Trên Mệnh Cơ Xa, Giả Tuân có thể nói là rất lo lắng. Lúc trước bọn họ còn không có tới gần, liền có thể cảm nhận được uy năng hủy thiên diệt địa này. Hắn làm sao có thể không sợ cho được?
Mắt Lôi Chấn Tử bỗng nhiên liếc nhiền về một hướng khác. Một giây tiếp theo liền biến mất ở tại chỗ.
Tần Quân mặc dù hiếu kỳ, nhưng không kịp hỏi.
Đát Kỷ và Tiểu Ly nâng hắn đi về đoàn quân Long Khởi. Đám người Thái Bạch Kim Tinh theo sát phía sau.
- Hồng Hài Nhi và Nguyên Phách có khỏe không?
Tần Quân quay đầu lại hỏi. Hai người này đã vì hắn tử chiến, không thể chết được. Bằng không trong lòng hắn sẽ thấy hổ thẹn.
- Bọn họ chỉ là hôn mê. Nguyên thần không bị hao tổn. Nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏi.
Thái Bạch Kim Tinh cười nói. Một trận chiến này mặc dù có chút thảm khốc, nhưng đánh vào nhuệ khí của Thâm Uyên Môn. Cuộc chiến đấu ảnh hưởng lớn như vậy, thám tử các vương quốc trong Vương Đô khẳng định đều nhìn thấy ở trong mắt.
Tin tức một khi truyền ra, uy danh của vương quốc Càn Nguyệt và đám người Tần Quân chắc chắn sẽ nước lên thì thuyền lên.
Thậm chí vượt qua hoàng triều Nam Trác. Mặc dù quốc thổ không bằng, nhưng sẽ làm cho cả chính đạo Nam Vực đều phải ghi nhớ sâu sắc tới sự tồn tại của vương quốc Càn Nguyệt.
Danh tiếng đối với vương quốc và quân chủ có thể nói là vô cùng quan trọng. Hiền sĩ cường tướng theo đuổi chính là minh chủ. Vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, danh tiếng đi ra, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đến bái nhập vương quốc Càn Nguyệt và Tần Quân.
Trận chiến này lại có ý nghĩa rất sâu xa, không chỉ đơn giản là đẩy lùi ma đồ Thâm Uyên Môn.
Lúc này, Lôi Chấn Tử lại xuất hiện ở trước mặt mọi người. Trong tay hắn cầm theo Ma Cốt Kiếp miệng sùi bọt mép. Người này đã bị Lôi Chấn Tử đánh cho hấp hối.
- Không tệ. Gia hỏa này có thể cung cấp cho chúng ta rất nhiều tin tức về Thâm Uyên Môn.
Trên mặt Tần Quân thoáng lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Bên trong vương quốc Càn Nguyệt phát sinh đại chiến siêu cấp giống như bão tố, truyền về phía các vương quốc xung quanh. Lại thêm Mệnh Cơ Các tuyên truyền, huyên náo toàn bộ chính đạo Nam Vực. Có thể nói là biến đổi bất ngờ.
Thâm Uyên Môn một trong chín tôn ma đạo tập kích vương quốc nho nhỏ không ngờ thất bại. Hơn nữa tứ trưởng lão An Diêm Sát dẫn đầu vẫn thất bại!
Tin tức này khiến hoàng triều Nam Vực chấn động tới mức có thể nói là chưa tỉnh hồn lại. Tin tức thậm chí truyền ra ở trong ma đạo.
Tần Quân, Lôi Chấn Tử, Hồng Hài Nhi ba cái tên này có thể nói là thật sự chấn động Nam Vực. Về phần Lý Nguyên Phách bị đánh bại trong nháy mắt, danh tiếng cũng không phải quá vang dội. Nhưng nếu có người muốn nghe, cũng có thể nghe được tên của hắn.
Khiến cho người ta chấn động kinh ngạc vẫn là Lôi Chấn Tử.
Ngay cả tứ trưởng lão Thâm Uyên Môn cũng có thể hành hung. Nếu không phải có môn chủ tự mình ra tay, An Diêm Sát khẳng định đã chết.
Không sai. Bàn tay khổng lồ màu đỏ kia chính là bàn tay của môn chủ Thâm Uyên Môn!
Tu sĩ trong tất cả vương quốc đều đã liệt vương quốc Càn Nguyệt vào trong hàng ngũ không thể trêu chọc. Tần Quân hoàn toàn trở thành đế hoàng trẻ tuổi được các vương quốc sùng bái. Mặc dù hắn còn không có đăng cơ.
Trận chiến này kết thúc không được năm ngày. Mệnh Cơ Các liền sớm thay đổi Nhân Bảng. Tần Quân trực tiếp chen đến tên thứ hai, gần với Kim Vô Hối.
Phải biết rằng hắn ngay cả Hóa Hư Cảnh cũng không có đạt được lại có thể xông tới hàng thứ hai. Có thể nói là chấn động kinh ngạc thiên hạ. Mệnh Cơ Các đánh giá đối với hắn rất đơn giản, cũng rất khí phách:
- Yêu nghiệt thiên cổ, đế hoàng chưa từng có ai giống vậy!
...
Một ngày này, trong thiên lao Vương Đô, Tần Quân thân mặc hoàng y thái tử ngồi ở trên một cái băng ghế. Tiểu Ly đứng ở phía sau xoa bóp vai cho hắn. Vài tên binh sĩ đang giữ cửa nhà lao. Mà ở trước mặt Tần Quân có ba người. Ngoại trừ Lôi Chấn Tử và Ma Cốt Kiếp bị xích sắt quấn chặt, còn có một nam tử.
Người này đầu đội khăn, tay cầm quạt lông. Trên gương mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười tự tin, bày mưu nghĩ kế. Hắn chính là Chư Cát Lượng nổi danh Hoa Hạ thời Tam quốc.