Đồng tử trong mắt An trưởng lão co lại, thân thể dịch chuyển một cái, chuẩn bị hành động. Nhưng đã muộn rồi. Chỉ thấy từng tên ma đồ bị lôi điện đánh cho tan thành mây khói.
Ngẩng đầu nhìn lên, dường như có vô số ngôi sao đang nổ tung. Ma Cốt Kiếp tu vi Thiên Tiên Cảnh khiếp sợ đến mức vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị đánh trúng lưng, kêu thảm một tiếng liền rơi xuống phía dưới.
Tần Quân thoáng mở miệng.
Lợi hại như vậy sao?
Đám người Thái Bạch Kim Tinh nhìn tới mức ngây người...
Hơn một nghìn tên ma đồ lại chỉ trong vòng chưa tới ba lần hít thở đã tiêu tan thành mây khói.
Thực lực bá đạo của Kim Tiên Cảnh tầng bốn được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người ta phải sợ hãi.
- Ngươi là người nào?
An trưởng lão trầm giọng hỏi. Hắn từ trên người Lôi Chấn Tử cảm giác được một tia áp bách khiến cho tim hắn đập nhanh, linh hồn cũng run rẩy. Khiến cho trên trán hắn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Đối phương thật sự là thủ hạ của Tần Quân sao?
Không có khả năng!
Gia hỏa này làm sao có thể có thủ hạ mạnh như vậy được?
- Hôm nay, ngươi phải chết!
Lôi Chấn Tử cao cao tại thượng, đưa mắt nhìn xuống An trưởng lão hờ hững nói. An trưởng lão nghe được giọng nói cao ngạo này chợt tức giận.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, chuẩn bị bắt Tần Quân trước. Lúc này, lại là một đạo huyền lôi đánh xuống. thậm chí bỏ vào mặt nạ ác quỷ của hắn, tạo thành một vết nứt. Hắn khiếp sợ đến mức không dám lại đi tới.
Đạo huyền lôi này rõ ràng không phải sấm sét bình thường. Hắn có thể cảm giác được, nếu như mình bị bổ trúng, tuyệt đối sẽ không có được trái cây ăn.
Tần Quân miệt thị An trưởng lão, cười nói:
- Có đúng hối hận không sớm giết chết ta hay không?
- Rất xin lỗi, thuộc hạ của ta vừa vặn có người mạnh hơn ngươi.
An trưởng lão nghe được lời nói tràn ngập ý tứ khiêu khích, thiếu chút nữa tức nổ phổi. Hắn làm sao không muốn giết Tần Quân. Nhưng chuyện này liên quan đến Tiểu Chúc Long, hắn chỉ có thể nhịn xuống sát ý này.
Đám người Thái Bạch Kim Tinh vẫn ngây người nhìn Lôi Chấn Tử trên bầu trời. Bóng người kia giống như Ma thần. Bọn họ nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía.
Tần Quân thu phục thủ hạ mạnh như vậy từ lúc nào. Hơn nữa còn không để cho bọn họ phát hiện manh mối.
Ầm một tiếng!
Lôi Chấn Tử bỗng nhiên hạ xuống giữa Tần Quân và An trưởng lão. Huyền lôi tiêu tan. Thân hình khôi ngô cao hai trượng giống như một ngọn núi nhỏ ngăn cản ở trước mặt Tần Quân. Hai cánh Phong Lôi mở ra vỗ nhẹ. Mái tóc đỏ theo gió phất phới. Trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một chiếc gậy hoàng kim, đôi mắt đẹp uy nghiêm đáng sợ.
An trưởng lão cả kinh theo bản năng lui về phía sau. Trong tay hắn chợt xuất hiện một chiếc vòng tay đồng. Thình lình là vòng tay đồng trước đó đã hút đi Tiểu Chúc Long.
- Mạt tướng Lôi Chấn Tử, tới chậm. Mong điện hạ thứ tội!
Lôi Chấn Tử trầm giọng nói, đôi mắt lóe ra ánh sáng màu xanh lục chăm chú nhìn An trưởng lão. Chỉ thấy mặt hắn dường như màu xanh đậm, tóc giống như chu sa, mắt lồi lên. Hàm răng mọc lộ ra bên ngoài môi, đáng sợ khủng khiếp. Toàn thân hắn mặc áo giáp phối hợp với hai cánh Phong Lôi, giống như Tu La từ trong địa ngục đi ra.
Cho dù là An trưởng lão quen nhìn vô số cường giả Yêu Vương cũng không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, trầm giọng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào. Ngươi có đúng là Nhân tộc hay không?
Lôi Chấn Tử tướng mạo quả thực không giống người.
Cường giả Kim Tiên Cảnh, toàn bộ Nam Vực lại chỉ có số lượng ít người như vậy, An trưởng lão đều biết. Cho nên hắn nghi ngờ Lôi Chấn Tử không phải là người của Nam Vực.
- Không có việc gì. Ngươi tới rất đúng lúc. Đánh tàn hắn, ép hắn giao Chúc Long ra cho ta.
Tần Quân cười lạnh nói. Trong khi nói chuyện, hắn thu Tử Kim Đế Hoàng Giáp dính đầy máu tươi và bụi bặm về. Toàn thân hắn mặc y phục màu trắng hiện tại đã nhuộm đỏ. Hắn không khỏi cảm thấy thoải mái hơn. Hai chân thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Cũng may có Đát Kỷ đúng lúc đỡ lấy hắn.
- Được!
Lôi Chấn Tử chợt tức giận quát một tiếng, âm thanh đinh tai nhức óc. Cho dù là Tần Quân cũng bị chấn động tới mức ù tai. Hắn thầm mắng có cần kích động như vậy hay không?
An trưởng lão khiếp sợ đến mức vội vàng nhanh chóng lui về phía sau. Lôi Chấn Tử lại không định bỏ qua cho hắn.
Lôi Chấn Tử cầm theo Hoàng Kim Côn liền phóng về phía hắn. Bởi vì tốc độ lao tới quá nhanh, khiến cho bụi bặm nơi hắn vốn đang đứng cuốn lên cao hơn mười thước.
Ở địa cầu Hoa Hạ, Lôi Chấn Tử lại có danh xưng là Lôi Thần. Tuy rằng ở trong Phong Thần Diễn Nghĩa không được phong thần, nhưng thân thể thành thánh, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Đương nhiên, thành thánh ở đây, cũng không phải là chỉ trở thành thánh nhân. Chỉ nói là kim cương thể của hắn đạt được cảnh giới cực cao, chênh lệch cách bất tử bất diệt không xa!
Một côn chém ra, Phong Lôi Âm nổ vang!
Hai người cách xa nhau còn có gần hai mươi thước, nhưng huyền lôi đan vào pháp lực lại đập về phía mặt An trưởng lão. An trưởng lão không kịp né tránh, vội vàng giơ vòng tay đồng lên chống đỡ.
Ầm...
Dòng nước lũ pháp lực đập đến mặt đất khu phế tích bị nghiền nát. Lực trùng kích lấy mắt thường có thể thấy được, quét về phía bốn phương tám hướng. Phạm vi ảnh hưởng đạt được ngàn mét. Nếu không phải có Thái Bạch Kim Tinh và Sa Ngộ Tĩnh chống đỡ, Tần Quân không muốn bị hất bay ra ngoài cũng không thể. Ở dưới lực lượng cường đại như vậy, không có người nào có thể ngăn cản. Lấy hai người Lôi Chấn Tử làm trung tâm, bên trong phạm vi hai nghìn thước trực tiếp bị san thành bình địa.
Ánh sáng mạnh tiêu tan. Chỉ thấy Lôi Chấn Tử một tay cầm Hoàng Kim Côn. Dưới côn là An trưởng lão quỳ một chân trên đất. Lúc này mặt nạ của An trưởng lão đã rơi xuống phân nửa. Trên mặt hắn đầy vẻ hoảng sợ, thân thể cũng đang run rẩy.
Lôi Chấn Tử lại là thể tu sĩ, lực lượng lớn vô cùng. An trưởng lão có thể đỡ được đã là rất tốt.
- Sự càn rỡ của ngươi lúc trước đi đâu vậy?
Lôi Chấn Tử đưa mắt nhìn xuống An trưởng lão. Dáng người cao lớn của hắn tản ra khí thế phách tuyệt thiên hạ. Hai mắt khủng khiếp bắn ra sát ý khiếp người, khiến cho An trưởng lão không dám đối diện.
- Ngươi là muốn cùng Thâm Uyên Môn chúng ta không chết không dừng sao?
An trưởng lão cắn răng hỏi. Lôi Chấn Tử có thể nói là đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn. Nhưng hắn cũng không thể tránh được. Hắn chỉ có thể đưa Thâm Uyên Môn ra uy hiếp Lôi Chấn Tử.