Ngươi đặc biệt cho ta thời gian, ta có thể giết ngược lại. Điều này không phải là ảo giác!
Tần Quân kích động không ngừng. Trong nháy mắt bảng liệt kê thuộc tính của Lôi Chấn Tử xuất hiện ở trước mắt hắn:
- Lôi Chấn Tử, đến từ Phong Thần Diễn Nghĩa.
- Chủng tộc: Nhân tộc!
- Tu vi: Kim Tiên Cảnh tầng bốn!
- Công pháp: Huyền Diệu Quyết!
- Pháp bảo: Hoàng Kim Côn!
- Thần thông: Hai cánh Phong Lôi! Cửu thiên Huyền Lôi! Kim Cương Thể!
- Mức độ trung thành: 92(đầy giá trị 100)!
Kim Tiên Cảnh tầng bốn!
Vừa nhìn chính là cao hơn Chân Tiên Cảnh!
Trâu bò quá!
Tần Quân kích động không thôi, miệng nhếch lên. Lôi Chấn Tử có thể nói là danh tiếng cực lớn. Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, hắn và Na Tra, Dương Tiễn có thể nói là ba đại thần dưới Vũ Vương. Đương nhiên so với Na Tra và Dương Tiễn mà nói, hắn vẫn kém một chút.
Tuy rằng không biết được rõ ràng Lôi Chấn Tử có thể chiến thắng An trưởng lão hay không, nhưng nghĩ đến chí ít cũng có thể kìm chế. Hắn cũng không tin An trưởng lão vượt qua Kim Tiên Cảnh.
Nhưng nếu thật sự là như thế, Hồng Hài Nhi và Lý Nguyên Phách sẽ chết!
- Lôi Chấn Tử khi nào mới chạy tới?
Tần Quân cố nén hưng phấn ở trong lòng hỏi.
Lúc này, An trưởng lão thu hồi vòng tay đồng cực lớn, sau đó tiến gần về phía đám người Tần Quân, giống như quỷ mị không ngừng chớp hiện. Khoảng cách với đám người Tần Quân càng lúc càng gần.
- Rất nhanh.
Hệ thống tiếc chữ như vàng, nhưng cũng đủ khiến cho Tần Quân vui mừng bất ngờ.
Tần Quân đẩy mọi người ra, đi lại chật vật tới phía trước, phất tay ngăn cản đám người Thái Bạch Kim Tinh muốn bảo vệ hắn. Sau đó hắn nhìn An trưởng lão đang không ngừng tới gần, cười nói:
- Ngươi thân là trưởng lão Thâm Uyên Môn, có phải rất tự tin hay không? Có phải đã cho rằng mình là thiên hạ vô địch hay không?
An trưởng lão hạ xuống ở trước mặt hắn, cách xa nhau năm thước, cười khẩy nói:
- Không dám nói thiên hạ vô địch. Chí ít toàn bộ Nam Vực ít có địch thủ. Ngươi biết Nam Vực lớn tới mức nào sao? Ngươi ngay cả phạm vi thế lực hoàng triều Nam Trác cũng không có bước ra được. Ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua cũng chỉ có như vậy. Cho nên ngươi mới to gan lớn mật.
- Ngươi cho rằng đánh cho hoàng triều Nam Trác không người nào dám phản kháng, ngươi có thể nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt sao?
Khoảng cách năm thước cũng đủ để An trưởng lão giết chết Tần Quân.
Hắn sở dĩ không làm, là dự định hoàn toàn tàn phá tâm chí Tần Quân. Đợi Tần Quân biến thành cái xác không hồn, hắn lại sẽ khiến Tần Quân trở thành tù binh.
Nguyên nhân không có gì khác. Bởi vì tiểu tử này không ngờ ký kết khế ước linh hồn với Tiểu Chúc Long, hơn nữa còn là sinh tử khế ước. Nếu như hắn như chết, Tiểu Chúc Long cũng không sống nổi.
Điểm này khiến cho An trưởng lão rất tức giận. Nhưng hắn không có nói ra, để tránh khỏi bị Tần Quân biến điều đó trở thành lợi thế.
Tần Quân còn tưởng rằng An trưởng lão kiêu căng. Hắn không biết mình là được hành vi ngây thơ của Tiểu Chúc Long cứu lại.
- Thế giới quan của ta so với ngươi còn lớn hơn nhiều. Ngươi biết thiên ngoại sao?
Tần Quân lau đi vết máu ở bên miệng, trêu tức hỏi, khiến cho đám người Đát Kỷ phía sau vô cùng khẩn trương.
Bọn họ không rõ, chuyện cho tới tình cảnh bây giờ, Tần Quân vì sao còn dám tự tin như vậy. Lẽ nào hắn còn có con át chủ bài mạnh hơn Hồng Hài Nhi?
Không có khả năng!
Bọn họ vẫn đi theo Tần Quân, cũng không biết còn có người nào mạnh hơn được Tần Quân thu phục.
Thiên ngoại?
Đồng tử của An trưởng lão co lại. Lúc này hắn liền muốn đưa tay đi bắt lấy Tần Quân. Trong điện quang hỏa thạch, một đạo sét đánh kinh thiên bỗng nhiên vang lên.
- Ầm...
Một đạo gió lốc Huyền Lôi khủng khiếp đánh xuống. Tốc độ so với thiên lôi độ kiếp còn nhanh hơn. Ngay cả An trưởng lão cũng không kịp phản ứng. Huyền Lôi liền rơi vào giữa hắn và Tần Quân. Ánh sáng mạnh soi sáng ở trên người hai người. Ánh mắt An trưởng lão lộ ra sự sợ hãi. Trên mặt Tần Quân đầy dữ tợn.
- Hiện tại vị trí của chúng ta phải trao đổi. Ta muốn cho ngươi biết cái gì gọi là tàn nhẫn!
Tần Quân cười lạnh nói. Từng sợi tóc đen ngăn cản ở trên mặt, khiến cho khuôn mặt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị giống như kim loại.
Lời của hắn khiến cho An trưởng lão sởn tóc gáy, như vậy đồng thời, một uy áp khổng lồ giống như tai họa lớn hạ tới, từ trên trời hạ xuống, tiếng hét phẫn nộ điếc tai giống như thiên thần, kéo tới:
- Lôi Chấn Tử ở đây! Ai dám tổn thương chủ công của ta!
Lôi Chấn Tử!
Toàn bộ Vương Đô đều có thể nghe được âm thanh của Lôi Chấn Tử, giống như vị thần trên cửu thiên đang báo cho người đời biết, khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra sự kính sợ.
Đồng thời, dân chúng và các tu sĩ lại phấn chấn. Vị gọi là Lôi Chấn Tử này chẳng lẽ tới giúp đỡ Tần Quân?
Tuy rằng bọn họ không nghe thấy giọng nói của Tần Quân, nhưng âm thanh của An trưởng lão, bọn họ lại nghe được rõ ràng. Người này cố ý ở trước mặt mọi người trong toàn thành tàn phá Tần Quân, đáng tiếc không đạt được mục đích.
- Lôi Chấn Tử là ai?
- Không biết rõ ràng. Hình như hắn gọi điện hạ là chủ công...
- Nghe thấy giọng nói này đã biết không đơn giản. Có thể chúng ta được cứu rồi...
- Chẳng lẽ lại là cường giả thủ hạ của Việt Vương?
- Việt Vương rốt cuộc lôi kéo bao nhiêu cường giả...
Người trong các ngõ ngách của Vương Đô cũng bắt đầu bàn luận. Thâm Uyên Môn đột kích khiến cho phân nửa mọi người chạy khỏi Vương Đô. Những người còn lại phần lớn đều là bách tính. Rời khỏi Vương Đô rất có khả năng sẽ vùi thân ở trong bụng yêu thú.
An trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên. Đám người Tần Quân cũng vậy.
Chỉ thấy trong lôi vân cuồn cuộn có một bóng người to lớn, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể nhìn ra hắn là hình người lại mọc thêm đôi cánh. Hàng vạn hàng nghìn lôi điện quấn quanh toàn thân hắn. Khiến cho mọi ánh mắt trong thiên địa đều rơi vào trên người hắn. Hắn dường như chính là thần, cao cao tại thượng thần!
Vù vù... Vù vù...
Hai cánh không ngừng phát ra Phong Lôi. Ở trong lôi điện không có cách nào nhìn rõ được khuôn mặt Lôi Chấn Tử, nhưng thân hình khôi ngô phát ra uy thế khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Hắn đưa mắt nhìn xuống An trưởng lão phía dưới, lạnh lùng nói:
- Ma nhân cũng dám xưng mình ít có địch thủ, quả nhiên là cuồng vọng!
Trong khi nói chuyện, hắn bỗng nhiên nâng tay phải lên đập về phía ma đồ Thâm Uyên Môn. Trong phút chốc lôi điện giống như lưới trời đánh tới, khiến cho những ma đồ Thâm Uyên Môn không kịp phản ứng.&