Bách Lý Chí Nam một đao chém Tôn Ngộ Không bay ra ngoài, chỉ thấy mắt hắn nổi lên kinh lạc, vô cùng huyết hồng, một đôi Chí Tôn pháp nhãn bắn ra hai đạo hắc quang kỳ dị, từng sợi hắc khí quấn quanh thân, khiến cho khí tức của hắn cực kỳ cường thế, thậm chí mạnh hơn Tôn Ngộ Không.
- Chí Tôn pháp nhãn.
Dương Tiễn thì thào nói, hắn cũng có Chí Tôn pháp nhãn, biết rõ Chí Tôn pháp nhãn lợi hại.
Lúc trước hắn chỉ là Thánh Nhân, không thể thi triển toàn bộ uy năng của Chí Tôn pháp nhãn, nhưng bây giờ, Chí Tôn pháp nhãn của hắn đã triệt để khai phát.
- Đôi mắt này có chỗ đặc thù gì?
Tần Quân hiếu kỳ hỏi, cùng cảnh giới, Bách Lý Chí Nam vậy mà không có bị Tôn Ngộ Không áp chế, để hắn có chút ngoài ý muốn.
Viên Hồng, Hậu Nghệ, Trưởng Tham Thương đều nhìn trợn mắt hốc mồm, bọn hắn là biết Tôn Ngộ Không lợi hại.
- Chí Tôn pháp nhãn có thể cho người sở hữu pháp lực vô thượng, thậm chí có thể lĩnh ngộ Quy Tắc lực, người này hẳn là lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc.
Dương Tiễn giải thích nói.
Pháp Tắc lực, chính là lực lượng chỉ Thánh Nhân mới có thể chưởng khống.
Mà Đại Đạo cao hơn Thiên Đạo, tự nhiên cũng cao hơn quy tắc.
Tần Quân cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này, Bách Lý Chí Nam lần nữa đánh Tôn Ngộ Không bay ra ngoài, áo bào bị pháp lực thổi đến phình lên phiêu động, diện mục hắn dữ tợn, lạnh giọng nói:
- Yêu Hầu! Để ngươi mở mang kiến thức một chút, Chí Tôn pháp nhãn mạnh như thế nào!
Đang khi nói chuyện, khí thế của hắn bắt đầu tăng vọt, Lâm gia Tiên Sơn rung động kịch liệt, toàn bộ sinh linh cảm giác như thân gánh núi lớn, vô cùng nặng nề.
- Giết hắn!
Tần Quân nói.
Dương Tiễn mở ra Chí Tôn pháp nhãn, một đạo hắc quang lấy tốc độ siêu việt hết thảy bắn ra.
Oanh...
Bách Lý Chí Nam đang thoả thuê mãn nguyện, muốn chém giết Tôn Ngộ Không, còn chưa kịp phản ứng, liền bị hắc quang bao phủ.
Một đạo hắc quang vắt qua mấy ngàn vạn dặm, treo cao ở trên Lâm gia tiên sơn, vô cùng hùng vĩ.
Mấy trăm vạn sinh linh sửng sốt, bao quát sáu tên Thánh Nhân khác của Bách Lý gia.
- Đã chết rồi sao?
Tần Quân nhẹ giọng hỏi, chém giết một tên Thánh Quân, không có hệ thống khen thưởng?
Chẳng lẽ nhiệm vụ hệ thống càng ngày càng hà khắc?
Dương Tiễn gật đầu nói:
- Hắn đã hồn phi phách tán!
Viên Hồng, Hậu Nghệ cùng Trưởng Tham Thương nghe mà sững sờ, Bách Lý Chí Nam lúc trước còn hung uy ngập trời cứ như vậy vẫn lạc?
Tôn Ngộ Không đằng đằng sát khí cũng trợn tròn mắt.
Tinh không yên tĩnh.
Khi hắc quang tiêu tán, Bách Lý Chí Nam đã không còn thân ảnh, thậm chí ngay cả một sợi vải cũng không có.
Thánh Quân, vẫn lạc.
Oanh!
Tinh không chấn động, mấy trăm vạn sinh linh kinh hãi.
- Bách Lý Chí Nam chết rồi?
- Mới vừa rồi là ai ra tay?
- Không thấy được, là một thủ hạ ở phía sau Tần Thiên Đế.
- Chẳng lẽ là vị ba con mắt kia?
- Ông trời ơi! Bách Lý Chí Nam cứ thế chết đi? Ta nằm mộng sao?
- Chẳng lẽ Bách Lý Chí Nam ẩn tàng ở chỗ tối?
Người quan chiến đều không dám tin vào hai mắt của mình, Lâm Xuyên nghẹn họng nhìn trân trối, không ngừng nuốt nước miếng, trên mặt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Các Thánh Nhân, tu sĩ Bách Lý gia đồng hành càng lạnh lẽo, không dám động đậy.
Có thể phút chốc diệt sát Bách Lý Chí Nam, sẽ khủng bố như thế nào?
Bọn hắn không dám tưởng tượng
- Làm sao có thể.
Toàn thân Hoắc Trấn Dư run rẩy, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Dương Tiễn, lần trước gặp nhau, Dương Tiễn chỉ là Thánh Nhân cảnh sơ kỳ, bây giờ lại để hắn nhìn không thấu.