Nhưng bây giờ mọi chuyện đang lúc cấp bách, đợi thống nhất Nam Vực xong rồi lại nói!
Ngay tại lúc mấy người Tần Quân vừa đi vừa nói chuyện thì thân thể của Dương Thập Thất đột nhiên lại bành trướng, hình thể một thiếu niên ban nãy, nháy mắt liền biến thành cao tới bốn thước, làn da biến thành màu xanh, cơ bắp cuồn cuộn, khiến cho người ta chỉ nhìn qua liền cảm nhận được lực lượng mang tính chất bùng nổ ở bên trong.
Dương Thập Thất giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, nhe răng cười nói:
- Không hổ là Kỳ Lân chi tử, khiến cho ta phải thật sự dùng sức rồi!
Tôn Lân nheo mắt lại, lập tức cầm hỏa kiếm phóng về phía Dương Thập Thất.
Vèo!
Thân hình của Dương Thập Thất lóe lên, nháy mắt liền xuất hiện ở sau lưng của Tôn Lân, đánh ra một quyền, trực tiếp nện lên phía sau lưng của Tôn Lân, trong nháy mắt, lực lượng khủng bố liền đánh cho Tôn Lân rơi xuống.
Một màn này khiến cho các vị khách khứa ở đây xôn xao, chẳng lẽ Kỳ Lân chi tử sắp thua rồi sao?
Bọn họ chỉ mới nhìn thôi đã thấy đau đớn rồi, chứ đừng nói tới Tôn Lân là tự mình cảm thụ nó.
Ngay tại lúc Tôn Lân sắp rơi xuống mặt đất thì gã đột nhiên lộn một vòng, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, an ổn đáp xuống.
Gã lau đi vết máu tràn ra ở bên khóe miệng, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, vô thức quay đầu lại nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh, phát hiện Chúc Nghiên Khanh đang lạnh lùng nhìn gã, tuy rằng không khác gì trước kia, nhưng lúc này gã lại cảm thấy cực kỳ mất mặt, lửa giận bốc lên, cơ hồ có xu thế bùng nổ.
Nếu như có nữ nhân mình yêu mến ở bên cạnh thì sức chiến đấu của nam nhân có thể tăng lên gấp bội.
Ầm ầm!
Liệt diễm cuồn cuộn bốc lên từ trong cơ thể của Tôn Lân, bao trùm toàn bộ cơ thể gã, quan trọng nhất chính là liệt diễm lại không đốt cháy y phục của gã.
Dương Thập Thất mở to hai mắt, chỉ cảm thấy có một cổ uy áp tới từ tận sâu linh hồn ập tới, khiến cho y cảm thấy sởn tóc gáy.
Tôn Lân nhảy lên nhanh như chớp, tốc độ cực nhanh, ngay cả Kim Vô Hối cũng phải giật mình.
Phốc một tiếng!
Dương Thập Thất thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, hỏa quang lóe lên, giống như một mồi lửa thắp sáng cả bầu trời đêm, cũng chiếu rọi vẻ mặt rúng động của tất cả mọi người.
Máu tươi bắn ra từ bả vai của Dương Thập Thất, Tôn Lân cúi đầu nhìn xuống, trên mặt là nụ cười lạnh lùng đầy vẻ xem thường.
Thân thể của Dương Thập Thất rơi thẳng xuống dưới, toàn thân run lên bần bật, miệng há hốc, nửa ngày không thể khép lại.
Bịch một tiếng, thân thể khổng lồ của Dương Thập Thất nện thật mạnh xuống đình viện, khiến cho mặt đất vỡ vụn ra, tất cả mọi người cũng có thể cảm giác được mặt đất run lên, có thể thấy được thể trọng của y lúc này khủng bố tới nhường nào.
Người hầu của Thánh Long tửu lâu cùng với những y giả đã sớm chuẩn bị tốc vội vàng chạy tới.
Tôn Lân bị liệt diễm bao phủ ở trên bầu trời giống như hỏa thần đưa mắt nhìn một màn này, vừa mới dùng toàn lực liền đánh bại Dương Thập Thất ngay lập tức, khiến cho những đại nhân vật đang âm thầm quan sát kia không khỏi gật gù.
Người mất hứng đoán chừng chỉ có Thần Tướng Cung và Thánh Cơ mà thôi.
Tôn Lân vốn là nhân vật đứng đầu trong lứa người trẻ tuổi của Thánh Thành, làm người không kiêu ngạo không nóng nảy, đối xử với tất cả mọi người đều rất hữu lễ, khiến cho nhiều người có hảo cảm với gã.
- Có ý tứ lắm.
Kim Vô Hối cười khẽ một tiếng, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra chút ý cười, khiến cho người ta sinh ra cảm giác giống như một kiểu miệt thị.
Trên mặt của Kỳ Tà cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, rõ ràng là gã cũng thật sự không ngờ Tôn Lân lại mạnh tới cỡ này.
Sau khi giải trừ liệt diễm trên người, Tôn Lân lại đáp xuống đất, trở lại bộ dạng công tử văn nhã như trước, chắp tay cười nói:
- Khiến cho các vị chê cười, tiếp theo nên tới các ngươi rồi.
Nói xong gã liền đi tới chỗ Chúc Nghiên Khanh.
Sau khi nhìn thấy mấy màn chiến đấu của Dương Thập Thất và Tôn Lân xong thì mấy người khách còn lại đưa mắt nhìn nhau, có người rục rịch, cũng có người không muốn, có so sánh thì sẽ có đau thương, nếu như đi lên mà biểu hiện không tốt bằng người ta thì sẽ mất mặt lắm.
- Chúc sư muội, biểu hiện của ta khi nãy thế nào?
Tôn Lân đi tới trước mặt Chúc Nghiên Khanh cười nói, tuy rằng bên môi vẫn còn chút vết máu, nhưng khí tức vững vàng, giống như chưa hề động thủ đánh nhau cùng người ta.
Chúc Nghiên Khanh thản nhiên đáp:
- Cũng không tệ.
Trong lòng lại cảm thấy có chút khinh thường, kiểu khoe khoang tầm thường này nàng vừa nhìn liền biết ngay.
Lúc này lại có thêm khách khứa lục tục đi lên khiêu chiến, đều là những thiên tài hạng hai, mặc dù không kinh diễm bằng hai trận lúc đầu, nhưng cũng khá đặc sắc.
Bên kia, mấy người Tần Quân cũng đã đi tới trước cửa của Thánh Long tửu lâu.
- Dừng lại, không có thư mời thì không được vào bên trong.
Đám thị vệ tiến lên ngăn cản mấy người Tần Quân lại, cao tầng của các thế lực đều đang chú ý tới tỷ thí bên trong đình viện, cho nên không ai chú ý tới hắn đã đến.
Ngoại trừ mấy người Tần Quân ra thì cũng có không ít tu sĩ đứng chờ ở bên ngoài, dù sao thì những thiên tài luận bàn đều bay lên không trung, bọn họ đứng ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy, đưa mắt nhìn khắp lầu các xung quanh đều kín mít người, đều đang chú ý tới yến hội anh tài ở bên trong Thánh Long tửu lâu.
- Nếu như trẫm cứ muốn vào thì sao?
Tần Quân nhún vai cười nói, giống như đang đùa giỡn vậy.
Trẫm?
Mấy tên thị vệ quay sang nhìn nhau, một tên thị vệ cao to trầm giọng quát:
- Đừng có gây chuyện!
Những thị vệ này phần lớn đều là Thuế Phàm cảnh đỉnh phong hoặc là Hóa Hư cảnh sơ kỳ, đứng cùng một chỗ liền khiến cho người ta cảm thấy áp bách cực lớn.
- Chậc chậc uy phong thật đấy.
Tần Quân lắc đầu nói.
Lúc này Thổ Hành Tôn liền bước ra, quả bí lùn này vốn đứng sau lưng bọn họ, lúc này đi ra liền giống như đột nhiên xuất hiện vậy, khiến cho đám thị vệ giật mình nhảy dựng lên.
Chỉ thấy Thổ Hành Tôn cười lạnh lẩm bẩm một ít chú ngữ cổ quái, ngay sau đó đám thị vệ này chỉ cảm thấy lòng bàn chân như giẫm lên hư không, thân thể rơi xuống.
- A a!
- Xảy ra chuyện gì thế này?
- Sao ta lại bị chôn trong đất thế này?
Đám thị vệ hoảng hốt kêu lớn, chỉ thấy bọn họ đều bị chôn trong lòng đất, chỉ còn dư mỗi cái đầu là lộ ra ngoài.
Một màn này khiến cho các tu sĩ đứng xung quanh hít sâu một ngụm khí lạnh, tất cả đều ồ ạt lùi lại như thủy triều, cách đám người Tần Quân thật xa.