Người đó mặc áo xám, tóc dài bay trong gió, bề ngoài bốn mươi mấy tuổi, mắt nhắm, chân mày rậm như hai lưỡi dao. Xem khuôn mặt cho người cảm giác cực kỳ nghiêm túc.
Hai tay người đó cầm kiếm đá đặt trên chân, không có hơi thở, hô hấp.
Vệ Nhạc bay đến trước mặt người đó, khom người, chắp tay cung kính nói:
- Sư tôn, đồ nhi trở lại.
Người áo xám là Kiếm Thần Dương Bắc Minh uy chấn vũ trụ.
Cả đời Dương Bắc Minh đúng với hai chữ vô địch. Tịch Nghiệp Ma Quân, Huyền Đế Trường Sâm Thương oai phong một cõi, khi đó Dương Bắc Minh còn là đệ nhất nhân trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu nên không có cơ hội luận bàn. Chờ khi Tịch Nghiệp Ma Quân, Trường Sâm Thương thoái ẩn thì Dương Bắc Minh đột phá Hiển Thánh, hoành hành vũ trụ, đán bại vô số cao thủ.
Ngay cả Huyết Sát Ma Đế, minh chủ hiện thời của Ma Minh cũng từng thua dưới tay Dương Bắc Minh.
May mắn Dương Bắc Minh không sáng lập thế lực, chỉ thu một ít đệ tử, trong đó có Vệ Nhạc.
Thấy Dương Bắc Minh lơ mình, Vệ Nhạc phồng can đảm cắn răng nói:
- Sư tôn, đồ nhi có chuyện muốn xin.
Dương Bắc Minh không mở mắt ra, như thể người đứng trước mặt không phải đồ đệ của mình:
- Hưm?
Vệ Nhạc không phật lòng, vì gã đã thói quen tính cách lạnh nhạt của sư tôn.
Vệ Nhạc ôm tâm tình thấp thỏm nói:
- Là vầy, một bằng hữu thân thiết của đồ nhi bị người giết, đồ nhi phái phân thân đi báo thù . . .
Vệ Nhạc kể ra ngọn nguồn vụ việc, không phóng đại, cũng không che giấu. Mặc dù gã là Kiếm Cuồng nhưng không dám cuồng trước mặt Dương Bắc Minh.
Trong đời Vệ Nhạc chưa bao giờ sợ ai chỉ ngán Dương Bắc Minh, gã có thành tựu như hôm nay toàn nhờ vào Dương Bắc Minh dạy dỗ khắc nghiệt từ nhỏ. Mỗi lần gã nhớ lại là bị ám ảnh tuổi thơ.
Nghe Vệ Nhạc kể xong Dương Bắc Minh từ từ mở mắt ra:
- Tần Thiên Đế? Đánh bại được nhóc Thương Hoa trong Cổ Tiên giới, không lẽ tiểu tử này là hậu nhân của lão quái vật nào?
Biểu tình của Dương Bắc Minh vẫn lạnh nhạt, dường như Tần Quân không đáng lọt vào pháp nhãn.
Cũng đúng, tuy Thương Hoa Tiên Tôn khống chế Cổ Tiên giới nhưng không lọt vào mắt Dương Bắc Minh, vì gã chỉ là Hiển Thánh cảnh sơ kỳ.
Vệ Nhạc dè dặt nói:
- Đúng rồi, sư tôn, đồ nhi lo một người đi báo thù sẽ thất bại nên . . .
Nếu Dương Bắc Minh ra tay thì đừng nói Tần Thiên Đế, xông vào tổng bộ Ma Minh cũng không ngại gì. Ở trong lòng Vệ Nhạc thì không ai có thể đánh bại Dương Bắc Minh.
Dương Bắc Minh nâng mí mắt lên, Vệ Nhạc bị nhìn dựng đứng lông tơ, cúi mặt xuống không dám đối diện.
Giọng Dương Bắc Minh lạnh băng:
- Thù của ngươi còn muốn vi sư trả thù giúp?
Vệ Nhạc run bắn, vội giải thích:
- Đồ nhi chỉ sợ . . .
- Sợ cái gì? Sợ chết?
- Không phải!
Vệ Nhạc sợ hãi vã mồ hôi lạnh, không biết nên giải thích như thế nào lòng vô cùng cay đắng. Vệ Nhạc đã dự đoán được kết quả này nhưng vẫn ôm chút hy vọng tìm đến.
Hết cách, đụng phải Thương Hoa Tiên Tôn thì Vệ Nhạc không dám vỗ ngực bảo mình thắng chắc. Thuộc hạ của Tần Thiên Đế có người nhẹ nhàng trấn áp Thương Hoa Tiên Tôn, nên Vệ Nhạc tự phụ đến đâu cũng không ngốc tới mức coi trời bằng vung.
Dương Bắc Minh chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Việc của ngươi hãy tự giải quyết, vi sư chưa bao giờ khi dễ tiểu bối, cũng không muốn chiến đấu với kẻ yếu.
Đã lâu rồi Dương Bắc Minh không ra tay, đương nhiên sẽ không ra tay vì một tiểu bối. Nhìn khắp ba ngàn thế giới không nhiều người đáng để Dương Bắc Minh ra tay.
Vệ Nhạc mấp máy môi, gã biết việc Dương Bắc Minh quyết định thì không cách nào vớt vát. Nhưng tưởng tượng cảnh đối mặt Tần Thiên Đế và đám thuộc hạ thì lòng Vệ Nhạc hốt hoảng.
Vệ Nhạc cắn răng thầm nghĩ:
- Thôi!
Vệ Nhạc chắp tay nói:
- Vậy đồ nhi sẽ tự mình giải quyết, sư tôn nghỉ ngơi đi, đồ nhi không quấy rầy nữa.
Vệ Nhạc xoay người định đi.
Dương Bắc Minh mở miệng nói:
- Nhạc nhi.
Vệ Nhạc khựng lại, mừng rỡ quay đầu, tưởng đâu Dương Bắc Minh mềm lòng.
Dương Bắc Minh nói chuyện không mở mắt ra:
- Tự giải quyết cho tốt, ngươi đã là Hiển Thánh, cần phải gánh vác khó khăn hiểm trở, vĩnh viễn không được hối hận.
Vệ Nhạc suy nghĩ sâu xa, vì sư tôn của gã chưa bao giờ nói chuyện không mục đích.
Hay sư tôn dự đoán được cái gì?
Lòng Vệ Nhạc dâng lên bất an nhưng không dám hỏi nhiều, gã gật đầu xoay người rời đi, trong chớp mắt biến mất sâu trong trời sao.
Đại lục u ám lại yên tĩnh, Dương Bắc Minh không nhúc nhích, dường như đã nhập định.
***
Thời gian qua mau, hai tháng vụt qua.
Hôm nay Chúc Nghiên Khanh sắp sinh, Tần Quân và các thánh phi đứng chờ trước cửa cung điện.
Vẻ mặt Tần Quân mong chờ nói:
- Không biết là nhi tử hay nữ nhi.
Tần Quân không lo lắng, Chúc Nghiên Khanh không phải nữ nhân phàm trần, nơi này là Thiên Đình Đại Tần, sẽ không gặp vấn đề khó sinh.
Đám nữ nhân Ðát Kỷ cũng mong chờ, đây là đứa con đầu lòng của Tần Quân, là nam hay nữ rất quan trọng.
Từ xưa đến nay trưởng tử phần lớn được lập thái tử.
Tuy Tần Quân còn trẻ nhưng có một số việc sớm muộn gì sẽ xảy ra.
Không chỉ mình Thánh Đế phong, nguyên Huyền Đương đại thế giới đều biết Chúc Nghiên Khanh sắp sinh. Tần Thiên Đế yêu nghiệt như thế, hài tử của hắn sao kém được?
Giờ phút này trong Thánh thành thảo luận náo nhiệt.
- Chậc, các ngươi đoán xem nhi tử của Thiên Đế là nam hay nữ?
- Chắc chắn là nam, sau này sẽ lại có một tiểu bá vương.
- Đúng rồi, nếu là nam nhi thì chắc chắn càng cuồng, tốt nhất là sinh nữ nhi đi.
- Sinh nhi tử có lẽ là thái tử, sinh nữ nhi là công chúa, ý nghĩa khác biệt rất lớn.
Có người mở sòng bạc đoán giới tính đứa con thánh phi sinh ra hôm nay.
Ðát Kỷ nhìn Tần Quân đi tới đi lui, cười khẽ nói:
- Bệ hạ không gì làm không được chẳng lẽ không đoán ra sao?
Tần Quân lắc đầu cười bất đắc dĩ. Nói cũng kỳ, đứa con trong bụng Chúc Nghiên Khanh như được lực lượng bí ẩn bao bọc, không cho thần thức thò vào.
Tần Quân có hỏi hệ thống, theo như hệ thống nói rất có thể lực lượng của Mệnh Vận Chi Luân tách ra một phần vào trong người đứa bé.
Điều này làm Tần Quân càng mong chờ hơn, hài tử của hắn sẽ có thiên phú thế nào đây?
Bạch Trạch đứng ở phía sau bấm đốt tay suy tính, chân mày thanh nhíu chặt vì nàng phát hiện mình không tính ra được.
- Oe!
Trong cung điện bỗng truyền ra tiếng con nít khóc vang dội, đám người Tần Quân mừng hớn hở.
Rốt cuộc sinh ra!
Tần Quân đến trước ngưỡng cửa, xoa tay chờ đợi.
Rất nhanh cửa mở, một nữ y trung niên đi ra, mặt ướt mồ hôi, cố nén kích động nói: