Thiên uy tổn hại nặng khiến Bồ Đề Tổ Sư khổ không thể tả, cần chữa thương thời gian dài.
Thân hình âm trầm như ma thần chậm rãi bước ra khỏi lỗ đen, đó là Cường Lương.
Cơ bắp hai chân khoa trương phồng căng cái quần, lưng hùm vai gấu, hai con rắn vàng quấn quanh đôi tay. ống tay áo không che đậy phần cánh tay lộ ra cơ bắp săn chắc như rễ cây, nhìn lên trên là khuôn mặt Cường Lương, chưa biến hình thành đầu cọp, vẫn giống như lúc trước. Nhưng mắt Cường Lương sắc bén hơn, mái tóc đen đung đưa như con rắn, bá khí vô cùng.
Tổ Vu lôi đỉnh cao!
Khí thế khiếp người hù sợ nhóm Phục Hy.
Anh Chiêu sợ điếng hồn, hơi thở của Hiển Thánh cảnh làm gã sợ.
Thù hận sâu đậm giữa hai tộc vu yêu hầu như không cách nào hóa giải, sâu tận xương. Dù Anh Chiêu chưa nhớ lại kiếp trước nhưng nhìn thấy Cường Lương làm gã ngây người.
Cường Lương đáp xuống trước mặt Tần Quân, không nhìn nhóm Phục Hy, gã quỳ xuống chắp tay trầm giọng nói:
- Đa tạ ơn tái tạo của bệ hạ!
Mặt ngoài Cường Lương biểu hiện trầm ổn nhưng lòng cực kỳ kích động.
Nếu Cường Lương muốn tu về đỉnh cao thì phải mất mấy chục vạn năm. Nhưng Tần Quân chỉ dùng một ngày, gã vừa cảm kích hắn vừa tràn ngập kính sợ.
Đương nhiên loại kính sợ này có một phần lớn là công lao của hệ thống.
Mức độ trung thành cực hạn thì bá đạo như vậy đấy.
Tần Quân cười lớn nâng Cường Lương đứng dậy ngay, cười nói:
- Ngươi cùng trẫm phiêu bạt tinh không, tất nhiên trẫm không thể bạc đãi ngươi!
Tần Quân thầm ra lệnh:
- Đưa ra bảng liệt kê thuộc tính của Cường Lương.
Tổ Vu mạnh đến cỡ nào?
[Cường Lương: Đến từ truyền thuyết thần thoại.
Thân phận: Tổ Vu lôi.
Tu vi: Hiển Thánh cảnh hậu kỳ.
Công pháp: Lấy lực chứng đạo.
Thần thông: Diệt Thế Lôi Ngục. Ức Vạn Lôi Biến. Tổ Vu chân thân.
Thuộc tính đặc biệt: Ý chí Bàn Cổ (mãi mãi không khuất phục, khi nào chết trận thì thôi. Nếu khởi động thì sức chiến đấu sẽ tăng lên).
Mức độ trung thành: 100 (MAX 100)]
Hiển Thánh cảnh hậu kỳ!
Tinh thần Tần Quân rung lên, quan trọng nhất là còn thêm thuộc tính đặc biệt.
Tần Quân triệu hoán ra nhiều Thần Ma nhưng hiếm gặp Thần Ma có thuộc tính đặc biệt. Biến thái nhất là Tôn Ngộ Không, thuộc tính đặc biệt càng chiến càng mạnh.
Cường Lương liếc mắt hướng Phục Hy, Triệu Công Minh, Bồ Đề Tổ Sư, ánh mắt không mang khiêu khích nhưng lộ ra mũi nhọn, mũi nhọn vô địch.
Bồ Đề Tổ Sư thời kỳ đỉnh cao chưa chắc đánh lại Cường Lương chứ đừng nói sau khi bị thương nặng.
Giờ phút này Cường Lương trở thành cường giả số một dưới tay Tần Quân.
Khi Cường Lương liếc qua Anh Chiêu thì con ngươi co rút, sát ý ngập trời bùng nổ, nguyên hành tinh rung bần bật. Anh Chiêu không chịu nổi sát khí khổng lồ ngã ngồi tại chỗ.
Thương Hoa Tiên Tôn đờ đẫn cũng bị sát khí hù sợ, gã trợn to mắt liếc hướng Cường Lương.
Thế giới quan của Thương Hoa Tiên Tôn tan vỡ:
- Sao có thể như vậy? Hơi thở này . . .
Không ngờ trừ Bồ Đề Tổ Sư ra dưới tay Tần Quân còn có cường giả vượt xa gã.
Mỗi tầng tiểu cảnh giới của Hiển Thánh cảnh rất khó vượt qua, có đại năng mất cả ức năm chưa chắc đột phá được.
Nam Tố Tiên Tử xoe tròn mắt đẹp, mèo yêu Tiểu Thất ở bên cạnh nàng sợ hãi xù lông, run cầm cập quỳ rạp dưới đất.
Khí thế siêu mạnh làm Nam Tố Tiên Tử cảm giác trời sập, nàng chưa từng cảm nhận khí thế như vậy, tựa như thiên uy. Lúc trước Bồ Đề Tổ Sư và Thương Hoa Tiên Tôn chiến đấu cũng không phát ra hết khí thế, nên Cường Lương nhảy lên độ cao hơn Bồ Đề Tổ Sư trong lòng Nam Tố Tiên Tử.
Lòng Nam Tố Tiên Tử dậy sóng dữ, cảm giác khó tin:
- Không thể nào! Chẳng phải hắn là Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn sao?
Trong vòng một ngày người Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn đã vượt xa nàng?
Nam Tố Tiên Tử nhớ lúc trước Cường Lương nói một câu, gã có thể biến mạnh là nhờ Tần Quân ban tặng.
Một Thái Ất Tán Tiên mà có bản lĩnh vậy sao?
Lúc này Nam Tố Tiên Tử bỗng nhiên cảm thấy thế giới trở nên rất xa lạ, trước kia nàng sống trong mơ sao?
Tần Quân vội nói:
- Cường Lương, bình tĩnh lại, hắn đã không phải Anh Chiêu trước kia!
Cường Lương nghe vậy cố gắng bình ổn cảm xúc, chậm rãi thu về sát khí khủng bố.
Tần Quân thầm tội nghiệp Đông Hoàng Thái Nhất, nếu gặp phải Cường Lương thì Đông Hoàng Thái Nhất sẽ bị xé sống ngay. Vì Đông Hoàng Thái Nhất hiện tại chỉ là Nhập Thánh cảnh hậu kỳ, chưa phục hồi đỉnh cao. Đông Hoàng Thái Nhất muốn tu về đỉnh cao sẽ mất thời gian rất lâu dài.
Anh Chiêu như trút được gánh nặng, lau mồ hôi lạnh trên trán, phập phồng lo sợ gượng dậy, biểu tình buồn bực.
Gã không quen Cường Lương, tại sao Cường Lương hằn học với gã? Lúc trước Phục Hy cũng có thái độ đó.
Đổi lại người khác Anh Chiêu đã khùng lên rồi, nhưng đối diện những cường giả như vậy thì gã chỉ có thể uất ức nhẫn nhịn, sống sót mới là quan trọng nhất.
Cường Lương khó chịu hừ lạnh:
- Hừ!
Vì Tần Quân nên Cường Lương cố nén sát ý dâng trào trong lòng, sau này tìm cơ hội diệt Anh Chiêu sau.
Cứ thế Cường Lương phục hồi đỉnh cao quay về đội, không khí trở nên nặng nề.
Phục Hy rất bất mãn, Triệu Công Minh không chịu nổi, vì khí thế của Cường Lương quá nặng nề. Mặc dù Cường Lương đã cố giấu đi nhưng người đứng gần gã thấy khó chịu.
Đây cũng là lý do các đại năng hồng hoang không thích Tổ Vu.
Tổ Vu không cách nào hoàn toàn thu giấu hơi thở, bản thân họ cũng không muốn giấu.
Trò chuyện một lúc với Cường Lương rồi Tần Quân đến trước mặt Thương Hoa Tiên Tôn, cười tủm tỉm hỏi:
- Thương Hoa, ngươi muốn sống không?
Thương Hoa Tiên Tôn nghe vậy mắt sáng rực. Vì Bồ Đề Tổ Sư bị thương nên Thương Hoa Tiên Tôn tìm kiếm cơ hội giết ngược lại nhóm Tần Quân, nhưng Cường Lương xuất hiện vô tình đánh nát ảo tưởng của gã.
Giờ nghe Tần Quân có ý định thả gã đi, Thương Hoa Tiên Tôn như người sắp chết chìm giữa sông bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Thương Hoa Tiên Tôn cắn răng nói:
- Muốn, phải làm sao ngươi chịu thả ta đi?
Thương Hoa Tiên Tôn không có chút khí cốt Tiên Tôn, làm Nam Tố Tiên Tử lắc đầu thổn thức.
- Sự việc mười ba vạn năm trước là lỗi của ta, nhưng bây giờ ngươi đã sống lại, ta cũng chịu tổn hại nặng như vậy, xem như thanh toán xong rồi đi?
Tần Quân như nghe được trò cười lớn nhất thế giới, nhấc chân đạp lên ngực Thương Hoa Tiên Tôn:
- Thanh toán xong?
Tần Quân đạp mạnh làm Thương Hoa Tiên Tôn hộc máu, giận mà không dám nói gì.
Mười ba vạn năm trước?
Nam Tố Tiên Tử cau mày, nàng nhìn thấu tuổi thọ của Tần Quân còn rất trẻ, cùng lắm mấy trăm năm, sao hắn sống mười ba vạn năm được? Không lẽ là ân oán kiếp trước?