Phục Hy, Triệu Công Minh không nghĩ nhiều, nếu hai người biết Cường Lương sẽ phục hồi đỉnh cao thì hù chết bọn họ.
Tần Quân dời chú ý vào người Thương Hoa Tiên Tôn.
Sau khi bị Bồ Đề Tổ Sư phong ấn pháp lực, Thương Hoa Tiên Tôn nằm bẹp dưới đất như xác ướp, miệng lẩm bẩm đây là mơ.
Tiên Tôn tội nghiệp suýt đứt dây thần kinh.
Tần Quân không chút đồng tình, thậm chí cảm thấy không giải hận.
Phải chờ Thương Hoa Tiên Tôn lấy lại lý trí rồi bức ép gã, bây giờ mà tra khảo gã sẽ buộc gã ngọc đá đều nát.
Đợi Thương Hoa Tiên Tôn lấy lại lý trí chắc chắn có dục vọng cầu sinh, Tần Quân có thể lừa lấy Thiên Thư trước rồi giết gã.
Đối xử với kẻ thù thì thành tín là cái gì? Ăn ngon không?
Thời gian trôi qua từng giây, mọi người đang nghỉ ngơi. Dường như Bồ Đề Tổ Sư bị thương hơi nặng, luôn vận công chữa thương.
Trúng thiên uy dù là cường giả Hiển Thánh cũng bị thương nặng, khiến Tần Quân hiểu biết sâu sắc hơn về thiên đạo.
Thường hay nói không thể trái thiên đạo.
Qua khoảng hai canh giờ, bốn con rồng đen bay tới từ khung trời sương mù, là Nam Tố Tiên Tử.
Vì không đuổi kịp đám người Phục Hy nên Nam Tố Tiên Tử bị bỏ lại khá xa, may mà nàng biết truy tung hơi thở lần tìm đến.
Nhìn bốn con rồng kéo xe, Tần Quân nở nụ cười. Thủ đoạn của Nam Tố Tiên Tử không đơn giản, đến như vậy rồi còn tìm được hắn.
Vừa lúc khỏi phải bỏ qua một nhiệm vụ.
Sau khi vào trời sao Tần Quân vẫn cần hoàn thành nhiệm vụ để nhanh chóng làm mình mạnh hơn.
Chờ lấy được Thiên Thư thì Tần Quân sẽ về Huyền Đương đại thế giới một chuyến, thống nhất xong cùng Nam Tố Tiên Tử đi cấm địa.
Chốc lát sau Nam Tố Tiên Tử mang theo mèo yêu của mình bay tới trước mặt Tần Quân, hờn dỗi nói:
- Các ngươi trốn mau như vậy là muốn bỏ lại ta sao?
Đã bỏ lỡ Giai Đạo Bí Tự, Nam Tố Tiên Tử không muốn bỏ qua cơ duyên trong cấm địa đó. Đám thuộc hạ của Tần Quân thực lực cường đại, nếu có bọn họ hộ tống thì chắc chắn sẽ thành công.
Tần Quân nhún vai cười nói:
- Nếu chạy trốn chậm chút sẽ chết.
Nam Tố Tiên Tử trợn trắng mắt, nàng nhìn thoáng qua Thương Hoa Tiên Tôn như kẻ điên nằm dưới đất, thầm thổn thức.
Thương Hoa Tiên Tôn cao cao tại thượng mà rơi vào kết cục thế này.
Sư tôn của nàng chưa chắc mạnh hơn Thương Hoa Tiên Tôn, đủ thấy thuộc hạ của Tần Quân khủng bố cỡ nào.
Tần Quân nhẹ giọng nói:
- Nàng còn phải chờ thêm chút nữa.
Ánh mắt Tần Quân đầy ẩn ý liếc hướng Thương Hoa Tiên Tôn.
Tần Quân không đuổi Nam Tố Tiên Tử đi, nàng định qua tay nàng tuyên dương uy danh, đối với hoàng đế thì danh khí là điều quan trọng nhất.
Trừng trị Thương Hoa Tiên Tôn ngay trước mặt Nam Tố Tiên Tử, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì về sau chắc chắn có cường giả, hiền năng nghe tiếng liên tục tìm đến.
Tần Quân cũng muốn chấn nhiếp Nam Tố Tiên Tử, vậy thì tương lai xông cấm địa nàng sẽ bớt có ý đồ xấu xa.
Nam Tố Tiên Tử gật đầu, cười nói:
- Chúng ta chờ được.
Nói xong Nam Tố Tiên Tử đi hướng góc, ngồi khoanh chân tu luyện trước tảng đá to.
Tần Quân không để ý tới nàng, bắt đầu tu luyện nghỉ ngơi.
Thời gian mau, lại qua một canh giờ.
Bỗng có hơi thở cường đại từ trên trời truyền đến, khiến mọi người mở to mắt.
Nam Tố Tiên Tử nhíu mày nói:
- Nửa Bước Nhập Thánh?
Nàng chợt nhận ra Cường Lương mất tích.
Cường Lương biểu hiện khiến Nam Tố Tiên Tử ấn tượng khắc sâu, vượt cấp đại chiến với Từ Tử Huyền, bá đạo vô song.
Trong lúc Nam Tố Tiên Tử thắc mắc thì một nam nhân vạm vỡ bay tới, là Anh Chiêu.
Anh Chiêu biến ra hình người cao hai thước, da cọp quấn quanh eo, tóc dài cột sau gáy, mặt đầy vằn hổ, mắt đỏ rực toát ra khí thế hung ma.
Phục Hy rung động, đứng bật dậy nhíu mày trầm giọng nói:
- Anh Chiêu!
Lúc trước Phục Hy từng làm việc với Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn nên không xa lạ gì mười đại Yêu Thần dưới tay hai người, không ngờ gặp phải Anh Chiêu tại đây.
Anh Chiêu ngạc nhiên nhìn Phục Hy, sau đó bước tới trước mặt Tần Quân, quỳ một gối trầm giọng nói:
- Tên của ta là Anh Chiêu, nghe về hùng tài vĩ lược của Tần Thiên Đế, đặc biệt đến đầu bái!
Nam Tố Tiên Tử ngạc nhiên nhìn, một Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn nghe tiếng đến đầu bái? Vì sao nàng không gặp chuyện tốt như vậy?
Tần Thiên Đế gần đây nổi tiếng nhưng so với nàng thì danh khí thua xa.
Tần Quân cười nâng Anh Chiêu đứng dậy:
- Anh Chiêu phải không? Tốt lắm, trẫm thu ngươi!
Triệu Công Minh chớp chớp mắt, Anh Chiêu này không lẽ là Yêu Thần trong truyền thuyết?
Triệu Công Minh không cùng thời đại với Anh Chiêu, chỉ nghe tiếng chứ chưa gặp mặt.
Giọng Anh Chiêu hùng hồn:
- Đa tạ bệ hạ thu nhận!
Nhưng khi liếc qua Phục Hy, Triệu Công Minh, Bồ Đề Tổ Sư thì cơ mặt Anh Chiêu co giật.
Người nơi này trừ Tần Quân ra, bao gồm kẻ đáng thương nằm dưới đất đều có tu vi khiến Anh Chiêu không nhìn thấu. Đặc biệt là Phục Hy khiến gã thấy siêu kinh dị khủng bố, vì chỉ có y lộ ra sát ý.
Phục Hy tuy là yêu tộc Hi Hoàng, nhưng chuyển thế làm nhân tộc Thiên Hoàng, khi được triệu hoán cũng với thân phận Thiên Hoàng, tâm trí đã thuộc về nhân tộc. Cộng thêm lúc trước Phục Hy chết, đằng sau có âm mưu quỷ kế của yêu tộc, bởi vậy y không có chút hảo cảm với yêu tộc.
Tần Quân thấy không khí là lạ, hắn cười cười chứ không điều giải.
Có một số việc cần họ tự đi giải quyết, hắn là Thiên Đế, chỉ cần kết quả.
Huống chi tu vi của Anh Chiêu thua xa nhóm Phục Hy, nếu Tần Quân cúi người khuyen bảo họ thì hơi mất thân phận.
Sau đó mỗi người tự tĩnh tọa, Tần Quân chờ đợi Cường Lương trở về.
Gió cát thổi qua mặt đất hoang tàn vắng vẻ, thổi vào đống đá vụn.
Tiếng hệ thống gợi ý bỗng vang lên:
[Đinh! Cường Lương phục hồi đỉnh cao, mức độ trung thành đã đến cực hạn!]
Tần Quân tỉnh táo lại từ trong tu luyện, hắn chậm rãi đứng lên. Phục Hy, Triệu Công Minh, Anh Chiêu mở mắt ra theo, ngạc nhiên nhìn hắn.
Thương Hoa Tiên Tôn đã phục hồi bình tĩnh, nằm trên mặt đất, mắt trống rỗng vô hồn, dường như đã chết tâm.
Tần Quân không rời đi, hắn định để Cường Lương xuất hiện trước mặt mọi người.
Triệu Công Minh nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy bệ hạ?
Nhìn nụ cười của Tần Quân dường như có chuyện gì.
Tần Quân không trả lời, trên đầu hắn chợt xuất hiện một lỗ đen, khí thế kinh khủng tuyệt luân bộc phát từ trong đó. Triệu Công Minh, Phục Hy, Anh Chiêu, Nam Tố Tiên Tử giật nảy mình nhảy cẫng lên như gặp đại địch.
Bồ Đề Tổ Sư đang chữa thương cũng mở hai mắt, đứng lên. Đứng dậy làm mặt Bồ Đề Tổ Sư trắng bệch suýt hộc máu.