Đối với Tần Quân mà nói, Thời Không Tuyệt Địa chẳng khác đạo tràng. Đều là nơi thời gian chảy chậm lại, lại sử dụng nghe đạo thật sự là rất dày vò.
Tu luyện hơn một vạn năm tuyệt đối phải kẻ phi thường mới có thể chịu được.
…
Sâu trong Thời Không Tuyệt Địa thê lương vô tận.
Nơi này không có mặt trời, núi non lởm chởm phủ đầy thi cốt. Có xương người, có xương thú, có xương rồi, chúng trải dài vô tận khiến người sợ hãi.
Trong đó có một tòa núi xương chồng chất cao mấy trăm trượng, thỉnh thoảng có xương nhỏ rơi xuống phát ra thanh âm thanh thúy, hình ảnh càng đáng sợ hơn.
Trên đỉnh núi xương ấy có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, hắc khí quỷ dị lượn lờ khắp người.
Thân ảnh ấy giống người, bề ngoài đỏ đậm, đỉnh đầu có hai cái sừng dài. Hô hấp của y rất nặng, tiếng hít thở như quanh quẩn toàn bộ thiên địa.
Phù!
Lúc này, tiếng gió truyền đến.
Cơ Bất Bại xuất hiện trên đỉnh núi xương nhìn nam tử có sừng kia.
Cơ Bất Bại tùy tiện hỏi:
- Này, cửa vào Tù Mệnh Ngục ở đâu?
Đã thành Thánh nên Cơ Bất Bại căn bản không hề sợ hãi, cho rằng mình đã vô địch thiên hạ.
Nam tử kia chậm rãi mở mắt, đồng tử màu xanh tràn đầy lạnh lùng, không hề có chút tình cảm.
Nam tử kia nhẹ giọng nói:
- Lại là ngươi! Cực Viêm Ma Thần!
Đây không phải lần đầu tiên y gặp phải Cơ Bất Bại. Trước kia thật lâu Cơ Bất Bại từng xông qua chỗ này thiếu chút nữa bị y giết chết.
- Thời Không Tuyệt Địa đều có quy tắc, đừng tưởng rằng thành thánh là có thể tùy ý làm bậy!
Ánh mắt nam tử tràn đầy sát khí. Gã chậm rãi đứng dậy, một cỗ khí thế thiên uy bùng nổ từ cơ thể gã ra khắp bốn phương.
Quần áo của Cơ Bất Bại bị khí thế của đối phương thổi bay phấp phới nhưng Cơ Bất Bại không hề sợ hãi lại còn nhìn y đầy trêu tức.
Cơ Bất Bại nhe răng cười nói:
- Không có biện pháp, con ta muốn đi Tù Mệnh Ngục, ta muốn thỏa mãn nó.
Lửa cháy cuồn cuộn lao ra bao phủ toàn bộ cơ thể Cơ Bất Bại, gã nháy mắt hóa thành Cực Viêm Ma Thần.
Ngọn lửa của Cực Viêm Ma Thần cũng không giống nhau, nó có thể không ngừng cắn nuốt hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa khác để tiến hóa. Ngọn lửa của Cơ Bất Bại mạnh đến mức khiến không gian chung quanh tan vỡ, tạo ra một cái khe không gian. Vô tận thi cốt trải rộng đại địa đều bắt đầu rung động.
Cực Viêm Ma Thần thành Thánh nếu truyền ra ngoài tuyệt đối có thể khiến cả vũ trụ kinh hoàng.
Nhìn Cơ Bất Bại hóa thành Cực Viêm Ma Thần, đồng tử của nam tử kia co rụt lại.
Nam tử kia hờ hững nói:
- Trách không được thiên đạo khó chứa... Hôm nay ta liền thay trời hành đạo!
Vừa dứt lời, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Hàng ức vạn thi cốt trên mặt đất bị chấn bay lơ lửng trên không, chúng đen dày khiến ai thấy cũng sởn tóc gáy.
Cơ Bất Bại cười khinh miệt.
Chỉ thấy ức vạn thi cốt hóa thành mũi tên đâm về phía gã. Tiếng xé gió vang lên không dứt bên tai, trong cả tầm mắt Cơ Bất Bại căn bản không có chỗ trốn, tất cả các phương đều bị xương cốt vây chặt.
- Ngươi cũng biết bây giờ ngươi đang đối mặt với ai?
Tiếng cười điên cuồng của Cơ Bất Bại vang vọng thiên địa rồi lập tức bị ức vạn thi cốt bao phủ. Một quả cầu xương đường kính vạn trượng hình thành trên hư không giống như thần tích, rung động nhân tâm.
- Ta là Cơ Bất Bại, bất bại!
Vừa dứt lời, quả cầu xương đường kính vạn trượng đột nhiên nổ tung. Vô số mảnh xương văng ra tạo thành cơn lốc diệt thế tàn sát khắp trời đất. Mặt đất bị các mảnh xương đâm trúng, tiếng nổ vang lên ầm ầm không dứt, cát bụi bốc lên tràn ngập khắp nơi nơi.
Ngay sau đó một ánh lửa sáng ngời xuyên qua bụi mù đánh về phía nam tử, tốc độ nó nhanh kinh người, thậm chí có thể vượt qua định nghĩa về tốc độ.
Nam tử kia giang hai tay ra, hắc khí cuồn cuộn quấn quanh người y hóa thành một con rồng đen khủng bố cao hơn mười vạn trượng nhìn xuống thương sinh. Dù là Hiển thánh nhìn thấy cảnh này cũng sẽ sợ tới mức xanh mặt.
Nam tử kia thế nhưng cũng là Thánh Nhân!
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Chấn động vô số giới diện trong Thời Không Tuyệt Địa.
Ầm ầm ầm!
Tần Quân đang tu luyện bỗng nhiên bị đất rung núi chuyển bừng tỉnh. Hắn vội vàng mở mắt, lẩm bẩm nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Quân cảm thấy có một cỗ uy áp khó có thể hình dung đánh úp tới khiến khí huyết trong cơ thể hắn đều đình trệ.
Hắn có cảm giác kinh khủng tới hít thở không thông.
Phục Hy, Chúc Dung, Đế Tuấn, Huyền Đô cùng với Tần Lăng Mệnh đều tụ tập tới chỗ Tần Quân.
Chỗ Tần Quân đứng là một khe sâu rất trống trải, cho dù trời đất chấn động cũng không có sơn băng địa liệt.
- Chuyện gì thế này?
- Cỗ uy áp này là Thánh Nhân…
- Trong Thời Không Tuyệt Địa cất giấu vô số giới diện giống như cũng đang chấn động.
- Chẳng lẽ có Thánh Nhân đang chiến đấu?
Bốn người Phục Hy kinh nghị liên tục, Tần Quân nhăn chặt mày.
Hắn chợt phát hiện Cơ Bất Bại biến mất.
Chẳng lẽ thằng nhãi kia đang đánh nhau?
Tần Quân lại nghĩ tới Cơ Bất Bại từng nói sâu trong Thời Không Tuyệt Địa có một tên mạnh tới quá mức trấn thủ.
Chẳng lẽ Cơ Bất Bại đi tìm tên kia phiền toái?
Toàn bộ giới diện không ngừng lay động, hàng ức vạn sấm sét phía trên trời cao cũng điên cuồng đánh xuống như các con rồng điện tranh nhau lao xuống biển mây, nhưng lại có gông xiềng vô hình trói buộc chúng nó.
Nhìn cảnh diệt thế ấy mọi người đều cảm thấy bất an.
Nếu vì Thánh Nhân đại chiến mà khiến Thời Không Tuyệt Địa hủy diệt vậy bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Tần Lăng Mệnh lẩm bẩm:
- Rốt cụ gia gia đang đánh nhau với ai?
Từ lúc Tần Lăng Mệnh bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng y Cơ Bất Bại chính là vô địch, giống như không có kẻ thù nào có thể đánh bại gã.
Nhưng Thời Không Tuyệt Địa thần bí khó lường, bên trong cất giấu vô số cường giả bị biến thành cỗ máy giết chóc, Cơ Bất Bại bây giờ có thể vẫn vô địch như trước sao?
Chiến đấu vẫn luôn duy trì mấy canh giờ.
Vòm trời vỡ ra vô số cái khe, giống như một con rết lớn đang uốn lượn.
Mọi người nhìn nhau, chẳng lẽ chiến đấu kết thúc?
Tần Quân mặt không đổi sắc nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Rõ ràng là Cơ Bất Bại!
Một thân đồ đen của gã bị máu tươi tưới đẫm đến bết lại, trên mặt còn có vết máu, cả người sát khí đằng đằng khiến mọi người thấy như mùa đông giá rét đã về.
Tần Quân nhíu mày hỏi:
- Ngươi bị thương?
Những người khác cũng nhìn Cơ Bất Bại.