Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười điên cuồng khiến cho bọn họ cảm thấy quen thuộc:
- Ha ha ha! Đám các ngươi có bản lĩnh đừng có chạy!
Tần Quân!
Mắt ba người nhất thời trợn trừng, trong lòng không tự chủ được xuất hiện niềm vui bất ngờ. Chẳng biết lúc nào lên, bọn họ liền bắt đầu sùng bái Tần Quân. Cho nên nghe được tiếng cười của hắn không hiểu tại sao lại có cảm giác an toàn.
Nhìn kỹ lại, bọn họ mơ hồ nhìn thấy ở phía chân trời có một bóng người, cầm theo tạo pháp khí với hình dáng kỳ quái đang bắn loạn. Từng viên đạn cắt phá trường không bắn về phía những tu sĩ đang chạy trốn.
Trước đây bọn họ đã từng nhìn thấy Desert Eagle, cho nên đối với đạn cũng không xa lạ gì. Chỉ là Desert Eagle của Tần Quân cũng không có ngông cuồng hung bạo như thế. Mặc dù cách xa mấy trăm thước, bọn họ cũng có thể nhìn thấy được từng tên tu sĩ bị bắn, máu thịt văng tung tóe. Hình ảnh u ám khủng khiếp khác thường.
Đát đát đát...
Tay của Tần Quân cầm Gia Đặc Lâm diệt thế, dưới chân hắn là mây mù đưa hắn và Lý Nguyên Phách, Tần Vân, Chúc Nghiên Khanh cùng với Hạo Thiên Khuyển di chuyển. Khiến cho những tu sĩ đang chạy trốn phía trước căn bản trốn không thoát khỏi phạm vi của Gia Đặc Lâm diệt thế.
- Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Chúc Nghiên Khanh không nhịn được nhíu mày lên tiếng hỏi. Đáng tiếc tiếng nổ của Gia Đặc Lâm diệt thế quá lớn, khiến cho giọng nói của nàng có vẻ rất yếu ớt.
- Nàng nói cái gì? Ta không nghe được!
Tần Quân giả vờ không nghe được, lớn tiếng hỏi. Chúc Nghiên Khanh nghe được, lại cảm thấy bất đắc dĩ một hồi.
Tay cầm Gia Đặc Lâm diệt thế, thế gian không có người nào giống như ta!
Tần Quân hung bạo, thoải mái không ngừng. Hiện tại là tình cảnh hắn chờ mong đã lâu. Không dựa vào Thần Ma khác, hắn cũng có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi!
Về phần giết người hổ thẹn?
Hắn đều không có. Ở bên trong thế giới pháp bảo hắn không giết người khác, người khác cũng muốn giết hắn. Huống hồ có mấy tu sĩ trên tay không dính máu?
- Ngao ô...
Lúc này, phía trước liên tiếp truyền đến tiếng kêu của Thanh Yêu Lang. Tần Quân nghe được không khỏi nheo mắt lại.
Hắn bỗng nhiên ngừng phát ra linh lực, sau đó thu Gia Đặc Lâm diệt thế vào bên trong không gian thần thoại. Tay phải hắn lật một lần, Ngân Long Tru Hồn Thương đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn.
- Nguyên Phách! Chúng ta cùng tiến lên!
Tần Quân nói xong liền thả người nhảy xuống.
Nhiều Yêu Lang nhị giai như vậy, vừa lúc rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu của hắn. Hơn nữa thời gian dài sử dụng Gia Đặc Lâm diệt thế, linh lực của hắn cũng không chịu được.
Lý Nguyên Phách nhếch miệng cười. Hai tay hắn mở ra. Kim Bằng Thần Chùy đột nhiên xuất hiện. Hắn cầm theo hai cái chùy lớn liền nhảy xuống khỏi đám mây mù.
Tần Quân vừa đi, dưới chân mây mù bọn họ không duy trì được ba giây liền tiêu tan. Chúc Nghiên Khanh và Hạo Thiên Khuyển còn tốt. Tần Vân lại chật vật ngã gục xuống đất, thiếu chút nữa răng cũng bị đập rơi ra.
- Hắn thu hồi pháp khí này rồi!
Có tu sĩ mừng rỡ kêu lên, nhất thời dẫn tới mười mấy tu sĩ đang trốn chạy đều dừng bước lại. Mỗi một người xoay người lại, sắc mặt không tốt nhìn về phía Tần Quân.
Theo bọn họ, Tần Quân hoàn toàn chỉ dựa vào Gia Đặc Lâm diệt thế. Sau khi hắn không có Gia Đặc Lâm diệt thế, căn bản không đủ khiến cho bọn họ phải sợ hãi!
Nghĩ tới đây, bọn họ nhanh chóng cầm ra pháp khí của bản thân lao vọt về phía Tần Quân.
- Tới rất hay!
Tần Quân cười lạnh nói, toàn thân y phục màu trắng như tuyết, tóc đen theo gió phất phới. Giờ phút này hắn giống như thương khách thần tuấn, nổi bật không tầm thường.
Tay phải hắn cầm Ngân Long Tru Hồn Thương ở sau người. Trong phút chốc, ánh sáng màu bạc chợt hiện ra. Linh lực theo thân thương tràn ra, nhanh chóng huyễn hóa ra một con rồng bạc. Tiếng rồng ngâm rung trời, uy vũ cuồng ngạo.
Từ sau khi thức tỉnh Long Hồn thượng cổ, Tần Quân liền giống như sử dụng cánh tay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ ra Long Hồn trợ giúp chiến đấu. Đương nhiên tất cả những điều này đều lấy linh lực làm cơ sở.
Con rồng bạc dài chừng năm trượng, to bằng thắt lưng người lớn, quấn quanh toàn thân Tần Quân, đầu rồng vượt lên trên đỉnh đầu của Tần Quân, quay về phía các tu sĩ đang vọt tới trước mặt, không ngừng rít gào. Những tu sĩ kia thấy vậy, vội vàng dừng bước lại.
- Rồng... Rồng sao?
- Ông trời của ta! Đây lại là cái gì?
- Đừng sợ! Đó là thương hồn, không phải rồng thật sự!
- Lên đi! Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ hắn sao?
- Đúng vậy! Ta thật ra muốn xem thử yêu nghiệt được đánh giá cửu tinh này rốt cuộc có thật sự lợi hại hay không!
Các tu sĩ hùng hùng hổ hổ, kích động lẫn nhau, sau đó tính một lần nữa lao vọt về phía Tần Quân. Bọn họ hoàn toàn quên mất cảnh tượng lúc trước, mình đã từng bị Tần Quân truy sát giống như một con chó.
Khóe miệng Tần Quân thoáng cong lên. Hắn bỗng nhiên phát động Sát Na Phương Hoa. Chưởng Tâm Lôi thuận thế tràn ra thân thương. Tốc độ di chuyển trong nháy mắt tăng lên gấp bội, giống như một đạo lôi quang hiện lên.
Phụt! Phụt! Phụt...
Trong ánh lôi quang lóe lên, Tần Quân trực tiếp đi qua tám gã tu sĩ. Tám gã tu sĩ này dường như trúng phải thuật định thân đứng ở tại chỗ. Một giây tiếp theo thân thể bọn họ đều bắn ra máu tươi, co quắp ngã xuống đất.
Một chiêu trong nháy mắt giết chết tám gã tu sĩ Trúc Cơ Cảnh!
Các tu sĩ còn lại khiếp sợ đến mức vội vàng dừng lại, sau đó xoay người chạy trốn. Bọn họ kinh sợ đến mức trở nên nhanh nhẹn hơn.
- Muốn chạy sao?
Tần Quân cười lạnh một tiếng. Vừa dứt lời, một bóng người giống như quả đạn pháo xẹt qua đỉnh đầu của hắn bay về phía các tu sĩ. Thình lình là Lý Nguyên Phách!
Lý Nguyên Phách giơ hai cái chùy lớn lên cao, dùng sức nện mạnh ở trên thảo nguyên. Trong phút chốc, bãi cỏ dưới chân trong nháy mắt hắn liền đổ nát. Bãi cỏ bên trong phạm vi trăm mét liên tiếp bị phá vỡ, bùn đất bay ngược. Từng tên tu sĩ bị đánh bay. Thậm chí có kẻ bị chấn động tới mức chết ngay tại chỗ.
Tần Quân thả người nhảy lên. Con rồng bạc quấn ở quanh người hắn bỗng nhiên thò đầu về phía trước, trực tiếp đụng phải một người tu sĩ. Xương cốt toàn thân người này gần như vỡ hết, kêu thảm một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Lý Nguyên Phách hạ xuống đất. Mặt đất xung quanh giống như vừa trải qua một trận động đất, nhìn thấy mà giật mình. Tần Quân ở trên. Con rồng bạc cắt phá trường không. Hình ảnh dường như dừng lại, chấn động lòng người. Ba người Diệp Hiên nhìn thấy Tần Quân chạy về phía trước mặt, trợn mắt há hốc mồm.
Thật... Mạnh mẽ!