- Thật mạnh...
Tông Ngạn run giọng nói. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được Tần Quân biểu hiện ra sức sống mạnh như vậy. Trước đây Tần Quân tuy rằng cũng có ra tay, nhưng gần như là giết chết đối thủ trong nháy mắt. Cục diện cũng không có đồ sộ như vậy. Hiện tại Tần Quân không ngờ có thể cùng Lý Nguyên Phách phối hợp ra tay, ăn ý mười phần, lật đổ thế giới quan của hắn.
Tần Quân như vậy, bọn họ cũng không dám cùng đối chiến.
Mặc dù thân là đại đệ tử Viêm Kình Tông Diệp Hiên cũng vậy.
Ở dưới sự hợp tác của Tần Quân và Lý Nguyên Phách, các tu sĩ tất nhiên giống như dưa vẹo táo nứt, bị giết đén tè ra quần, thiếu chút nữa sợ tới vỡ mật, làm gì có can đảm dám tham chiến.
Rất nhanh, ba người Diệp Hiên liền chạy đến trước mặt Tần Quân. Bọn họ vừa định chào hỏi, Tần Quân lại không để ý tới bọn họ, lao thẳng về phía các Thanh Yêu Lang. Lý Nguyên Phách giết tới đỏ cả mắt rồi, thiếu chút nữa cho bọn họ một búa. Bọn họ khiếp sợ đến mức toàn thân run rẩy. Cũng may Lý Nguyên Phách đúng lúc thu tay lại.
- Thế nào gặp phải những người yếu như các ngươi vậy.
Lý Nguyên Phách nghi hoặc thì thầm nói một câu. Sau đó hắn liền lao lướt qua người bọn họ. Điều này khiến cho ba người xấu hổ được hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng bọn họ đối với Lý Nguyên Phách lại không sinh ra nổi một tia hận ý. Bởi vì thực lực của Lý Nguyên Phách và bọn họ chênh lệch quả thực giống như trời và đất, xa không thể với.
- Xem ra vũ hội Tiềm Long đang tiến hành thật sự trở thành sân khấu cho Tần Quân.
Mộ Dung Huyền cảm thán nói. Tông Ngạn nhìn theo bóng lưng của hai người đần độn gật đầu. Ba người cũng không có lại tiếp tục chạy trốn nữa. Có Tần Quân và Lý Nguyên Phách ở đây, bọn họ còn trốn cái lông!
Xem cuộc vui là được!
Cùng lúc đó, Tần Quân và Lý Nguyên Phách giống như mãnh hổ nhảy vào giữa bầy dê, trong nháy mắt giết chết tất cả tu sĩ theo phía sau ba người Diệp Hiên, khiến cho bọn họ bị chết không thống khổ chút nào.
Ngay sau đó chính là Thanh Yêu Lang!
Trong mắt Tần Quân có tinh quang lóe lên. Hắn bỗng nhiên giậm chân. Bãi cỏ dưới chân hắn sụp xuống. Toàn thân hắn giống như hỏa tiễn bay lên. Tay phải hắn cầm Ngân Long Tru Hồn Thương giơ lên thật cao, rất có khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Lý Nguyên Phách giống như quỷ mỵ, dẫn đầu vọt vào bầy sói. Lực lượng khủng khiếp khó có thể tưởng tượng được trực tiếp đánh bay tất cả Thanh Yêu Lang. Máu tươi bắn lên trời cao. Tiếng gãy xương và tiếng sói tru liên tiếp vang lên.
Ầm.
Một tiếng động vang lên!
Tần Quân nện xuống một thương. Ngân Long Tru Hồn Thương năm nghìn cân nện ở trên Thanh Yêu Lang, trực tiếp đập nó đến không còn hình sói, thậm chí lún vào trong bãi cỏ.
Đồng thời con rồng bạc quấn vòng quanh Tần Quân khẽ ngâm một tiếng, sau đó lao đi tàn sát bừa bãi. Tất cả Thanh Yêu Lang bị xé nát, tàn bạo vô cùng.
Tần Quân vừa đâm mũi thương giết chết Thanh Yêu Lang, trong lòng vừa thầm cảm thán nói:
- Sát kỹ vẫn quá ít, chiến đấu không đủ hình tượng, không đủ soái!
Lý Nguyên Phách ở bên cạnh cũng không có chiêu thức hoa mỹ. Nhưng lực lượng của hắn thắng được Tần Quân không chỉ gấp ngàn lần. Cuộc chiến đấu biểu hiện lực trùng kích thị giác vô cùng lớn, thắng được tất cả pháp thuật hoa lệ.
Nếu không có có con rồng bạc hộ thể, Tần Quân rất dễ dàng bị danh tiếng cường thế của Lý Nguyên Phách ép qua.
Một đám Yêu Lang nhị giai ở trước mặt hai người rất nhanh liền tan rã.
Không được nửa phút, mấy trăm con Yêu Lang đều ngã xuống đất. Đương nhiên, phần lớn Yêu Lang đều bị Lý Nguyên Phách hành hạ đến chết. Tần Quân chỉ là bỏ ra một phần lực rất nhỏ.
Gia súc!
Tần Quân vừa lau vết máu trên mặt vừa thầm mắng. Lý Nguyên Phách người này chiến đấu, hoàn toàn là giống như máy móc nghiền ép. Trong thời gian Tần Quân giết một con Yêu Lang, hắn có thể giết mười con.
- Nguyên Phách à, lần sau có thể lưu cho ta phân nửa hay không?
Tần Quân bất đắc dĩ nói. Lý Nguyên Phách chỉ đành vò đầu cười khúc khích.
Rất nhanh, ba người Diệp Hiên, Tần Vân, Chúc Nghiên Khanh cùng với Hạo Thiên Khuyển đi tới. Lúc này Diệp Hiên đang hỏi han ân cần về phía Chúc Nghiên Khanh. Tần Quân nhìn thấy vậy trong lòng khó chịu.
Trước đó hắn vẫn không có cảm giác gì. Nhưng từ sau khi hai người nắm tay, Tần Quân đã xem Chúc Nghiên Khanh thành thứ mình độc chiếm. Tất nhiên hắn khó chịu đối với việc Diệp Hiên biểu hiện ân cần với Chúc Nghiên Khanh.
Hơn nữa hắn đã hỏi qua Chúc Nghiên Khanh, nàng và Diệp Hiên chỉ là quan hệ đệ tử đồng môn.
- Nghiên Khanh, qua giúp ta lau vết máu trên mặt một chút.
Tần Quân giọng điệu kỳ quái kêu lên. Diệp Hiên nghe được sắc mặt thoáng cứng đờ.
Sắc mặt Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền cũng có phần quái dị.
Chúc Nghiên Khanh đảo mắt, nhưng lại vẫn đi về phía Tần Quân. Điều này làm cho Tần Quân vui mừng bất ngờ, khiến cho toàn thân Diệp Hiên rơi vào tình trạng ngây người.
Tần Quân vốn chỉ nói đùa, muốn cắt ngang hành vi sáp lại gần của Diệp Hiên. Hắn không nghĩ tới Chúc Nghiên Khanh thật sự đi tới.
- Cũng không phải là muốn chỉnh ta chứ?
Trong lòng Tần Quân tuôn ra dự cảm không tốt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Trên gương mặt lạnh lùng của Chúc Nghiên Khanh không ngờ thoáng lộ ra một dáng vẻ tươi cười hiếm thấy. Tuy rằng rất đẹp, nhưng lại khiến cho trong lòng Tần Quân sợ hãi.
Đại tỷ...
Ta chính là nói đùa...
Tần Quân khóc không ra nước mắt. Lúc này, Chúc Nghiên Khanh đi tới trước mặt hắn. Thấy vậy, thân thể hắn đều cứng ngắc. Nhưng mà một giây tiếp theo hành động của Chúc Nghiên Khanh khiến cho hắn ngây người. Những người khác cũng nhìn ngây người.
Chỉ thấy Chúc Nghiên Khanh nâng tay phải lên, ngón tay giữ ống tay áo lau mặt cho Tần Quân, thần sắc ôn nhu, giống như thê tử lau mặt cho trượng phu vừa mới trở về. Tất cả dường như bất động. Trong thiên địa chỉ còn lại hai người. Tần Quân ngây người nhìn Chúc Nghiên Khanh, tim đập nhanh hơn.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác kỳ dị này.
- Biểu tình của ngươi là gì vậy. Còn sợ ta ăn ngươi sao?
Chúc Nghiên Khanh nhẹ giọng hỏi, gương mặt bình tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Quân. Bốn mắt nhìn nhau. Tần Quân bị nhìn lại có chút chột dạ. Hắn vội vàng tránh mắt, nhìn sang chỗ khác
Mộ Dung Huyền bên cạnh, Tông Ngạn cùng với Tần Vân nhìn thấy cười toe tóet một hồi.
Hai mắt Diệp Hiên muốn phun lửa, hai tay nắm chặt thành quyền. Hạo Thiên Khuyển lại nhìn chằm chằm vào Diệp Hiên, ánh mắt có chút xem kỹ.