- Khụ khụ...
Tần Quân luôn luôn tự xưng lão tài xế, lúc này không ngờ hiếm thấy có một lần mặt đỏ. Mặc dù là đối mặt với Đát Kỷ, Tiểu Ly, Du Phượng Hoàng cũng không khiến hắn thấy xấu hổ như đối mặt với ánh mắt của Chúc Nghiên Khanh. Không hiểu sao, hắn có cảm giác giống như tìm được mối tình đầu.
Tê liệt!
Đều đã hai đời làm người, lại còn mất mặt như vậy!
Thời điểm Tần Quân lấy dũng khí chuẩn bị mở miệng chiếm tiện nghi, Chúc Nghiên Khanh lại xoay người đi tới một bên.
Thật ra, sở dĩ có biểu hiện lớn mật như thế, Chúc Nghiên Khanh chính là muốn biểu hiện cho Diệp Hiên thấy, dù thế nào nàng không để ý tới sự lấy lòng của Diệp Hiên đối với nàng. Bản thân nàng đối với Diệp Hiên không có bao nhiêu thiện cảm. Hơn nữa trước Thanh Đồng Quan, Diệp Hiên nhu nhược trầm mặc, nàng càng không thể nào ở cùng với Diệp Hiên.
Còn có một điểm, nàng đã sớm nhìn ra được, thật ra Diệp Hiên thích không phải là con người nàng, mà là nhìn trúng thân thế của nàng.
Dù sao ở bên trong Viêm Kình Tông, hai người cũng không có quá nhiều giao tiếp.
- Điện hạ, trên người Diệp Hiên có yêu đan.
Âm thanh của Hạo Thiên Khuyển bỗng nhiên vang lên ở bên tai Tần Quân. Tần Quân nghe được không khỏi nhíu mày. Có yêu đan lại như thế nào, chẳng lẽ bảo Tần Quân cướp hay sao?
Tuy Tần Quân tự cho rằng mình không có phẩm hạnh, nhưng còn không có đê tiện đến mức chém giết cướp của.
- Đó là một viên yêu đan Lang Vương tam giai, cho nên mới có bầy sói đuổi bắt bọn họ. Chính bởi vì trên người hắn cất giấu yêu đan Lang Vương.
Hạo Thiên Khuyển tiếp tục truyền âm nói.
Tần Quân bừng tỉnh, nhưng cũng không có để ở trong lòng. So với yêu đan Lang Vương tam giai, Long Châu của hắn còn có giá trị đáng sợ hơn.
- Hừ! Nếu để cho ta biết là ai đưa bầy sói tới, ta không giết chết hắn cũng không được!
Tông Ngạn phá tan bầu không khí lúng túng, nói sang chuyện khác. Lời này vừa nói ra, trên mặt Mộ Dung Huyền cũng lộ ra vẻ ngoan độc. Chẳng biết tại sao bị bầy sói đuổi bắt, tâm tình bọn họ tất nhiên khó chịu.
Nếu như không phải gặp được đám người Tần Quân, bọn họ chắc hẳn sẽ rơi vào kết quả rời khỏi kết quả phải rời khỏi cuộc thi đấu.
Tần Quân nghe được sắc mặt nhất thời quái dị. Hắn theo bản năng nhìn về phía Diệp Hiên. Sắc mặt người này vẫn giống như bình thường, hình như không vì Chúc Nghiên Khanh chấn động, cũng không phải biến sắc vì lời Tông Ngạn nói.
Lòng dạ đủ sâu!
- Trên người hắn cất giấu yêu đan Lang Vương, rõ ràng là vừa rời khỏi thân thể, yêu khí nồng đậm.
Âm thanh của Hạo Thiên Khuyển tiếp tục truyền vào trong tai Tần Quân.
Xem thế này Tần Quân còn không rõ, vậy hắn thật sự còn ngốc hơn so với Lý Nguyên Phách.
Ý tứ của Hạo Thiên Khuyển rõ ràng là Lang Vương mới bị giết chết. Có thể có yêu đan Lang Vương chí ít tam giai, tương đương với tu sĩ Kim Đan Cảnh. Yêu thú như vậy Diệp Hiên mới là tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, không có khả năng có thể địch lại nổi. Nếu là tu sĩ Kim Đan Cảnh thậm chí tu sĩ Thuế Phàm Cảnh giết chết, Diệp Hiên cũng rất khó cướp giật được yêu đan.
Hoặc là có hai loại khả năng. Một là Diệp Hiên giấu riêng, hai là vận khí người này chợt tăng cao, thật sự nhặt được.
Tần Quân có khuynh hướng với điều trước hơn. Hắn thấy mọi chuyện đều có nguyên nhân có kết quả. Hơn nữa chỉ riêng biểu hiện của Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền có thể thấy, rõ ràng không nhìn thấy Diệp Hiên nhặt được yêu đan Lang Vương. Cẩn thận suy nghĩ vấn đề từ góc độ xấu nhất.
Có thể Diệp Hiên giấu đi chỉ là vì một tiếng khiến người ta kinh ngạc. Nhưng bây giờ bởi vì biểu hiện của Chúc Nghiên Khanh vừa rồi, khó bảo toàn người này sẽ không ra tay hãm hại hắn.
- Dương sư tỷ đâu?
Chúc Nghiên Khanh nhíu mày nhìn về phía Tông Ngạn hỏi. Ánh mắt của nàng vẫn không hề rơi vào trên người Diệp Hiên, hai người giống như người xa lạ.
Thần thái của Diệp Hiên cũng đã khôi phục lại bình thường, gióng như không nhìn thấy được cảnh tượng lúc trước.
Lòng dạ thật sâu!
Trong lòng Tần Quân thầm cảm thán. Tông Ngạn nhìn Chúc Nghiên Khanh đáp lại:
- Sau khi đi vào liền không có gặp được nàng. Nàng dù sao cũng không phải là lần đầu tiên tham gia vũ hội Tiềm Long. Chúc sư muội yên tâm đi, nàng sẽ chiếu cố tốt cho bản thân.
Chúc Nghiên Khanh gật đầu, liền không nói thêm gì nữa. Bầu không khí nhất thời lại trở nên lúng túng.
- Chúng ta đi thôi. Cũng không thể cứ ở lại chỗ này. Mùi máu tươi quá nặng!
Tần Vân phá tan yên lặng nói. Mọi người tất nhiên không có ý kiến.
Nhìn thấy được ba người Diệp Hiên dự định theo mình, Tần Quân không khỏi nhíu mày nói:
- Chúng ta thuận lợi cứu các ngươi, chẳng lẽ còn muốn chúng ta sau này vẫn bảo vệ các ngươi sao?
Đặc biệt muốn ta bảo vệ các ngươi, các ngươi chí ít lấy ra một chút thành ý chứ!
Từ vương quốc Thương Lam đến bây giờ, đám người Diệp Hiên thù lao gì cũng không có cho. Tần Quân tất nhiên không vui.
Lời này vừa nói ra, ba người Diệp Hiên nhất thời lúng túng. Chúc Nghiên Khanh khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Tần Quân quả thực không có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ.
- Chúng ta đi thôi!
Tần Quân nhìn Tần Vân và Chúc Nghiên Khanh nói một tiếng, sa uđó liền xoay người rời đi. Lý Nguyên Phách và Hạo Thiên Khuyển theo sát phía sau. Tần Vân liếc mắt nhìn ba người Diệp Hiên, lắc đầu đuổi theo bước chân của Tần Quân.
Thật ra Chúc Nghiên Khanh không đi cùng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Diệp Hiên lóe lên một tia vui mừng.
Tần Quân quay đầu lại, cau mày nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh, hình như muốn nàng cho hắn một lời giải thích.
- Ta muốn dựa vào chính mình.
Chúc Nghiên Khanh khẽ nói. Nói xong liền đi về một hướng khác. Đội ngũ lại cứ như vậy chia ra làm ba ngả.
Tần Quân nhìn bóng lưng nàng rời đi, trầm mặc không nói. Cuối cùng hắn vẫn lắc đầu cười. Thôi đi, mặc nàng đi cố gắng!
Nghĩ tới đây, Tần Quân liền quay đầu lại, tiếp tục đi tới.
Tông Ngạn nhìn đám người Tần Quân một chút, lại nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh, cuối cùng quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Hiên hỏi:
- Đại sư huynh, chúng ta nên làm cái gì?
- Đuổi theo Chúc sư muội!
Diệp Hiên trầm ngâm nói, trong mắt lóe lên một tia thâm trầm mà hai người Tông Ngạn không có cách nào nắm bắt được.
Hai người tất nhiên không có ý kiến, vội vàng cùng Diệp Hiên đuổi theo về phía Chúc Nghiên Khanh.
- Hoàng huynh, huynh nhẫn tâm bỏ lại Chúc cô nương sao?
Tần Vân không nhịn được hỏi. Hắn còn tưởng rằng Tần Quân và Chúc Nghiên Khanh đã đính ước.
Tần Quân đảo mắt, nói:
- Ngươi biết cái gì, ta tự có sách lược của ta!
Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía ba người Diệp Hiên. Khi nhìn thấy được bọn họ đuổi theo Chúc Nghiên Khanh, khóe miệng Tần Quân cong lên, thoáng lộ ra một ý cười trêu tức.