Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 214: Chương 214: Tuyệt cảnh (2)




- Hạo Thiên Khuyển, phạm vi nhận biết xa nhất của ngươi là bao nhiêu?

Tần Quân truyền âm về phía Hạo Thiên Khuyển hỏi.

Hạo Thiên Khuyển như có thâm ý liếc mắt nhìn hắn một cái, hồi âm nói:

- Chí ít xa hơn so với bọn họ.

Nó tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Tần Quân, liền đi theo sau lưng đám người Diệp Hiên, lặng lẽ theo dõi tình hình.

Diệp Hiên quá mức khác thường. Mặc dù là Hạo Thiên Khuyển cũng ngửi được mùi âm mưu.

Cho nên nó mới có thể nhắc nhở Tần Quân. Có vài điều nó cũng không nói ra. Đó chính là nó từ trên người Diệp Hiên cảm giác được một tia khí tức khiến tim nó đập nhanh. Đó cũng không phải là khí tức của Nhân tộc.

Lại như vậy, đợi sau khi đám người Diệp Hiên đi xa, đám người Tần Quân mới có thể thay đổi phương hướng, đi theo phía sau bọn họ.

...

Trăng lặn mặt trời lên. Cách sự kiện bầy sói trên thảo nguyên đã qua một ngày rưỡi.

Đám người Diệp Hiên đi tới bên cạnh một con sông nhỏ trong dãy núi nghỉ ngơ. Chúc Nghiên Khanh bắt đầu ngồi tĩnh tọa điều dưỡng linh lực trong cơ thể. Ba người Diệp Hiên lại ở bên cạnh nghỉ ngơi.

- Tiếp tục như vậy, chắc hẳn không thể không tiến hành thi đấu lôi đài.

Tông Ngạn vừa lau mồ hôi vừa cảm thán nói.

Trên đường đi tới, bọn họ chiến đấu mấy mươi lần. Nhưng phần lớn thời gian đều là đối phương chạy trốn. Tuyển thủ thật sự bị đào thải không vượt quá năm mươi người.

Phải biết rằng thí luyện thành được biết lên tới mười vạn tuyển thủ. Còn có hai ba ngày nữa, thí luyện thành liền kết thúc. Sau đó lại tiến hành thi đấu lôi đài, đối với bọn họ là cực kỳ bất lợi. Phải biết rằng trong những người tham gia thi đấu Lạc Yên Thành, tu sĩ Kim Đan Cảnh rất đông, tu sĩ Thuế Phàm Cảnh cũng không có thiếu.

- Hiện tại lại phải trông chờ vào Tần Quân bọn họ.

Mộ Dung Huyền nhún vai nói. Ánh mắt Tông Ngạn nhất thời sáng lên. Đúng vậy, thực lực Lý Nguyên Phách thế nào, bọn họ lại biết rõ như ban ngày. Người này tuyệt đối sẽ phá tan cân bằng của cuộc thi đấu.

Tuy rằng bị Tần Quân từ chối đồng hành, nhưng bọn họ cũng không có một câu oán hận.

- Hừ!

Diệp Hiên không vui hừ lạnh một tiếng, khiến cho hai người Mộ Dung Huyền nhất thời im lặng.

Kể từ lúc tách khỏi Tần Quân, Diệp Hiên liền trở nên có chút trầm mặc ít nói. Thậm chí khiến người ta một loại cảm giác u ám. Hơn nữa Chúc Nghiên Khanh vẫn không hề liếc mắt nhìn hắn lấy một cái. Điều này khiến cho bầu không khí trong đội ngũ vẫn có chút quỷ dị.

- Tặc lưỡi! Nữ tử thật xinh đẹp!

Đúng lúc này, một giọng nói trêu tức truyền đến. Ngay sau đó một đội tu sĩ trẻ tuổi từ trong rừng cây đi ra, tiến về phía bờ sông chỗ bọn họ.

Người dẫn đầu chính là một người thanh niên mặc áo đen, tay cầm quạt giấy, tướng mạo tuy rằng tuấn tú, chỉ là trên mặt hiện ra nụ cười tà, khiến cho người ta rất khó có thể sinh ra thiện cảm đối với hắn. Mấu chốt nhất chính là hắn lại có tu vi Kim Đan Cảnh tầng sáu!

Một nhóm tu sĩ phía sau đều là tu vi Kim Đan Cảnh. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ trêu tức nhìn Chúc Nghiên Khanh.

Ba người Diệp Hiên liền vội vàng đứng lên, sắc mặt đều có chút khó coi. Đối phương đè ép mang tính khí thế khiến cho bọn họ kinh hãi run sợ. Trái tim cũng rơi vào đáy cốc.

Chúc Nghiên Khanh còn trực tiếp rút kiếm ra. Nàng có thể cảm giác được ánh mắt của tất cả đối phương đều tập trung ở trên người mình. Điều này khiến cho nàng rất khó chịu. Nàng cũng không phải tiểu nữ hài ngây thơ vô tri, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ xấu xa của đối phương.

- Giết chết bọn chúng! Nữ tử này để cho ta vui đùa một chút trước. Đợi lát nữa cũng cho các ngươi thoải mái!

Người thanh niên mặc áo đen thu hồi quạt giấy, cười tà nói. Trong khi nói chuyện, hắn liền bước chậm đi về phía Chúc Nghiên Khanh. Đám bạn đồng hành còn lại của hắn lại lao về phía ba người Diệp Hiên.

Đủ chín tên tu sĩ Kim Đan Cảnh, ba gã tu sĩ Trúc Cơ Cảnh sao có thể ngăn cản được?

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba người Diệp Hiên thậm chí không kịp phản ứng đã bị đối phương đạp ngã xuống đất. Xương ngực bị gãy, máu tươi không ngừng từ trong miệng tuôn ra.

Chúc Nghiên Khanh nhíu mày. Nàng tất nhiên hiểu rõ mình không phải là đối thủ của bọn họ. Vừa nghĩ tới đây, nàng lại cầm trường kiếm trong tay đặt sát cổ trắng như tuyết của mình. Nàng tình nguyện chết, cũng không để cho mình bị đạp hỏng.

Ầm!

Đúng lúc này, một khí tức bá đạo tuyệt luân truyền đến. Tất cả mọi người cả kinh quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Diệp Hiên quỳ rạp trên mặt đất bị một khí đen quỷ dị quấn quanh. Khí đen này giống như lửa cháy mạnh, cao chừng mấy thước. Đám người người thanh niên mặc áo đen thấy vậy, sắc mặt biến hóa kịch liệt.

- Khí tức này...

Người thanh niên mặc áo đen hoảng sợ kêu lên. Mặc dù là Kim Đan Cảnh tầng sáu, hắn đối mặt với Diệp Hiên thời khắc này, trong lòng không ngờ cũng có một cảm giác sợ hãi và bất an.

Những người khác cũng chấn động kinh ngạc nhìn Diệp Hiên. Trong đó bao gồm cả Chúc Nghiên Khanh, Tông Ngạn, Mộ Dung Huyền cũng như vậy.

- Cái này...

Tông Ngạn há hốc mồm. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được Diệp Hiên ở trong trạng thái như vậy.

Lúc này, thân thể Diệp Hiên vặn vẹo chậm rãi đứng lên. Từ trong cơ thể hắn tràn ra tới khí đen càng thêm nồng đậm, khiến cho người ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

- Vì mấy loài bò sát Kim Đan Cảnh này, không ngờ lại khiến bản tọa tỉnh lại!

Một âm thanh thâm trầm khủng khiếp từ trong miệng Diệp Hiên truyền ra. Ngay sau đó Diệp Hiên ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười dữ tợn. Đám người thanh niên mặc áo đen nhìn thấy, trong lòng sợ hãi không thôi. Tất cả bọn họ đều lấy ra pháp khí của mình.

Những thứ không biết, chính là thứ kinh khủng nhất.

Rất rõ ràng trong cơ thể Diệp Hiên cất giấu tồn tại không rõ. Âm thanh vừa rồi tà ác đến cực điểm, khiến cho một đám tu sĩ Kim Đan Cảnh đều cảm thấy nổi da gà.

Ba người Chúc Nghiên Khanh dường như lần đầu tiên biết tới Diệp Hiên. Diệp Hiên thời khắc này và Diệp Hiên lúc trước quả thực giống như hai người khác nhau, tà dị vô cùng, giống như tà ma từ địa ngục bò ra.

Chỉ thấy hai tay Diệp Hiên mở ra. Từ trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện khí đen, trong nháy mắt ngưng tụ ra hai thanh đao màu đen. Ngay sau đó hắn cười dữ tợn một tiếng, bỗng nhiên biến mất ở tại chỗ.

Phụt! Phụt! Phụt...

Một bóng đen giống như quỷ mỵ không ngừng thoáng hiện. Từng tên tu sĩ Kim Đan Cảnh căn bản không kịp phản ứng đã bị cắt qua yết hầu, máu tươi bắn ra, liên tiếp ngã trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.