Xôn xao...
Các tu sĩ còn lại vạn phần hoảng sợ. Cho dù là người thanh niên mặc áo đen cũng khiếp sợ đến mức liền vội vàng nắm lấy Chúc Nghiên Khanh làm con tin.
- Ngươi đừng tới đây! Ta là Ma Vũ đệ tử của Tinh Túc Môn. Nếu như ngươi giết ta, ngươi sẽ bị Tinh Túc Môn truy sát, thậm chí liên lụy tới vương quốc của ngươi!
Người thanh niên mặc áo đen run giọng nói, Diệp Hiên biểu hiện ra quỷ dị, thực sự khiến cho hắn khiếp sợ không nhẹ.
Đáng tiếc, thời khắc này Diệp Hiên đã đổi thành một người khác. Chỉ nghe hắn cười lạnh nói:
- Tinh Túc Môn tính cái gì. Năm đó chính ma đại chiến, môn phái của hoàng triều Nam Trác các ngươi lại co đầu rút cổ ở phía sau chiến tuyến. Một đám hèn nhát!
Chính ma đại chiến?
Đám người Ma Vũ lộ ra vẻ mê mang. Ba người Tông Ngạn cũng vậy. Bọn họ căn bản không có nghe nói qua.
Cùng lúc đó, trong rừng cây cách đó một dặm, Hạo Thiên Khuyển bỗng nhiên truyền âm về phía Tần Quân nói:
- Phía trước có ma khí, hơn nữa tà ác đến cực điểm!
Ma khí?
Tần Quân không khỏi liên tưởng đến lúc đầu, trước khi hắn ở Thanh Đàn Thành của vương quốc Càn Nguyệt tiêu diệt Trình gia, gặp phải một thiếu niên ma đạo. Ngay sau đó hắn lại nghĩ đến Chúc Nghiên Khanh, vội vàng nói:
- Không tốt! Chúng ta nhanh đuổi theo đi!
Nói xong, hắn thả người nhảy lên một cái. Mây mù dưới chân trong nháy mắt ngưng tụ ra. Hạo Thiên Khuyển và Lý Nguyên Phách nhanh nhẹn nhảy tới. Bọn họ ngồi treen mây mù nhanh chóng bay về phía trước.
- Ta ngất! Ta còn chưa lên đâu!
Tần Vân bi thương căm phẫn kêu lên. Đáng tiếc Tần Quân căn bản không để ý tới hắn. Hắn chỉ có thể chạy đuổi theo không ngừng ở phía sau.
Ở trước mặt hồng nhan, vị đệ đệ ngu xuẩn này của hắn tính là cái gì?
Bên kia, bạn đồng hành còn lại của Ma Vũ đều bị Diệp Hiên sau khi ma hóa tàn nhẫn giết chết. Khắp mặt đất đều là máu, nhìn thấy mà giật mình.
- Tiếp theo tới phiên ngươi. Đã lâu không hoạt động. Nhờ có các ngươi ép hắn buông tha quyền chủ động nắm giữ thân thể.
Diệp Hiên lắc lắc cái cổ cười tà nói. Nghe được lời của hắn, đám người Ma Vũ cảm thấy sởn tóc gáy. Lẽ nào trong cơ thể Diệp Hiên thật sự cất giấu một vị ma đầu?
chân mày Chúc Nghiên Khanh nhíu lại càng sâu. Nàng hoàn toàn không có sợ hãi.
Trên mặt nàng chỉ có vẻ nghi hoặc.
- Ngươi... Ngươi không nên... qua...
Toàn thân Ma Vũ run rẩy nói. Tốc độ của Diệp Hiên khiến cho hắn hoàn toàn không có ý chí chiến đấu. Lúc này hắn chỉ nghĩ làm thế nào để chạy thoát thân.
Lúc này, thân hình Diệp Hiên bỗng nhiên biến mất. Trong nháy mắt hắn liền xuất hiện ở phía sau Ma Vũ. Hai tay hắn cầm thanh đao màu đen trực tiếp chém ngang lưng Ma Vũ. Máu tươi bắn lên chiếc áo đỏ của Chúc Nghiên Khanh. Nàng chỉ cảm thấy Ma Vũ trong nháy mắt không có lực, thân thể theo quán tính ngã về phía trước. Nàng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Ma Vũ. Nhìn xuống tiếp, đồng tử trong mắt của nàng không khỏi co lại.
Bịch một tiếng!
Nửa người trên của Ma Vũ rơi trên mặt đất. Nhưng hắn lại chưa có chết hẳn, há hốc mồm. Nửa người trên không ngừng co quắp. Rõ ràng hắn vẫn ở trong sự thống khổ cực độ, sống không bằng chết.
Người sau khi bị chém ngang lưng, sẽ không lập tức chết đi. Người bình thường còn như vậy, huống gì tu sĩ Kim Đan Cảnh. Nhưng đau đớn tiếp theo, cho dù là tu sĩ Kim Đan Cảnh cũng khó mà chịu được. Huống gì Ma Vũ chính là đóa hoa trong nhà ấm, thiên tài Tinh Túc Môn, chưa từng gặp phải hành hạ như vậy.
Trước kia hắn xuất hành đều có đồng môn tiểu đệ làm bạn. Ban đầu hắn muốn lần này hắn tới Lạc Yên Thành tham gia thi đấu, sẽ diễu võ dương oai. Nhưng không nghĩ tới, hắn không ngờ gặp phải Diệp Hiên.
Thống khổ cực hạn khiến cho sắc mặt Ma Vũ nhăn nhó, tiếng kêu thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết. ba người Chúc Nghiên Khanh nhìn thấy, cảm giác buồn nôn.
- Đại sư huynh... sư huynh làm sao vậy...
Tông Ngạn thận trọng hỏi. Giờ này phút này Diệp Hiên bị ma khí lượn quanh, khiến cho bọn họ khẩn trương, sợ hãi. Bọn họ rất sợ Diệp Hiên cũng giết chết bọn họ.
Diệp Hiên nhếch miệng cười, điềm nhiên nói:
- Đại sư huynh? Các ngươi biết trong lòng gia hỏa này có bao nhiêu âm u, bao nhiêu xấu xí sao?
Lời này vừa nói ra, Tông Ngạn nhất thời trầm mặc. Những lời này không thể nghi ngờ đã chứng minh Diệp Hiên thời khắc này đã bị tà ma chiếm thân thể.
- Từ trong lòng hắn cũng không có xem các ngươi là sư đệ. Thậm chí bình thường xem thường các ngươi không có thiên phú.
Diệp Hiên trêu tức cười nói. Đồng tử của hắn càng thêm đỏ, uy nghiêm đáng sợ vô cùng.
Nói xong, hắn nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh, tiếp tục cười nói:
- Mà nàng, hắn đã sớm muốn thèm muốn thân thể của nàng. Có biết hắn vì sao vẫn xum xoe đối với nàng không? Bởi vì bối cảnh của nàng. Trong lúc vô tình hắn nghe được lai lịch của nàng, cho nên mới muốn đề nghị dẫn nàng cùng tham gia vũ hội Tiềm Long, muốn ở trên đường, hắc hắc!
Lời của hắn ác độc khó nghe. Nhưng sắc mặt Chúc Nghiên Khanh bình tĩnh, dường như không nghe được.
Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền nắm chặt nắm đấm. Thật không nghĩ tới đại sư huynh bọn họ kính nể không ngờ là tiểu nhân như vậy.
Thật ra mỗi người đều có một góc u tối. Nhưng người tốt có thể ngăn chặn mặt u tối này. Đáng tiếc mặt u tối của Diệp Hiên lại bị tà ma công bố ra. Mặc dù người này cái gì cũng chưa từng làm, nhưng trên lưng lại phải gánh lấy cái danh hiệu tiểu nhân.
Thật đáng buồn đáng tiếc!
- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?
Chúc Nghiên Khanh nhẹ giọng hỏi. Dường như Diệp Hiên trước mắt căn bản không uy hiếp được nàng.
- Ta muốn như thế nào?
Ánh mắt Diệp Hiên lộ ra tà quang nồng đậm. Hắn lạnh giọng cười nói:
- Đương nhiên là giúp tên tiểu tử này hoàn thành chuyện hắn muốn làm lại không có dám làm!
Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền nhất thời mặt xám như tro tàn. Bọn họ làm sao có thể không nghe ra được sát ý ở trong giọng nói của Diệp Hiên.
Sắc mặt của Chúc Nghiên Khanh thoáng đổi. Có đôi khi quá đẹp cũng một sự sai lầm.
- Tê liệt! Dám nhúng chàm nữ nhân của ta! Nguyên Phách! Một búa đập chết hắn!
Đúng lúc này, trong rừng cây truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ. Ngay sau đó một bóng người điên cuồng mãnh liệt va chạm vào cây cối vọt ra. Thình lình đó là Lý Nguyên Phách!
Trong tay cầm Kim Bằng Thần Chùy, Lý Nguyên Phách lộ ra vẻ mặt hưng phấn lao vọt về phía Diệp Hiên. Ngay sau đó Tần Quân và Hạo Thiên Khuyển cưỡi mây mù bay ra khỏi rừng cây.
- Hừ! Không nghĩ tới nhanh như vậy các ngươi đã lại đuổi tới!
Diệp Hiên hừ lạnh một tiếng. Nói xong hắn liền xoay người chuẩn bị chạy trốn.