Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 210: Chương 210: Quân đoàn Thần Ma (2)




- Hoàng triều không đơn giản giống như ngươi nghĩ đâu.

Chúc Nghiên Khanh nghiêm túc nói.

- Đinh! Kích phát nhiệm vụ chính! Tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ: trong vòng năm mươi năm kí chủ cần phải nắm được vương quốc phát triển trở thành hoàng triều! Nhiệm vụ hoàn thành thu hoạch được một lần triệu hoán Thần Ma, một lần triệu hoán quân đoàn Thần Ma, một lần rút thưởng ngẫu nhiên, đẳng cấp nâng cao lên mười cấp! Nhiệm vụ thất bại tu vi lại rơi xuống mười lăm cấp!

Nhiệm vụ chính?

Quân đoàn Thần Ma?

Trời ạ! Thất bại rơi xuống mười lăm cấp!

Năm mươi năm sau nói không chừng hắn đã là Thiên Tiên Cảnh.

Từ Thiên Tiên Cảnh giảm xuống đến Hóa Hư Cảnh, tuyệt đối sẽ thổ huyết!

Tần Quân há hốc mồm, cái này liền kích phát ra nhiệm vụ chính?

Nhiệm vụ chính đầu tiên hắn vẫn chưa hoàn thành, không ngờ lại kích phát ra nhiệm vụ chính thứ hai.

Sớm biết vậy hắn sẽ nói là trăm năm... Xem ra sau này ít khoác lác thì tốt hơn.

- Hệ thống, quân đoàn Thần Ma là cái gì?

Trong lòng Tần Quân tò mò hỏi. Cái tên này nghe cũng rất bò.

- Quân đoàn Thần Ma chính là quân đoàn trong truyền thuyết thần thoại. Ví dụ như mười vạn thiên binh thiên tướng, âm binh quá cảnh, ba trăm sáu mươi lăm Yêu Thánh thượng cổ! Loại triệu hoán này, vốn là chờ sau khi kí chủ triệu hoán tổng cộng mười lần Thần Ma sẽ mở ra. Năm mươi năm sau kí chủ nhất định sẽ tròn mười lần triệu hoán Thần Ma!

Ta ngất!

Lợi hại như vậy sao?

Tần Quân nhất thời phấn khởi. Mười vạn thiên binh thiên tướng ở Hoa Hạ có thể nói là nhà nhà đều biết. Tuy rằng bị Hầu ca đánh thành chó, nhưng nếu như đặt ở Nam Vực, tuyệt đối là một quân đoàn mạnh mẽ không có cách nào ngăn cản.

Còn có ba trăm sáu mươi lăm Yêu Thánh thượng cổ. Có người nói chính là tồn tại khủng khiếp của Yêu tộc trước khi Tam Hoàng Ngũ Đế nắm quyền. Có thể thành lập được Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, dùng lực thánh nhân, bạo phát ra chiến lực!

Nghĩ đến đây, toàn thân Tần Quân bắt đầu suy nghĩ viển vông, trên mặt lộ ra nụ cười khúc khích. Chúc Nghiên Khanh ngồi ở bên cạnh hắn thấy vậy, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Người này nhất định là đang suy nghĩ tới mộng đẹp thăng cấp hoàng triều.

Chúc Nghiên Khanh lắc đầu, chỉ là khóe miệng thoáng cong lên, đẹp đến mức khiến cho người ta say mê.

Rất nhanh, Tần Vân liền ôm một đống cây khô trở về, nhóm lửa. Trời cũng đã tối. Mọi người bắt đầu ngồi vây quanh ở bên cạnh đống lửa luyện công.

Bóng đêm sâu thẳm như nước. Những vì sao trên khắp bầu trời giống như giơ tay là có thể chạm vào. Cảnh đẹp như tranh vẽ. Chỉ là thỉnh thoảng vang lên tiếng yêu thú gầm gừ khiến cho sự yên ắng này lại có thêm một phần thâm trầm.

...

Chỉ chớp mắt, hai ngày vội vàng trôi qua, tất cả người tham gia thi đấu ở Lạc Yên Thành đều đã tiến vào thế giới pháp bảo. Hơn mười vạn người chen chúc ở bên trong một tiểu thế giới, có thể tưởng tượng được cuộc chiến đấu sẽ nhiều lần diễn ra.

Đát đát đát...

Trên thảo nguyên, Tần Quân cầm theo Gia Đặc Lâm diệt thế nhìn lướt qua đám tu sĩ đang điên cuồng chạy thục mạng về phía trước. Phía sau Tần Vân, Chúc Nghiên Khanh, Hạo Thiên Khuyển, Lý Nguyên Phách giống như khán giả không cần ra tay.

- A...

- Đây là dối trá. Có bản lĩnh đừng dựa vào pháp khí!

- Chân của ta! A! ! !

- Lực sát thương thật khủng khiếp...

Các tu sĩ kêu thảm né tránh. Gia Đặc Lâm diệt thế cuồng bạo vô cùng, kèm theo tiếng động giống như tiếng dã thú rít gào. Ngọn lửa không ngừng phun ra. Đạn giống như mưa sa bắn ra. Không ít tu sĩ đã bị bắn được dạng người tàn tật, vô cùng thê thảm.

Nhưng phần lớn tu sĩ cũng chỉ trốn tránh, cũng không có ý định bóp nát tấm bảng gỗ rời khỏi cuộc thi đấu.

Bọn họ cũng không muốn lại chờ đợi thêm ba năm.

- Ai, đây thật sự là vũ hội Tiềm Long sao?

Tần Vân cảm thán nói. Nhìn bóng lưng Tần Quân, trên mặt hắn đầy vẻ thổn thức. Dựa vào một thanh Gia Đặc Lâm diệt thế, Tần Quân giống như đuổi chó đi tới. Hắn đi qua nơi nào, bất kể tu sĩ mạnh tới đâu cũng phải trốn tránh.

Điều này khiến cho Tần Vân có một loại cảm giác bản thân đang ở trong giấc mộng.

Trước khi tham gia thí luyện thành thử, hắn vô cùng khẩn trương. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới sau khi đi vào, sẽ dễ dàng như vậy.

Không thể không nói, loại cảm giác này rất thoải mái!

- Ngao ô...

Trên thảo nguyên, một đám Yêu Lang lông xanh kích thước lớn như con trâu đang đi săn. Bọn chúng có chừng mấy trăm con. Bọn chúng truy đuổi con mồi, không ngờ chính là mười mấy tu sĩ.

Cỏ vụn bay ngang. Mấy trăm con Thanh Yêu Lang chạy gấp không kém chút nào so với vạn ngựa lao nhanh. Thậm chí khiến cho người ta có cảm giác thảo nguyên cũng đang chấn động.

Mà phần lớn những tu sĩ bị truy đuổi đều là Trúc Cơ Cảnh. Về phần tu sĩ Kim Đan Cảnh lại từ lâu đã ngự không rời đi.

- Những Yêu Lang này sao cứ đuổi theo chúng ta không tha vậy?

Tông Ngạn nhỏ giọng mắng. Diệp Hiên cùng với Mộ Dung Huyền chạy theo bên cạnh. Ba người ngự kiếm bay ở tầng trời thấp. Trên người bọn họ đều có thương thế. Rõ ràng bọn họ vừa trải qua một trận ác chiến.

Các tu sĩ còn lại đang tức giận mắng lớn. Mỗi người chỉhận cha mẹ không sinh thêm cho mình hai cái đùi. Bọn họ cũng không dám ngừng lại.

Mà khoảng cách giữa các Thanh Yêu Lang cùng bọn họ cũng đang không ngừng rút ngắn.

- Chắc hẳn có người lấy đồ của Thanh Lang Tộc!

Diệp Hiên trầm giọng nói. Sau khi dừng lại một chút, hắn nói tiếp:

- Chúng ta đổi một phương hướng khác, cách xa bọn họ!

Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền đều gật đầu biểu thị đồng ý. Ngay lập tức ba người nhanh chóng bay về phía tây.

Nhưng mà các tu sĩ còn lại cũng trốn theo bọn họ. Ba người tức giận đến mức thiếu chút nữa chửi ầm lên.

Đát đát đát...

Đường chân trời phía xa truyền đến những tiếng gầm gừ quỷ dị làm cho lòng người khiếp sợ. Ba người Diệp Hiên ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một đám tu sĩ đang từ đường chân trời chạy về phía bọn họ. Tiếng kêu thảm thiết theo đó truyền đến. Dường như cũng có yêu thú đang truy đuổi bọn họ.

Kết thúc!

Trong nháy mắt tim ba người chìm vào đáy cốc. Bọn họ theo bản năng lấy ra tấm bảng gỗ, chuẩn bị rời khỏi cuộc thi đấu bất kỳ lúc nào.

So với vũ hội Tiềm Long, bọn họ càng lưu ý tới tính mạng của mình hơn. Nếu như ngay cả mạng cũng không còn, tất cả cũng bị mất.

Bọn họ còn trẻ. Bỏ qua vũ hội Tiềm Long lần này, sau này còn có thể tham dự hơn mười lần nữa.

- Gào...

Phía sau lưng bọn họ, các Thanh Yêu Lang liên tiếp gầm thét. Trong âm thanh đều là sự hung bạo, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.