Hình ảnh như ngừng lại, Tôn Ngộ Không lơ lửng sau lưng Viên Hồng, một tay nắm ngược Kim Cô Bổng ngừng ngay bên lỗ tai Viên Hồng.
Mặt Viên Hồng dữ tợn, cơ bắp toàn thân căng cứng, biểu tình không cam lòng.
Tôn Ngộ Không nhẹ giọng nói, mặt tràn đầy nụ cười ngạo mạn:
- Ngươi thua.
Đây chính là Tề Thiên Đại Thánh, chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình.
Thích cười thì cười, muốn giận thì giận.
Mắt Viên Hồng lóe tia không cam lòng, bực dọc, cuối cùng hít sâu chắp tay nói:
- Là ta thua!
Tôn Ngộ Không càng chiến càng mạnh, nếu đánh tiếp thì kẻ thua là Viên Hồng, sau khi nghĩ thông chuyện này thì y thoải mái.
Khác với Tôn Ngộ Không, Viên Hồng là đại tướng, văn võ thao lược, thua thì thua, sẽ không giống con nít không phục đòi đánh lại. Huống chi đánh một trận Viên Hồng hơi thích Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không xua tay nói:
- Khẹc khẹc, ngươi rất mạnh, nếu ta không được Thái Thượng lão nhân luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày thì có lẽ không đánh lại ngươi.
Tôn Ngộ Không không nhận ra ở trong Thiên Đình Đại Tần lâu tính cách bớt cuồng, đổi lại trước kia y đã chế nhạo đối thủ.
Hai hầu tướng nhìn nhau cười, cười xóa ân thù, xoay người bay hướng đảo Đế Lâm.
Đến đây thì cuộc chiến song hầu tuyệt thế chấm dứt.
Trên Thánh Đế phong.
Hậu Nghệ cảm thán rằng:
- Tề Thiên Đại Thánh này rất có khí phái của Vu tộc chúng ta.
Khoa Phụ vuốt râu nói:
- Viên Hồng cũng không kém, nhưng thân thể Tôn Ngộ Không càng quái lạ, nhìn không thấu.
Hậu Nghệ gật đầu, dù đến Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ thì gã không nhìn thấu tại sao Tôn Ngộ Không càng chiến càng mạnh, chẳng lẽ là thiên phú?
Chỉ có như vậy mới giải thích hợp lý.
Tần Quân chậm rãi đứng dậy, cười nói với tất cả người đang xem cuộc chiến:
- So đấu kết thúc, thấy trình diễn mở màn này thế nào?
Lâm Chiến đài vốn tĩnh lặng đáng sợ bộc phát ra tiếng hò reo rung trời:
- Quá lợi hại! Trận chiến đúng là kinh thiên động địa!
- Tề Thiên Đại Thánh oách quá!
- Hừ! Viên tướng quân cũng không sai!
- Đại Thánh ! A a a! Quá mạnh!
- Ha ha ha! Đều là Chiến Thần của Thiên Đình Đại Tần!
Khán giả hưng phấn gầm rú, đặc biệt là đám yêu vương của Nam Tận Hải. Tôn Ngộ Không và Viên Hồng đều là yêu tộc, nhìn hai yêu vương cái thế lợi hại như vậy hỏi sao chúng nó không hưng phấn? Cũng có chút cảm giác hướng về Tần Quân.
Trong trường hợp quan trọng như vậy Tần Quân tôn sùng hai vị yêu tướng, rõ là xem yêu tộc thành người mình.
Cộng thêm yêu tộc vốn tôn sùng cường giả làm vua, mạnh ăn thịt yếu. Thiên Đình Đại Tần mạnh hơn Nam Tận Hải lúc được Thanh Hồ Vương khống chế gấp đôi hoặc hơn, Tần Quân có khí độ quân vương hơn Thanh Hồ Vương, chúng nó tự nhiên thần phục.
Chín vị vực chủ lặng im, chưa lấy lại tinh thần từ rung động.
Viên Hồng và Tôn Ngộ Không mạnh khiến bọn họ tuyệt vọng.
Hiện tại xem ra Thiên Đình Đại Tần hoàn toàn không cần bàn điều kiện với họ, chĩa giáo chĩa mác sẽ là máu chảy thành sông, vực diệt.
Viên Hồng đến trước mặt Tần Quân, nửa quỳ xuống, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn hắn:
- Mạt tướng cô phụ kỳ vọng cao của bệ hạ!
Viên Hồng và Tôn Ngộ Không người đẫm máu, trông rất thảm.
Tần Quân lắc đầu cười dìu Viên Hồng đứng lên, an ủi:
- Trẫm không bắt buộc ngươi thắng, biểu hiện của ngươi không làm trẫm mất mặt.
Tần Quân nói vậy nhưng Viên Hồng vẫn thấy xấu hổ.
Tôn Ngộ Không đến trước mặt Tần Quân, nửa quỷ, cười nói:
- Tôn Ngộ Không bái kiến bệ hạ!
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ: Thu phục Tôn Ngộ Không. Đạt được một cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một cơ hội phó bản Thần Ma, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng!]
Tần Quân ngây người tại chỗ, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi đồng ý đầu bái trẫm?
Tần Quân cảm giác như đang nằm mơ.
Tôn Ngộ Không kiệt ngạo, không đánh thắng y làm sao khiến y thần phục?
Tôn Ngộ Không gãi cằm cười nói:
- Dưới tay bệ hạ cường giả như mây, ta không tính mạnh nhất. Hơn nữa bệ hạ có ơn cứu mạng với ta, ta cam lòng đầu bái bệ hạ.
Tôn Ngộ Không nói rất thật lòng, cho đến nay tính cách cúa y là ‘chỉ ta độc tôn’, chưa từng đi theo vị quân vương nào. Nhưng khoảng thời gian này theo Tần Quân khiến Tôn Ngộ Không hiểu nhiều, nhìn thấu rất nhiều. Tôn Ngộ Không phát hiện mình không thích làm vua, tuy rằng bản lĩnh thông thiên nhưng trước kia y chưa từng nghĩ đến quản lý thế lực của mình, khiến thế lực càng mạnh hơn.
Kiếp trước dù tự phong Tề Thiên Đại Thánh nhưng Tôn Ngộ Không chỉ chiếm Hoa Quả Sơn làm vua. Tôn Ngộ Không dám đại náo Thiên Cung cũng vì bị buộc không còn đường để đi.
Tần Quân từng nói một câu làm Tôn Ngộ Không rất xúc động, luôn ghi nhớ:
- Vua thật sự không nên chờ kẻ địch đánh tới cửa mới chống cự. Phải nên càn quét bát hoang, khiến tất cả kẻ địch nghe tiếng sợ vỡ mật!
Tần Quân cười lớn nâng Tôn Ngộ Không dậy:
- Ha ha ha ha ha ha! Trẫm được Đại Thánh giúp đỡ như thêm một cánh tay!
Một hàng quan văn tướng võ đứng đằng sau trợn trắng mắt.
Đệt, lúc trước ngươi cũng nói vậy với ta! Cánh tay của ngươi hơi bị nhiều!
Bọn họ rủa thầm trong bụng nhưng không dám nói thêm cái gì.
Tần Quân đến mép đài cao, phấn chấn giơ cao hai cánh tay như ôm trời. Toàn trường yên tĩnh, cuồng nhiệt nhìn đế hoàng trẻ tuổi không ai bì nổi.
Chín vị vực chủ đứng dậy, sau khi xem trình diễn mở màn thì bọn họ không còn can đảm, không dám sĩ diện.
Tần Quân chậm rãi nói:
- Thần Điện vô năng chèn ép các vực chúng ta, điện chủ còn mang binh thảo phạt trẫm. Hôm nay trẫm mở yến hội mười vực chỉ vì một chữ, tranh!
Hắn vận dụng pháp lực khiến thanh âm truyền khắp toàn trường, mọi người tim đập nhanh.
Tranh?
Chín vị vực chủ tim rớt cái bịch, đã đoán được Tần Quân sắp nói gì.
Khóe môi Tần Quân cong lên, ngữ điệu sục sôi khiến toàn trường nhiệt huyết sôi trào:
- Tranh thiên địa, tranh tự do, dựa vào cái gì để Thần Điện cưỡi trên đầu chúng ta? Thiên Đình Đại Tần muốn liên hợp các vực lớn mạnh bản thân! Hôm nay sẽ ghi vào sử sách, yến hội mười vực sau này sẽ mở rộng ra hai mươi vực, năm mươi vực, thậm chí trăm vực!
Ui!
Chín vực chủ hút ngụm khí lạnh.
Tần Quân muốn thống lĩnh trăm vực? Dã tâm quá lớn.
Tần Quân tiếp tục bảo:
- Tiếp theo sẽ tổ chức đại hội so tài, Lý tướng quân làm trọng tài, điểm đến liền ngừng. Mười hạng đầu được thưởng dày, thậm chí phong quan tập tước!
Trăm vạn khán giả siêu hưng phấn.
Tần Quân nháy mắt với chín vị vực chủ sau đó xoay người đi. Chín vực chủ nhìn nhau, cười khổ rời đi.
Tiếp đến là cuộc họp mười vực, bọn họ không thể nói trước mặt mọi người.