Lý Nguyên Bá nhanh chóng bay lên đất trống trong Lâm Chiến đài, giộng Kim Bằng Thần Chuy xuống đất, nhe răng cười nói:
- Quy tắc rất đơn giản, bay ra Lâm Chiến đài xem như thua, chịu thua cũng tính. Ta đoán ra ai sẽ thua thì sẽ ngăn cản tránh cho tổn thương hòa khí.
Quy tắc do Tần Quân đặt ra, nếu hôm nay có tu sĩ hoặc yêu vương chết thảm thì không đẹp.
Nhiều tu sĩ, yêu vương nghe vậy hăm hở muốn dự thi.
Binh sĩ bên rìa đất trống khởi động pháp trận, một màn sáng dâng lên bao lại đất trống tránh cho tổn thương khán giả trên bậc thang.
Lý Nguyên Bá ngoác mồm cười hỏi:
- Ai muốn lên đầu tiên? Kiên trì thắng mười trận liên tục sẽ được tư cách vào vòng sau, đấu vòng loại chỉ có ba canh giờ, tranh thủ thời gian đi!
Trong Thánh Đế Cung.
Tần Quân ngồi trên ghế chủ, một hàng bên trái là chín vị vực chủ, hàng bên phải là Bạch Trạch, Dương Tiễn, Cửu Linh Nguyên Thánh, Cửu Đầu Trùng, Đường Tam Tạng, Lý Tịnh, Lữ Nhạc, Thạch Ki Nương Nương, Viên Hồng, Tôn Ngộ Không.
Các tướng lĩnh khác đã giải tán. Bạch Trạch toàn quyền phụ trách yến hội mười vực. Nên Lưu Bá Ôn, Thái Bạch Kim Tinh, Khương Tử Nha, Gia Cát Lượng đều biết điều không tham gia.
Bạch Trạch mở miệng nói:
- Bệ hạ của chúng ta triệu tập mọi người đến không chỉ vì tăng tiến hữu nghị giữa các vực.
Tần Quân bưng ly rượu nhâm nhi, bộ dáng nhàn nhã làm chín vị vực chủ đứng ngồi không yên.
Quả nhiên! Vừa vô đã nói thẳng.
Các vực chủ cười khổ.
Phương Hải Đao giơ tay cười hỏi:
- Vị này là . . .?
Bạch Trạch nhẹ giọng nói:
- Ta là Bạch Trạch, một quan văn nhỏ của bệ hạ, trần thuật mục đích yến hội lần này thay bệ hạ.
Khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo làm các vực chủ cảm giác áp lực.
Đám vực chủ không dám khinh thường Bạch Trạch, vì bọn họ không nhìn thấu tu vi của nàng.
Nàng này tuyệt đối không đơn giản.
Tôn Ngộ Không ngồi đằng sau Viên Hồng, hào hứng nhìn cảnh này. Đây là lần đầu Tôn Ngộ Không tham gia buổi họp quan trọng của Thiên Đình Đại Tần, thấy rất mới mẻ.
Bạch Trạch tiếp tục bảo:
- Bệ hạ hy vọng Thiên Đình Đại Tần sẽ qua lại thương hội giữa cá vực, mở ra cánh cửa đóng kín của nhau.
Chín vị vực chủ nhíu chặt mày.
Nếu để thương hội của Thiên Đình Đại Tần vào vực của bọn họ, Thiên Đình Đại Tần cường thịnh chắc chắn có tài nguyên linh thạch vô cùng phong phú, dễ dàng khống chế hướng đi tài nguyên của các vực, thế thì không hay.
Bạch Trạch mặc kệ bọn họ, chỉ lo thuật lại nội dung Tần Quân giao cho mình.
Tôn Ngộ Không tặc lưỡi lấy làm lạ, y thấy chín vực chủ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lại nhìn Tần Quân. Hắn nhàn nhã ngồi trên ghế cao như chuyện không liên quan đến mình.
Đây mới là đế vương thật sự, hễ chuyện gì cũng cần mình đích thân làm thì làm vua khỉ gì?
Tôn Ngộ Không liên tưởng đến Hoa Quả Sơn của mình, hắn lòng buồn bã. Tuy thu phục yêu vương các động nhưng mỗi lần xảy ra chuyện đều là Tôn Ngộ Không đứng đằng trước nhất, lúc y gặp rắc rối thì sau lưng không có một thuộc hạ.
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ:
- Thôi, sau này đi theo hắn cũng vui vẻ nhẹ nhàng.
Trong thời gian này ở chung mức độ trung thành Tôn Ngộ Không với Tần Quân đã lên sáu mươi, trận chiến với Viên Hồng thật vụi vẻ, may mắn đã đầu vào hắn. Tôn Ngộ Không cảm thấy nhẹ cả người, đôi lúc buông xuống là một loại giải thoát.
Bạch Trạch không cho các vực chủ cơ hội xen lời, liệt kê ra mấy chục yêu cầu của Tần Quân với các vực. Đám vực chủ trán toát mồ hôi lạnh nghe.
Đây rõ là muốn biến vực của họ thành vực phụ thuộc.
Quan trọng nhất là bây giờ bọn họ không dám đập bàn nổi sung thiên, vì đám cường giả phía đối diện nhìn họ chằm chằm, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Qua thời gian một tách trà Bạch Trạch ngừng lời, nàng hỏi các vực chủ:
- Các vị có gì phản đối không?
Thế này mà thương lượng gì? Rõ ràng là hạ chỉ!
Đông Phương Ngạo cắn răng hỏi:
- Ngươi nói rất hay ho, nhưng những việc này có lợi gì cho chúng ta?
Tần Quân mở miệng nói:
- Thiên Đình Đại Tần có thể che chở các ngươi!
Mọi người nhìn hướng Tần Quân.
Tần Quân lạnh lùng cười:
- Ân oán giữa Thiên Đình Đại Tần và Thần Điện sẽ không kết thúc, trẫm muốn lật đổ Thần Điện, khi đó sẽ không hiệp thương với các ngươi nữa!
Nói thẳng vào mặt!
Chín vị vực chủ lặng im. Tần Quân đang thông báo cho họ biết hiện tại không liên minh thì sau này là kẻ thù.
Đông Phương Ngạo hỏi tiếp:
- Nếu các ngươi có thể đẩy ngã Thần Điện thì tại sao còn chờ đợi?
Xem ra lão thất phu này chưa tới phút cuối chưa thôi.
Tần Quân cười tà:
- Không dám giấu diếm, hiện giờ thực lực của Thiên Đình Đại Tần chưa đủ.
Mặc dù sức chiến đấu đỉnh cao đủ rồi nhưng sức chiến đấu bên dưới còn chưa tới nơi, càng đừng nói đến binh sĩ, tài nguyên. Nếu bây giờ Tần Quân đẩy ngã Thần Điện sẽ cho thế lực có dã tâm khác cơ hội, hắn không ngốc vậy.
Quan trọng nhất là Tần Quân không biết Thần Điện ở đâu, mỗi lần định hỏi Hắc Điệp Tiên Tử là lão yêu bà này biến mất tiêu.
Còn có thần thú bảo bối của hắn không biết khi nào mới cướp về được.
Các vực chủ nghe Tần Quân nói thế thì nở nụ cười, thì ra Thiên Đình Đại Tần của ngươi không mạnh mẽ như bề ngoài, chỉ biết nói mạnh miệng.
Tần Quân nói câu tiếp theo khiến mặt bọn họ xanh mét:
- Vì khiến Thiên Đình Đại Tần mạnh đến có thể chống lại Thần Điện nên trẫm cần lấy vực khác khai đao.
Rõ rành rành uy hiếp!
Ý là các ngươi không phục thì đừng trách trẫm diệt các ngươi!
Đám tướng Dương Tiễn, Cửu Linh Nguyên Thánh nhe răng cười, nhìn chín vị vực chủ như ngó con mồi.
Khóe môi Bạch Trạch cong lên nụ cười người thường khó thấy được, nàng rất thích Tần Quân bá đạo như vậy.
Tần Quân ép sát gắt gao:
- Các người thấy sao?
Ngữ điệu có chút không kiên nhẫn.
Các vực chủ ngó nhau, rất là rối rắm.
Tôn Ngộ Không châm chọc:
- Hừ! Làm vực chủ cái quái gì, gà mẹ.
Các vực chủ biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng không ai dám cãi lại Tôn Ngộ Không. Lúc trước Tôn Ngộ Không biểu hiện ra đến nay bọn họ ngẫm lại còn thót tim.
Đám người xì cười, nghe vào tai các vực chủ là mỉa mai ghê gớm.
Tần Quân không sợ bọn họ không nhịn được, hắn muốn áp chế, đè ép các vực chủ tâm lý sinh ra bóng ma.
Ai dám xằng bậy thì cho kẻ đó không đi ra khỏi tòa cung điện này!
Không khí đông cứng.
***
Sau một canh giờ chín vị vực chủ biểu tình khác nhau đi ra Thánh Đế Cung.
Bạch Trạch đưa đến trước cửa thì ngừng lại, nhẹ giọng nói:
- Ngày mai ký kết khế ước, mong các vị vực chủ sẽ không có ý nghĩ gì khác.
Các vực chủ không ngừng lại, bọn họ muốn trốn cũng không chạy thoát được, nên sẽ không làm chuyện ngốc.