Đấu Đạo Bí Tự khiến sức chiến đấu của Tần Quân tăng gấp ba lần, trạng thái nộ oán thiêu đốt huyết khí của bản thân khiến sức chiến đấu tăng gấp đôi.
Dù không mở ra Cực Viêm Ma Thần chân thân nhưng khí thế của Tần Quân bay vọt, tựa như sói đói hóa mãnh long. Hai tay đẩy mạnh tới trước, pháp lực cuồn cuộn rít gào bay ra còn mang theo Cực Đạo Viêm Hỏa.
Đại Chu Thiên Kích Tinh Thần Chưởng!
Đây là thần thông mạnh nhất của Tần Quân.
Bàn tay lửa to lớn đẩy lên va chạm với búa to vạn trượng dấy lên bão tố cuồn cuộn đánh hướng bát phương. Sóng lửa cuồng mãnh làm sinh linh xem cuộc chiến liên tục thụt lùi, bao gồm Diệp Nam Phong, Tư Không Tinh Tuyền không dám cứng rắn đỡ Cực Đạo Viêm Hỏa.
Khôn Khúc hét lên:
- Đây rốt cuộc là lửa gì vậy?
Đáng tiếc không ai có thể trả lời Khôn Khúc.
Xung lực khó thể tưởng tượng từng đợt khuếch tán bốn phương tám hướng, bẻ gãy nghiền nát, khiến các thiên thạch, ngôi sao vỡ nát.
Tần Quân cắn rặng, hai tay run rẩy.
Đế Thiên Vô trên cao nhìn xuống, mắt lạnh băng, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy hai tay gã run run nhưng không rõ bằng Tần Quân.
Đế Thiên Vô thầm nghi ngờ cuộc đời:
“Lực lượng mạnh quá, hắn thật sự là Đại La Thủy Tiên?”
Đế Thiên Vô cứ nghĩ thiên phú của gã vô song cõi đời, nhưng gặp Tần Quân làm gã bỗng nhiên cảm thấy mình thật ra là phàm thai.
Nếu Đế Thiên Vô biết Tần Quân là hậu duệ của chủng tộc mạnh nhất vũ trụ có lẽ sẽ thấy an ủi.
Đế Thiên Vô rống to, hai tay đè xuống:
- Chấn!
Đại Trảm Diệt Phủ như búa thần chém trời xẻ bàn tay lửa ra một cái khe, muốn chém Đại Chu Thiên Kích Tinh Thần Chưởng làm hai nửa.
Cách mấy trăm dặm, một thanh niên áo đen đầy hứng thú nhìn cảnh này.
Khuôn mặt thanh niên bình thường, đầu chân mày lộ ra tự phụ, cuồng khó miêu tả.
Thanh niên áo đen nhìn Tần Quân và Đế Thiên Vô chiến đấu:
- Một Đại La Thủy Tiên mà đấu ngang sức với Đế Thiên Vô? Thú vị, ta đã coi thường ngoại vũ trụ.
Thanh niên này là thiên kiêu thứ nhất, Tiêu Như Thủy.
Tiêu Như Thủy, người giống như tên, bình tĩnh như nước, trong trời sao mênh mông hơi thở của gã gần như hư vô khiến các sinh linh không chú ý đến gã. Sau khi đột phá Hiển Thánh cảnh rồi Tiêu Như Thủy vốn định đi Cổ Thánh Đế Đạo, chợt nghe Thánh Môn mở rộng chiêu thiên tài, gã bỗng nổi hứng, không ngờ mới đến đã thấy màn kịch hay.
Tiêu Như Thủy rất quen thuộc Đế Thiên Vô, chờ khi gã đến mười vạn tuổi thì bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu sẽ là võ đài cho Đế Thiên Vô oai phong một cõi. Đương nhiên Đế Thiên Vô bây giờ còn rất non, Tiêu Như Thủy hứng thú với Tần Quân hơn, Đại La Thủy Tiên nho nhỏ đã đấu ngang sức ngang tài với Đế Thiên Vô.
Tiêu Như Thủy ra chiều đăm chiêu:
- Tần Thiên Đế . . .
Mới ra khỏi bế quan Tiêu Như Thủy thường nghe cái tên Tần Thiên Đế, đi kèm theo là Dương Bắc Minh.
Cường giả vô địch Dương Bắc Minh mà thua trước thuộc hạ của Tần Thiên Đế, tuy là ỷ nhiều hiếp ít nhưng vẫn làm Tiêu Như Thủy giật mình.
Tiêu Như Thủy từng may mắn kiến thức phong thái của Dương Bắc Minh đến nay còn ngay trước mắt.
Tần Quân, Đế Thiên Vô hóa thành hai sao băng liên tục va chạm trong vũ trụ, bọn họ sử dụng các loại thần thông trôi chảy, tiết tấu chiến đấu nhanh khó tin khiến người nghẹt thở.
- Grào!
Mấy chục Đế Viêm Long Khí hú dài lao vào Đế Thiên Vô.
Đế Thiên Vô chân đạp Sinh Thiên Luân tựa như thuấn di liên tiếp tránh thoát, giết tới trước mặt Tần Quân, lấy tay làm kiếm đâm vào hai mắt hắn.
Đinh!
Bốn Đại Đạo Sinh Thiên Luân chồng lên trước mặt Đế Thiên Vô chặn gã lại.
Lực lượng cường đại chấn người Tần Quân rung rung, các tia huyết khí tràn ra ngoài người hắn.
Tần Quân mở ra trạng thái nộ oán từng giây từng phút tiêu hao huyết khí, đặc biệt hắn còn vận chuyển Đấu Đạo Bí Tự khiến huyết khí trôi đi nhanh hơn.
Không điên cuồng như vậy làm sao đấu ngang sức với tuyệt đại thiên kiêu?
Đám sinh linh xì xầm bàn tán:
- Tần Thiên Đế mạnh quá!
- Đánh lâu như vậy còn chưa bị Đế Thiên Vô hạ gục, Tần Thiên Đế sắp vọt lên trời rồi.
- Sao ta linh cảm mấy ức năm sau này Tần Thiên Đế sẽ trở thành nhân vật chính thiên địa?
- Bị ngu à? Không thấy Tần Thiên Đế bị áp chế sao? Đế Thiên Vô chiến rất nhẹ nhàng.
- Ngươi mới ngu! Tần Thiên Đế chỉ là Đại La Thủy Tiên!
Ngày càng nhiều người phục Tần Quân, hò reo cổ vũ cho hắn.
Không chỉ có nhân tính, bản tính vạn linh đều như vậy.
Khi đối phương đến độ cao bọn họ khó thể với tới, nếu không có thù hận thì rất dễ sinh ra tình cảm sùng bái. Huống chi Tần Thiên Đế đột ngột vươn lên, các chiến tích đã khiến hắn trở thành truyền kỳ.
Tần Quân vừa chiến đấu vừa hưng phấn thầm nghĩ:
“Loại cảm giác này . . .”
Tần Quân cảm giác máu toàn thân đang đốt cháy, Tử Vi Đế Tinh đạo quả chuyển động điên cuồng hơn.
Dù ở kiếp trước hay kiếp này Tần Quân đều rất thích chiến đấu, đặc biệt đánh nhau sướng đã tay thế này, dốc hết các chiêu ra, đã ghiền!
Đế Thiên Vô thi triển thần thông nhiều nhất là Đại Trảm Diệt Phủ.
Đánh nhau một hồi Tần Quân hiểu biết Đại Trảm Diệt Phủ sâu sắc hơn, Tử Vi Đế Tinh đạo quả của hắn không phải loại Tử Vi Đế Tinh đạo quả tầm thường, có thể phân tích thần thông của địch.
Trong đại hội Quan Thiên Tần Quân từng sử dụng, dường như Tử Vi Đế Tinh đạo quả rất hiểu biết hắn, nó không sao chép thần thông bình thường, thần thông nào trợ giúp hắn thì mới bị sao chép lại.
Vì cảnh giới của Đế Thiên Vô cao hơn Tần Quân quá nhiều, cộng thêm Đại Trảm Diệt Phủ quá thâm ảo nên Tử Vi Đế Tinh đạo quả không thể sao chép ngay trong vài giây.
May mắn trong quá trình chiến đấu Tần Quân dựa vào Tử Vi Đế Tinh đạo quả ngộ càng lúc càng nhiều. Quanh thân có Đại Đạo Sinh Thiên Luân bảo vệ, ba thanh Tử Tuyệt Đạo lơ lửng trên đỉnh đầu Tần Quân, hai tay vung Đại Chu Thiên Chưởng, chân đạp Thần Hành Vạn Dặm, Đế Viêm Long Khí và Cực Đạo Viêm Hỏa thường lao ra khỏi người hắn.
Tần Quân biểu hiện thiên phú chiến đấu kinh thế hãi tục.
Đế Thiên Vô tấn công Tần Quân từ các hướng, lòng hết sức giật mình:
“Làm sao có thể? Hắn cùng lúc thi triển các loại thần thông . . . “
Tử Tuyệt Đao có thể nuốt sinh khí của sinh linh, dù Đế Thiên Vô không biết sự lợi hại của nó nhưng gã thông minh tránh đi, tuy nhiên rất khó phá phòng ngự của Đại Đạo Sinh Thiên Luân.
Đế Thiên Vô càng chiến càng tức giận, thật lâu không thể hạ gục Tần Quân khiến gã thấy nhục.
Tôn Ngộ Không nhìn bóng dáng Tần Quân, cảm thán rằng:
- Bệ hạ thật là . . .
Tôn Ngộ Không bỏ lửng câu vì không biết nên dùng từ gì hình dung Tần Quân.